Nhưng vì Sở Phi Dương ở đây nên sắc mặt Vân Huyền Chi chỉ hơi thay đổi một chút đã lại bình thường trở lại. Hắn nhiệt tình gọi Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương ngồi xuống, tỏ vẻ quan tâm chuyện ăn ở của Vân Thiên Mộng ở Sở Vương phủ, sau đó còn dặn dò thêm vài chuyện để nàng yên tâm ngồi tại vị trí phu nhân Sở Tướng.
Vân Thiên Mộng chỉ cúi đầu nghe dặn dò, sau đó thỉnh thoảng gật đầu nhu thuận để hắn có chút mặt mũi trước Sở Phi Dương.
Việc Vân Thiên Mộng chỉ nghe không nói lại làm cho Vân Huyền Chi cảm thấy bị thất bại, giống như nói cả buổi đều là tự mình nói với mình, còn Vân Thiên Mộng chẳng chút nào để tâm cả.
Sở Phi Dương trầm mặc ngồi một bên càng không tham dự vào câu chuyện của mình, ánh mắt lãnh đạm lại có chút mỉa mai làm Vân Huyền Chi càng căng thẳng trong lòng, lập tức ngậm miệng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó gọi Triệu quản gia đang đứng hầu bên ngoài tới, để lão mang lễ vật của Vân Thiên Mộng mang về đem phân phát cho các viện trong phủ. Rồi hắn nhẹ nhàng cười nói với Vân Thiên Mộng: “Đã ngồi đây cả buổi, chắc Mộng Nhi cũng mệt mỏi rồi, hay là quay về Khởi La Viên nghỉ ngơi một lát, đợi ăn trưa rồi nói chuyện tiếp.”
Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, thấy Sở Phi Dương khẽ gật thì nàng mới lên tiếng đáp ứng, sau đó cùng bọn Mộ Xuân rời khỏi phòng khách, đi về Khởi La Viên.
Lần này sau khi Tướng phủ tai qua nạn khỏi, Vân Thiên Mộng chỉ đem theo Vú Mễ và bọn Mộ Xuân, tổng cộng là năm người về Sở Vương Phủ, còn lại tất cả đều ở lại Khởi La Viên. Mặc dù hiện tại Khởi La Viên không có chủ tử nhưng bọn nha đầu vẫn hằng ngày quét tước sạch sẽ tới không còn một hạt bụi nào.
Khi Vân Thiên Mộng bước vào Khởi la Viên, mọi người đã sớm chỉnh tề đứng thành hai hàng ở cửa viện hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư!”
Thấy những nha đầu bà tử từng chung hoạn nạn với mình ngày xưa, Vân Thiên Mộng cười nhẹ, nói: “Mọi người vất vả rồi!”
Sau đó để cho Mộ Xuân, Nghênh Hạ mang lễ vật phân phát cho mọi người, lại nghĩ bọn họ đã không còn chủ tử để hầu hạ nên sau này ban thưởng cũng ít hơn nhiều so với các viện khác, vì thế cũng không quên thưởng thêm tiền cho tất cả, sau đó mới dẫn đán Mộ Xuân đi lên lầu.
Mặc dù chỉ mới rời khỏi Vân Tướng phủ có mấy ngày nhưng hiện tại thân phận Đại tiểu thư Vân Tướng phủ đã chuyển thành chính thê của Sở Phi Dương, sự thay đổi đó cũng khá ảnh hưởng tới tâm trạng của Vân Thiên Mộng lúc này. Nàng có cảm giác giống như mình đang thăm lại chốn xưa, còn tâm ý nay đã đặt toàn bộ ở Sở Tướng phủ rồi.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nàng ngồi tựa bên cửa sổ để ngắm phong cảnh Khởi La Viên.
“Tiểu thư, ngoài cửa sổ gió lớn lắm, hay là ngồi xuống đây đi, uống chén trà nóng giữ ấm thân thể!” Thấy Vân Thiên Mộng cứ ngồi mãi bên cửa sổ, Mộ Xuân khẽ nhắc, nếu không chỉ sợ để cô gia biết thì nàng lại bị trách phạt rồi.
