Sở Vị Y Nhân, Tại Thủy Nhất Phương

Chương 4



Bởi vì ban ngày còn phải đi làm nên Thẩm Thương Thương chỉ có thể nghiên cứu video vào buổi tối cùng với Trần Nhất Phương. Sau khi nắm giữ được phong cách chiến đấu của chỉ huy tất cả server thì 5 ngày đã qua rồi.

5 ngày này gần như Thẩm Thương Thương ở luôn trong khách sạn. Trần Nhất Phương là khách tới chơi, cô lại chưa thể đưa anh đi dạo quanh thành phố B ngày nào, thật ra đáy lòng cô thấy hơi áy náy.

Trần Nhất Phương lại chẳng để ý chút nào, thừa lúc cô đi làm, anh tự đi lượn một vòng, lần nào cũng bừng bừng hứng thú mang về một ít đặc sản thắng cảnh cho cô. Thẩm Thương Thương là người sinh ra lớn lên ở chỗ này, cô chẳng hiểu anh ngố hay là ngốc nữa.

Gì thì gì, trận chiến công thành vào tối thứ Sáu vẫn phải tiếp tục. Không ngờ khu khách sạn lại không vào mạng được vì đang sửa đường dây Internet, Thẩm Thương Thương đành đưa Trần Nhất Phương về nhà mình.

May mà cô có một cái notebook, còn cả dàn máy bàn cô đã trang bị sẵn, cái nào cũng có máy đổi giọng.

Mỗi người ngồi một nửa bàn sách, ở giữa đặt một cốc nước coi như ranh giới. Họ sôi nổi đăng nhập vào game, bắt đầu sắp xếp game thủ chuẩn bị công thành.

Sau khi nghiên cứu phương thức tác chiến của các chỉ huy lớn, hai người lại cải tiến dựa theo phong cách của mình, tối nay là lúc để thử xem nông sâu thế nào.

Đúng 7 giờ, Thẩm Thương Thương đã dẫn 300 nick game chiếm cứ chỗ cao nhất ngoài thành, chờ đợi Trần Nhất Phương đến.

Tình hình chiến đấu vẫn kịch liệt trước sau như một, Thẩm Thương Thương chỉ huy người chơi đánh lén với trật tự rõ ràng. Tâm trạng của Trần Nhất Phương lại khó lòng giải thích được.

Trước kia anh chỉ xem [ Loli Thì Không Giết ] là đối thủ xứng tầm với mình ở bên đối địch, lúc giao thủ đương nhiên là ôm tâm lý cạnh tranh háo thắng.

Còn hiện giờ, đối thủ của anh đang ngồi sát cạnh anh, chỉ huy đâu vào đấy bằng giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh. Hương thơm ngan ngát của mái tóc mới gội chốc chốc lại thoảng qua mũi anh, gần như làm lòng anh loạn cào cào.

Trần Nhất Phương luống cuống tay chân ứng phó, Ác Nhân Cốc cứ phải rút lui liên tiếp.

Thẩm Thương Thương nhìn thẳng, chỉ huy người chơi mai phục tiến lên, chỉ chờ Ác Nhân Cốc bước vào bẫy rập. Sau đó, tất cả người chơi đều nghe thấy tiếng gầm gào giận dữ của [ Loli Thì Không Giết ].

“Xin chỉ huy bên đối diện tự trọng đi! Sao anh chơi xấu thế, đánh không thắng thì nhìn trộm màn hình của em à?”

[ Bản đồ ] [ Hoàng hôn lưng chừng núi ]:…… Anh Thủy của em lợi hại quá.

[ Bản đồ ] [ 300 hiệp sĩ ]: Thế là hai người sao đây? Khi hai ta về một nhà à?

[ Bản đồ ] [ Mùa hè có cây cao bóng cả ]: Các anh em Hạo Khí Minh, chỉ huy tương thân tương ái thế này, bọn mình còn đánh đấm gì nữa, giảng hòa đê.

Trần Nhất Phương mặt không đổi sắc, giọng trên mic vẫn cực kì kiêu ngạo: “Ha ha ha anh thấy rồi nhá, hóa ra em mai phục ở cửa ải Bạch Long à? Các anh em, vòng qua cửa ải Bạch Long nào, đi theo tôi!”

Cuộc chiến công thành đang kịch liệt như thế, nháo nhào một trận đột nhiên hài hòa đến lạ.

Khi người ngựa đôi bên gặp nhau, mặc cho hai chỉ huy gào khản cả giọng cũng chẳng có ma nào nhào vô. Cả nhà nhìn nhau đắm đuối, cực kì trìu mến.

Cuối cùng hai bên bất phân thắng bại, Thẩm Thương Thương giận dữ offline, quay đầu lườm Trần Nhất Phương: “Vô sỉ!”