Thấy Mộ Xuân cằn nhằn nhắc nhở, Vân Thiên Mộng cười một tiếng, lập tức trêu ghẹo: “Nha đầu này nha, ngươi còn chưa xuất giá đấy, nếu cứ thế này thì làm sao mà về nhà chồng đây?”
Lời của Vân Thiên Mộng càng làm Mộ Xuân thêm phần sốt sắng yêu cầu nàng phải về ngồi ở bàn.
Rồi nàng ta lại tiếp tục phàn nàn: “Nô tài không phải là vì lo lắng cho tiểu thư sao? Tiểu thư khỏe mạnh thì mới có thể nhanh chóng có tiểu bảo bảo. Nô tài vì tiểu thư mà lao lực, tiểu thư lại còn cười chê nô tài nữa.”
Nhỏ giọng oán thán xong, Mộ Xuân lại cầm chén trà nóng nhét vào tay Vân Thiên Mộng để nàng sưởi ấm.
Vân Thiên Mộng thật không ngờ, mình mới gả cho Sở Phi Dương có mấy ngày mà ai cũng lo lắng chuyện con cái của nàng và hắn.
Loại chuyện này, nàng đều để thuận theo tự nhiên, nếu duyên phận tới thì con cái tự nhiên sẽ có, dục tốc bất đạt, cần gì phải cả ngày nghĩ ngợi về nó làm gì.
Mà lúc này, Nghênh Hạ và Nguyên Đông sau khi phân phát quà cho mọi người đã quay trở lại, sau khi hành lễ với Vân Thiên Mộng thì Nghênh Hạ vội vàng mở miệng nói: “Tiểu thư, đồ đạc đã phân phát xong cả! Liễu di nương và Tam tiểu thư đang ở bên ngoài Khởi La viên, mong được gặp tiểu thư!”
Lén không có Sở Phi Dương ở đây nên đám nha đầu này vẫn lén gọi nàng là tiểu thư. Dù sao đã gọi quen như thế lâu rồi, mà Vân Thiên Mộng cũng cần thời gian để quen với thân phận mới nên nhất thời cũng chẳng nhắc nhở bọn nha đầu làm gì.
“Tiểu thư có muốn gặp Liễu di nương và Tam tiểu thư không? Nếu không để nô tài ra bảo họ về?” Vừa mới tới Vân Thiên Mộng đã bị Vân Huyền Chi răn dạy suốt cả canh giờ ngoài phòng khách nên Mộ Xuân cũng lo rằng Vân Thiên Mộng mệt mỏi nên mới mở miệng hỏi.
“Không cần, mời họ vào đi!” Đối với Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên, Vân Thiên Mộng vẫn còn chút hảo cảm. Dù sao sau khi Liễu Hàm Ngọc chưởng quản tướng phủ, thái độ với nàng vẫn rất chừng mực, so với Lão thái thái cần quấy và Vân Dịch Dịch không biết thân biết phận thì tốt hơn nhiều.
Nghe nàng nói như thế, Mộ Xuân cũng nhẹ giọng đáp rồi quay người đi ra khỏi phòng, tiến về phía cửa Khởi La Viên.
“Mấy ngày nay trong phủ không phát sinh chuyện gì chứ?” Sau khi Mộ Xuân đi mời hai mẹ con Liễu Hàm Ngọc, Vân Thiên Mộng lại mở miệng hỏi Nghênh Hạ và Nguyên Đông, ngừa chút nữa có phát sinh chuyện gì cũng có thể kịp trở tay.
“Tiểu thư, Tô di nương và tiểu thiếu gia đều chết rồi.” Nghênh Hạ và Nguyên Đông sau khi phân phát quà cũng nhanh chóng nghe ngóng tin tức mới từ đám nha đầu trong phủ, chờ báo cáo Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng bưng lên chén trà nhỏ trong tay, hai mắt không khỏi ngẩng đầu nhìn Nghênh Hạ, muốn xác nhận lại: “Thật chứ?”
Thấy Vân Thiên Mộng tỏ vẻ không tin lắm, Nghênh Hạ ra sức gật đầu, cam đoan nói: “Nô tài và Nguyên Đông đã hỏi qua tất cả đám nô tài, ai cũng nói như thế! Hình như dạo đó vú nuôi quên mang tiểu thiếu gia đi cùng vào đại lao nên mới để tiểu thiếu gia chết đói.”
Nghe Nghênh Hạ đáp lời, lông mày của Vân Thiên Mộng không khỏi chau lên, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn lúc nàng mới tới Vân Tướng Phủ. Lúc ấy Vân Huyền Chi phân phó Triệu quản gia đưa thi thể Tô Thanh về Tô gia nhưng lại không đem thi thể con trai mình đưa về đó, xem ra trong nội tâm Vân Huyền Chi, đứa con trai này vẫn rất quan trọng. Mặc dù đứa bé ấy chết rồi nhưng sẽ tổ chức tang sự cho nó để thể hiện sự đau đớn của một người cha mất con.
“Tiểu thư, tụi nô tỳ còn thăm dò được, hình như bên chỗ lão thái thái không ỏn lắm. Từ sau khi trở về từ đại lao, cả ngày bà ấy chỉ nằm trên giường ốm đau, các đại phu tới thăm bệnh đều lắc đầu. Mà Tứ tiểu thư cũng cả ngày ngu ngu ngơ ngơ không ăn không uống, chỉ khi người ta cưỡng ép nhét thức ăn vào miệng thì nàng ta mới ăn một chút. Quả là rất kỳ quái!” Nghênh Đông lại nói tiếp những điều mình nghe được.
Ba người đang nói chuyện thì đã thấy Mộ Xuân dẫn Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên tiến vào.
“Nô tài bái kiến phu nhân!” Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng hôm nay đã chải kiểu tóc dành cho phu nhân thì lập tức sửa lại cách xưng hô.
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta cẩn thận từng li từng tí thì cười đáp: “Di nương khách khí rồi! Mau lại đây ngồi đi!”
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng vẫn đối đãi với mình như ngày trước thì tâm tình cũng đỡ căng thẳng, liền cùng Vân Yên tới ngồi xuống cạnh bàn.
“Hôm nay trời lại thế, sao di nương với Tam muội lại ra ngoài làm gì?” Thấy Vân Yên vẫn hay thẹn thùng như trước, Vân Thiên Mộng cảm cảm thấy khá quý mến cô em cùng cha khác mẹ này. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta hơi tái nhợt vì lạnh thì lập tức sai Mộ Xuân dâng cho họ chén trà nóng để họ làm ấm thân thể.
“Tướng gia không muốn cho nô tài tới quấy rầy phu nhân, nhưng nô tài nghĩ sau này có muốn gặp phu nhân thì rất khó nên lúc này mới đưa Tam tiểu thư tới, kính xin phu nhân không trách!” Nghe Vân Thiên Mộng nói, Liễu Hàm Ngọc lập tức cười đáp.
Vân Thiên Mộng biết thừa tâm tư của Liễu Hàm Ngọc, nàng ta sợ mình có gia đình rồi thì sẽ quên chuyện của cô muội muội Vân Yên nên lúc này mới một mực dẫn Vân Yên tới đây để gặp mình.
Chỉ có điều, nhìn Vân Yên hiện tại so với một năm về trước, nàng chỉ thấy cô muội muội này càng ngày càng trổ mã duyên dáng yêu kiều, giơ tay nhấc chân cũng đã có mị lực, khó trách Liễu Hàm Ngọc lại rốt ruột như thế.
Sợ là chẳng bao lâu nữa, Vân Yên lọt vào mắt Vân Huyền Chi thì sẽ bị sắp xếp cho một cuộc hôn nhân chính trị.
Nhưng kẻ mà Vân Huyền Chi chọn sẽ là người có thể giúp hắn thăng quan tiến chức, huống hồ với thân phận thứ xuất của Vân Yên, muốn trèo vào cửa nhà những người đó chỉ sợ cũng chỉ có thể làm một di nương nho nhỏ, làm sao Liễu Hàm Ngọc có thể chấp nhận được đây? Cả đời nàng ta đã làm di nương, sao lại không biết sự khổ sở của thân phận ấy, không đời nào nàng ta nguyện nhìn con gái của mình bước vào con đường này.
Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng nhìn mình thì ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ đại tỷ tặng qua, muội rất thích ạ!”
Thấy nàng ta hiểu chuyện như thế, Vân Thiên Mộng cũng gật đầu cười, rồi lại nói với Liễu Hàm Ngọc: “Tâm sự của di nương ta hiểu cả. Chỉ là nếu ta đã đề xuất rồi thì di nương cũng không thể đổi ý đâu!”
Thấy Vân Thiên Mộng đồng ý chuyện hôn sự của Vân Yên, Liễu Hàm Ngọc lập tức bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, lập tức vui mừng đáp: “Ánh mắt của phu nhân tất nhiên là không phải nghi ngờ rồi. Nô tài làm sao dám ghét bỏ được!”
“Cho ta vào… Bọn cẩu nô tài các ngươi… Dựa vào cái gì mà dám cản đường ta… Cút ngay…” Đúng lúc này, bên ngoài Khởi La Viên lại truyền tới một hồi âm thanh gào thét.
“Mộ Xuân, đi xem có chuyện gì xảy ra vậy?” Không ngờ ngày đầu tiên trở lại Vân Tướng phủ mà đã có nhiều người mong gặp nàng tới vậy, Vân Thiên Mộng cười lạnh trong lòng.
“Vâng, tiểu thư!” Mộ Xuân đáp rồi ra khỏi phòng, không tới nửa khắc sau đã quay lại, bẩm báo với Vân Thiên Mộng: “Tiểu thư, là Nhị tiểu thư cãi lộn ở bên ngoài, nói là muốn gặp người. Nha đầu bên ngoài không cho vào nên mới sinh sự, mắng nhiếc bọn chúng.”
Nghĩ đến bộ dáng nhe nanh múa vuốt của Vân Nhược Tuyết, trong lòng Mộ Xuân bừng bừng lửa giận.
Còn Vân Thiên Mộng sau khi nghe Mộ Xuân bẩm báo thì khóe miệng hơi cười, sau đó đứng dậy, nói: “Nó đã có việc, vậy chúng ta đi gặp một chút.”
Vân Nhược Tuyết đúng là dị loại, mẫu thân vừa mất, nàng ta không những chẳng có chút thương tâm nào, lại còn có tâm tư tới Khởi La Viên tìm mình cãi lộn, có thể thấy đúng là bạc tình bạc nghĩa, phụ lòng Tô Thanh hết mực yêu chiều nàng ta.
Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng đứng dậy thì cũng cùng nhau đứng lên, vẻ mặt không khỏi lo lắng, vội vàng theo Vân Thiên Mộng đi xuống lầu.
“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đang nghỉ ngơi, người không nên đi vào quấy rầy.” Tiểu nha đầu giữ cửa thấp giọng khuyên nhủ Vân Nhược Tuyết, chỉ sợ nàng ta sẽ xông lên lầu làm phiền Vân Thiên Mộng.
“Chát”. Tiểu nha đầu vừa mở miệng, Vân Nhược Tuyết không nói gì, hung hăng giơ tay cho nàng ta một cái bạt tai, sau đó mở miệng mắng: “Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy? Đừng tưởng Vân Thiên Mộng gả được cho Sở Tướng rồi thì các người có thể lên mặt chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng quên hôm nay ta cũng là Trắc Phi của Thần Vương. Mở to mắt chó của người ra mà xem, Đại phu nhân lớn hay Trắc Phi nương nương lớn?”
Tiểu nha đầu đột nhiên bị Vân Nhược Tuyết tát một cái, lập tức hai vành mắt đỏ lên, nhưng vì Vân Nhược Tuyết là chủ tử nên nàng ta cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Thấy bộ dáng tiểu nha đầu cản đường trở nên như vậy, Vân Nhược Tuyết vô cùng đắc ý, nhìn nàng ta đầy vẻ khinh thường, lại có cảm giác như đang bắt nạt được chính Vân Thiên Mộng vậy.