Trần Nhất Phương tựa như không nghe thấy, mặt dày vô sỉ ghé lại gần: “Thẩm Thương Thương, ngày mai chúng mình đi công viên giải trí chơi đi? Hôm nay anh đi qua đấy thấy người ta phát thẻ giảm giá đấy, giảm nửa giá lận.”

Mặt Thẩm Thương Thương đầy vẻ ghét bỏ: “Anh tránh ra đi.”



Nói thì nói vậy, ngày hôm sau Thẩm Thương Thương vẫn đi theo Trần Nhất Phương tới công viên giải trí.

Cô có bệnh sợ độ cao, từ trước đến nay không dám chơi mấy trò cao chót vót như thế, nhưng dưới sự xúi giục của Trần Nhất Phương, cô lại nóng óc đồng ý ngay.

Khoảnh khắc tàu lượn siêu tốc lao ụp xuống, trái tim cô nhảy lên tận cổ họng, Trần Nhất Phương lại nhẹ nhàng cầm tay cô, như thể trấn an cô.

Có lần đầu thì sẽ không sợ lần sau, họ trải nghiệm hết tất cả những trò chơi trên cao của công viên giải trí. Thẩm Thương Thương chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại chơi điên cuồng như thế.

Cô nhìn Trần Nhất Phương hứng thú dạt dào bên cạnh mình, không hiểu sao đáy lòng bỗng thấy vui sướng như muốn nở hoa.

Văn Đàm từng khen tính cách cô dịu dàng, cho nên lúc thấy cô chơi game anh ấy mới phiền chán ghét bỏ.

Dần dà, đến cả Thẩm Thương Thương cũng cho rằng mình trời sinh đã trầm lặng.

Hóa ra không phải, cô cũng sẽ điên cuồng như vậy.

Điểm khác nhau chỉ ở chỗ người ở bên cô là ai.

Sau khi trò chơi update xong vào sáng thứ Hai, cổng vote và đăng kí đóng lại, [ Loli Thì Không Giết ] và [ Tại Thủy Nhất Phương ] không có gì bất ngờ trở thành chỉ huy đại diện cho server 5.

Trong một tuần tiếp theo, chỉ huy cần dựa vào chiến thuật để chọn ra 300 người trong số những người đăng kí, tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.

Việc phân chia chức nghiệp sẽ liên quan đến thắng lợi cuối cùng, hai người cũng không dám lơi lỏng. Thẩm Thương Thương xin nghỉ làm ở công ty một tuần, ở nhà vùi đầu nghiên cứu với Trần Nhất Phương.

Chiến thuật lại được lật tung lên lần nữa, Thẩm Thương Thương cảm giác ngoại trừ lúc thi đại học, mình chưa từng nghiêm túc thế bao giờ.

Có đôi khi cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoài nghi mình cố gắng như vậy có ý nghĩa gì không. Chỉ là một trò chơi thôi mà, có đáng giá không?

Nhưng Trần Nhất Phương dường như chưa bao giờ dùng hết tinh lực, anh có thể giữ mãi trạng thái tinh thần bừng bừng hứng thú, chẳng ngại phiền tập đi tập lại chiến thuật để tìm chỗ còn thiếu sót.

Thậm chí Thẩm Thương Thương cảm thấy, nếu lần này đi thi anh mà không giành quán quân thì ông trời cũng chẳng đành lòng.

Trần Nhất Phương pha cà phê quay lại, thấy Thẩm Thương Thương ngơ ngác dựa vào sô pha, anh không khỏi thả nhẹ giọng hơn: “Nếu em mệt thì ngủ trước đi.”

Cô hơi sửng sốt ngẩng đầu, một lát sau mới mở miệng: “Trần Nhất Phương, anh nỗ lực như vậy vì gì thế?”

Anh mím môi, đi đến ngồi xuống cạnh cô: “Em cảm thấy anh rất nỗ lực nên giải nhất phải về tay anh đúng không? Nhưng Thương Thương à, em có nghĩ tới có lẽ các chỉ huy khác còn nỗ lực hơn cả anh thì sao?”

Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của cô, Trần Nhất Phương cười khì khì: “Trò chơi đối với anh không chỉ là một thú tiêu khiển, mà còn là một phần của cuộc sống. Những vui vẻ thù hận ngoài đời thật anh không có được, nó đều có thể cho anh. Nó đã tiêu phí tâm tư cho anh thứ anh muốn, tại sao anh lại không đối xử toàn tâm toàn ý với nó được?”

Tôn trọng trò chơi, thật ra là tôn trọng những nhân viên công tác đã làm nên trò chơi.