“Lúc nào đến phiên nhị muội được dạy người của ta vậy?” Nhìn nha đầu của mình bị sỉ nhục, lại thấy Vân Nhược Tuyết đến chết cũng không thay đổi tính tình, trong lòng Vân Thiên Mộng giận dữ, lạnh lùng lên tiếng.
Vân Nhược Tuyết không ngờ Vân Thiên Mộng lại xuất hiện nhanh đến vậy, vẻ đắc ý trong mắt còn chưa kịp thu hồi đã lại thấy Liễu Hàm Yên và Vân Yên sau lưng Vân Thiên Mộng. Máu xông lên não, nàng ta chỉ thẳng tay vào mặt Vân Thiên Mộng, chửi ầm lên:
“Vân Thiên Mộng, ngươi đừng có giả vờ giả vịt trước mắt ta. Ngươi hại mẹ ta, cậu ta không nói, hôm nay còn giả bộ tỷ muội thâm tình sao, đúng là buồn nôn. Ngươi nghĩ là gả cho Sở Phi Dương rồi thì sẽ không ai bắt nạt được ngươi phải không? Sau này thấy ta, tốt nhất hãy hành lễ và gọi một tiếng “Trắc Phi”, ta chắc chắn sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của ngươi, khiến ngươi bị cả thiên hạ này mắng chửi, sỉ nhục.”
Mọi người thấy Vân Nhược Tuyết càng mắng càng hăng thì không khỏi nhíu mày, không hiểu sao Vân Nhược Tuyết cứ luôn miệng xưng là Trắc Phi của Thần Vương. Ngày trước, Vân Nhược Tuyết cùng với Thần Vương trong trang phục áo bào đỏ thẫm xuất hiện ở đại lao Hình bộ, mọi người đều cả kinh. Nhưng về sau, thái độ của Thần Vương đối với Vân Nhược Tuyết đúng là như muốn xúc đất đổ đi, mọi người liền hiểu chắc chắn có gì hiểu lầm bên trong mới khiến Vân Nhược Tuyết tự nhận là Trắc Phi của Thần Vương.
Người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Vân Thiên Mộng lại tận tai nghe Sở Phi Dương giải thích nên mới thấy Vân Nhược Tuyết này đúng là có bản lĩnh. Thần Vương đã cự tuyệt nàng ta như vậy mà nàng ta vẫn cứ quấn quýt không chịu buông tay.
Vừa về tới Vân Tướng phủ, Vân Nhược Tuyết đã bị bọn nha đầu cưỡng ép mang về Phong Hà Viên, theo lẽ thường là bị trông coi rất kỹ. Nhưng hôm nay nàng ta lại chạy tới Khởi La Viên làm càn, khóc lóc om sòm, mà chính mình vừa mới tới nơi này không quá nửa thời gian nén hương. Xem ra Vân Huyền Chi hôm nay dù không còn yêu thương đứa con gái Vân Nhược Tuyết này nhưng vẫn còn mang dã tâm đối với vị trí Trắc Phi của Thần Vương này.
Trong lòng Vân Thiên Mộng cảm khái trong lòng, giờ mình đã được an toàn, đáng lẽ cha nàng phải quyết định lựa chọn đồng minh với ai rồi chứ. Nhưng một nước cờ này của Vân Huyền Chi lại đi sai, đừng nói hôm nay Thần Vương Phủ và Sở Tướng Phủ như nước với lửa, dù là Giang Mộc Thần hay Sở Phi Dương cũng đều sẽ không lựa chọn đồng minh là một kẻ hai lòng như vậy. Hành động này của Vân Huyền Chi đúng là tự chui đầu vào rọ mất rồi.
“Nếu muội muội ghét ta như vậy thì cần gì phải đợi đến bây giờ mới nghĩ ra trăm phương nghìn kế để gặp được ta? Cách làm mâu thuẫn này khiến ta cảm thấy khó hiểu, muội có thể giải thích được không?” Đã hiểu ra dụng tâm của Vân Huyền Chi nên lúc này Vân Thiên Mộng cũng hiểu được mục đích tới đây hôm nay của Vân Nhược Tuyết, trong lòng cảm thấy thật quá nực cười.
Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng hỏi tới trọng điểm, trong lòng không khỏi đắc ý dạt dào, liền đẩy tiểu nha đầu kia ra, đi tới trước mặt Vân Thiên Mộng, nhìn Nguyên Đông đang sẵn sàng tư thế bảo vệ Vân Thiên Mộng thì không khỏi cười lạnh, giễu cợt nói: “
Thật đúng là nô tài trung thành, cất cái bộ dáng giương nanh múa vuốt của ngươi vào, để cho bổn phi cảm thấy quá buồn nôn rồi.”
Thấy Vân Nhược Tuyết càn rỡ như vậy, Vân Thiên Mộng lạnh lùng nói tiếp: “Nếu không có việc gì thì muội trở về đi, đừng có ở Khởi La Viên khóc lóc om sòm, càng làm người ta chán ghét mà thôi. Huống hồ, nha đầu của ta thế nào cũng không tới lượt muội phê bình. Tuy nói muội đã cùng Thần Vương bái đường thành thân, nhưng Thần Vương không gật đầu thì vị trí Trắc Phi của muội chỉ sợ là hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi!”
Vân Thiên Mộng đem tất cả mọi chuyện tóm tắt lại trong một câu, mọi người bèn lập tức nhìn về phía Vân Nhược Tuyết bằng ánh mắt không thể tin được.
Họ tưởng rằng Vân Nhược Tuyết trở về Tướng phủ là để khoe khoang, ai ngờ bên trong còn nhiều ẩn tình như vậy, chỉ sợ cái danh vị Trắc Phi này cũng là do Vân Nhược Tuyết tự vẽ ra mà thôi.
Vân Nhược Tuyết bị vạch mặt trước mặt mọi người, lập tức tức thẹn quá hóa giận. Nhưng trong lòng nàng ta vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Vân Huyền Chi nên càng hiểu ra nhiều chuyện, bèn khắc chế tâm tình của mình, nhìn gương mặt xinh đẹp, ưu nhã của Vân Thiên Mộng, trong mắt không khỏi phun ra lửa, nói:
“Tỷ tỷ nói như vậy là ý gì? Theo ý của tỷ tỷ, có phải đang ghen ghét với muội muội không? Nhưng người Thần Vương lấy là ta chứ không phải ngươi. Hôm nay thân phận ta tôn quý, đành để tỷ tỷ thay ta một chuyến tới Thần Vương Phủ, nói với Thần Vương ý kiến của bổn Phi là hãy phái người tới đây đón ta về phủ!”
Thấy Vân Nhược Tuyết ra chỉ thị với mình, trong đầu Vân Thiên Mộng lập tức hiện lên bốn chữ: “nghìn lẻ một đêm” (nguyên văn: 天方夜谭 – thiên phương dạ đàm), Vân Nhược Tuyết này da mặt quá dày rồi, không những làm nhục nha đầu của nàng, lại còn đòi mình phải hỗ trợ sao? Mà giọng nói kia đúng là một bộ cao cao tại thượng, khẩu khí đầy vẻ ra lệnh làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi nhíu mày.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng vuốt ve tram ngọc trên đầu, trong lòng không khỏi lạnh lẽo vạn phần.
“Vân Thiên Mộng, đừng tỏ ra không biết xấu hổ như thế. Ngươi cho rằng ngươi là cái loại liệt nữ trinh tiết gì sao? Ngươi hư hỏng còn có ai mà không biết, đã có Sở Phi Dương lại còn cùng với Thần Vương ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’. Ngươi không làm theo lời ta thì ngày mai, khắp ngơi phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành này sẽ thóa mạ thanh danh phu nhân Sở Tướng của ngươi.”
Ngày ấy lúc bái đường, Thần Vương ôn nhu vạn phần vì tưởng mình là Vân Thiên Mộng, khiến cho Vân Nhược Tuyết mặt mũi mất sạch, trong nội tâm càng hận thấu xương vị tỷ tỷ này. Biết rõ nữ tử trước nay đều coi trọng danh dự nên Vân Nhược Tuyết mới lợi dụng để uy hiếp Vân Thiên Mộng.
“Nếu vậy, tỷ tỷ không thể không giúp muội chuyện này rồi nhỉ?” Vân Thiên Mộng hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi lời uy hiếp đó, vẫn bình tĩnh mỉm cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ lạnh lẽo. Vân Nhược Tuyết thấy thế thì không khỏi run lên, không hiểu vì sao Vân Thiên Mộng lại có biểu lộ như thế, nàng ta càng nghĩ càng thấy lạnh người.
“Tập Lẫm!” Vân Thiên Mộng không nhìn Vân Nhược Tuyết nữa mà hướng ra ngoài hô một tiếng. Tập Lẫm vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mọi người, cung kính mở miệng với Vân Thiên Mộng: “Phu nhân có gì chỉ thị?”
“Dẫn Nhị tiểu thư đi thay đồ, trang điểm cho tốt, sau đó sai Triệu quản gia chuẩn bị một cỗ kiệu, đem theo hai nha hoàn theo, đưa Nhị tiểu thư tới Thần Vương Phủ, nói rằng Vân Tướng đem Trắc Phi trở về cho Thần Vương điện hạ!” Vân Thiên Mộng nói xong, mọi người đều thấy sắc mặt Vân Nhược Tuyết trắng bệch, rốt cuộc nhận ra mình đã chọc giận Vân Thiên Mộng. Nếu lấy danh nghĩa Vân Tướng phủ đưa nàng tới Thần Vương phủ, chỉ sợ Giang Mộc Thần sẽ giết mình tại chỗ mất!
Nhớ tới chỗ ngực nay vẫn còn đau, trong lòng Vân Nhược Tuyết trở nên hốt hoảng, nhưng thị vệ tên Tập Lẫm kia lại không do dự mà hướng về phía mình làm cho Vân Nhược Tuyết vô ý thức lui về sau mấy bước, giận dữ hét lên: “Cút đi, đừng có chạm vào ta, coi chừng Thần Vương sẽ lấy đầu nhà ngươi…”
Nhưng nàng ta còn chưa nói xong đã bị Tập Lẫm điểm huyệt, sau đó lập tức đem nàng ta rời khỏi Khởi La Viên.
Lúc Vân Huyền Chi biết được chuyện này thì đã muộn, Triệu Quản gia sớm đã đem lời truyền cho quản gia của Thần Vương phủ, sau đó ra lệnh cho bọn nô tài đặt kiệu xuống rồi cả bọn chạy bán sống bán chết trở về Vân Tướng phủ.
Vân Huyền Chi vốn muốn mượn lời của Vân Thiên Mộng để đưa Vân Nhược Tuyết trở về Thần Vương phủ làm Trắc Phi, không nghĩ tới Vân Nhược Tuyết ngu xuẩn lại đi khiêu khích Vân Thiên Mộng. Kết quả chẳng những bản thân không được như ý, lại còn khiến cho hắn bị Sở Phi Dương nhìn chằm chằm vào, ánh mắt lạnh lùng, miệng cười nhạt nhẽo, làm Vân Huyền Chi trong lòng không khỏi phát run, cảm giác trong lòng chưa bao giờ sợ hãi như thế, cứ như Sở Phi Dương là quái vật ba đầu sáu tay vậy.
“Không còn sớm nữa, ta đi đón Mộng Nhi!” Sở Phi Dương làm sao lại không nhận ra chuyện tốt mà cha con hắn vừa gây ra chứ.
Sở dĩ Sở Phi Dương không ra mặt là vì hắn cảm thấy Vân Thiên Mộng có thể ứng phó được. Chứng kiến Vân Huyền Chi dù có cố gắng trấn tĩnh tới đâu cũng không giấu được vẻ hoảng hốt, Sở Phi Dương biết Vân Thiên Mộng đã khiến cho lão đau lòng nhưng lại không dám làm gì, nhất thời vô cùng hiếu kỳ nên bèn đặt chén trà xuống, đứng lên đi về phía Khởi La Viên, chẳng để Vân Huyền Chi kịp giữ lại.
Nhưng còn chưa tới cửa Khởi La Viên liền thấy một thân ảnh chạy vụt về phía hắn. Sở Phi Dương nghiêng người, tránh khỏi người đó, đứng lại xem rốt cuộc Vân Tướng phủ này còn muốn làm ra chuyện xấu hổ gì nữa.