Mỗi một phần tâm tư để tạo ra tác phẩm đều xứng đáng được người ta tôn trọng. Bất kể là phim ảnh, ẩm thực, hay là trò chơi, tác phẩm chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn.

Lần đầu tiên Thẩm Thương Thương nghe thấy có người nói về game như thế. Chẳng hiểu sao, cô lại thấy cảm động.

Trần Nhất Phương uống cạn cốc cà phê, cảm thán: “Đương nhiên, niềm hãnh diện được dẫn dắt mọi người thắng giải server mạnh nhất thật sự quá mê người. Thử hỏi, có thằng con trai nào không muốn làm anh hùng chứ?”



Thẩm Thương Thương phì cười.

Trải qua một tuần suy đoán sàng lọc không biết ngày đêm, hai người đã kịp nộp danh sách của server lên vào tối cuối tuần.

Sau bản update vào sáng thứ Hai, những người chơi được chọn đều nhận được thông báo của hệ thống. Kênh Thế Giới náo nhiệt ầm ĩ, Trần Nhất Phương tập hợp 300 người chơi của Hạo Khí Minh và Ác Nhân Cốc tới chung một chỗ, triệu tập họ lên kênh chat voice.

“Alo, nghe được không?” Anh vỗ vỗ microphone, làm bộ làm tịch: “Các anh em Hạo Khí Minh, lần đầu gặp mặt, chỉ bảo tôi nhiều thêm nhé.”

Các gamer trong trò chơi cười hì hì rep lại.

[ Trước mặt ] [ Mị gầy nhưng mị khỏe ]: Nhất định rồi nhất định rồi, dù sao cũng là vợ của Sếp Giết nhà em, sao lại bắt nạt anh được ạ?

[ Trước mặt ] [ Trà sữa khoai môn thơm nức ]: Anh Thủy, chào mừng anh tới ở rể bên Hạo Khí Minh bọn em!

Thẩm Thương Thương ngồi cạnh đấy cười gập hết bụng vào, Trần Nhất Phương trưng ra vẻ mặt bất mãn: “Vợ với ở rể cái gì đấy, nói chuyện tử tế được không ạ? Rể là rể thế nào? Phải là tôi cưới Sếp Giết của các bác về nhà chứ.”

Thẩm Thương Thương đấm cho anh một cái, Trần Nhất Phương ui da một tiếng, lập tức bị người chơi nghe được.

[ Trước mặt ] [ Chàng không nói ]: Nhìn đi nhìn xem, nói lung tung là bị bạo lực gia đình đấy.

[ Trước mặt ] [ Natsume Yuujinchou ]: Xót anh Thủy một giây đồng hồ.

[ Trước mặt ] [ Giấc mơ đom đóm ]: Xót anh Thủy hai giây luôn.

Trần Nhất Phương ho khan hai tiếng: “Đủ rồi các bác ơi. Nói chuyện chính đi, 300 người các bác là do tôi và Sếp Giết dốc hết tâm huyết không kể ngày đêm sàng lọc ra. Lần thi đấu server này nhất định phải thắng! Trong từ điển của game thủ server 5 không có từ thất bại!”

[ Trước mặt ] [ Nhớ mãi không quên ]: Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!

[ Trước mặt ] [ Tình yêu và tự do ]: Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!

[ Trước mặt ] [ Đàn piano của Beethoven ]: Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!

Sau đấy màn hình đều bị spam kín bởi câu này, Trần Nhất Phương quay đầu lại nhìn Thẩm Thương Thương, quả nhiên mặt cô đã đỏ lên. Đọc‎ ????hêm‎ các‎ chương‎ mới‎ ????ại‎ ﹟‎ TrUm‎ Tr????????????n.????n‎ ﹟

Ừ, anh rất vừa lòng.

Đội ngũ tập hợp xong, Trần Nhất Phương và Thẩm Thương Thương bắt đầu tập luyện lần đầu tiên. Căn cứ vào phong cách khác nhau của đối thủ, họ đã phát triển các chiến thuật khác nhau. Mười sáu server, có nghĩa là người chơi cần phải nắm vững được 15 chiến thuật.

Nhìn theo hướng này, thời gian bỗng nhiên trở nên cấp bách. Dù gì, chỉ nửa tháng sau là cuộc thi sẽ bắt đầu rồi.

Buổi đấu luyện đầu tiên kéo dài tới tận 3 giờ sáng. Thẩm Thương Thương từ trước đến nay luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật đã sớm không chịu đựng nổi, dựa lên vai anh thiếp đi.

Trần Nhất Phương chẳng dám động cựa gì, chỉ là, mỗi một hơi thở của người con gái đều khiến trái tim anh khẽ khàng run lên.

[HẾT CHƯƠNG 4]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.