“Người đâu, sao lại để tứ tiểu thư chạy ra đây? Còn không đem nó về Thu Bích cư!” Vân Huyền Chi đột nhiên xông tới làm cho Vân Dịch Dịch hoảng sợ. Hắn thấy Vân Dịch Dịch lúc này chỉ mặc một cái áo hồng nhạt mỏng manh, hai chân trần trụi thì không khỏi đỏ bừng mặt, sự tình mất mặt này là lần đầu hắn mới thấy.
Nếu không phải lão thái thái vô cùng cưng chiều đứa cháu gái này thì sao lúc này lão có thể phải xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương cơ chứ.
Nghĩ như thế, Vân Huyền chi đối với Vân Huyền Mặc và lão thái thái càng thêm ghét bỏ, cho rằng hai người kia thông đồng với nhau, thấy Nhược Tuyết không thể gả cho Sở Phi Dương nên cố ý làm vậy để bày mưu tính kế, ép Sở Phi Dương phải cưới Vân Dịch Dịch.
Những nha đầu, bà tử đuổi theo Vân Dịch Dịch tới đây bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, vội vàng xông tới chỗ Vân Dịch Dịch mặc cho nàng ta quần áo, giày tất chỉnh tề. Ánh mắt Vân Dịch Dịch không rời khỏi gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Sở Phi Dương, nhưng đối phương lại như không thấy nàng tồn tại, nửa ánh mắt cũng chưa từng liếc qua.
Mọi người mặc quần áo cho Vân Dịch Dịch xong, định dìu nàng ta trở về, không ngờ Vân Dịch Dịch lại đẩy cả bọn ra, một lần nữa bổ nhào về phía Sở Phi Dương. Nhưng còn chưa chạm được tới hắn thì đã bị Tập Lẫm đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Nàng ta đem theo ánh mắt ướt át đầy nước nhìn về phía Sở Phi Dương, nghẹn ngào nói:
“Phi Dương, Phi Dương, muội là Dịch Dịch mà, sao chàng lại cưới Vân Thiên Mộng mà quên muội? Muội bị tiện nhân Vân Thiên Mộng kia hại đến thê thảm thế này, chàng nhất định phải chịu trách nhiệm với ta.”
Nói xong, Vân Dịch Dịch túm lấy cánh tay chắn ngang của Tập Lẫm, còn chưa kịp há miệng ra cắn thì đã bị điểm huyệt ngã lăn ra đất.
“Vân Tướng phủ náo nhiệt thật, chuyện này thế nào vậy, Vân Tướng có thể giải thích cho ta được không?”
Thấy đám nha đầu vội vàng đưa Vân Dịch Dịch về Thu Bích Cư, Sở Phi Dương lạnh nhạt nhìn Vân Huyền Chi, ánh mắt lạnh như băng khiến cho Vân Huyền Chi cũng tự nhiên có cảm giác ớn lạnh.
Vân Huyền Chi không ngờ đột nhiên lại phát sinh chuyện này, nếu là Vân Nhược Tuyết thì cũng bỏ đi, đằng này lại là Vân Dịch Dịch không nên thân kia khiến cho trong lòng lão vô cùng giận dữ. Lão hét lên:
“Triệu quản gia, ngươi làm quản gia như vậy sao? Không phải đã nói rằng ngươi phải đi báo cả phủ không ai được tới làm phiền đại tiểu thư, sao còn thả Tứ tiểu thư ra ngoài?”
Triệu quản gia nghe tiếng quát hỏi phẫn nộ của Vân Huyền Chi vì như người chết chạy tới, trong lòng cảm thấy oan uổng vô cùng, nhưng cũng không thể giải thích tại sao Vân Dịch Dịch kia lại đột nhiên chạy ra. Lão quỳ xuống trước mặt Sở Phi Dương và Vân Huyền Chi, vội vàng trốn tránh trách nhiệm:
“Tướng gia, nô tài nào dám không nghe theo phân phó của ngài. Nô tài đã thông báo tới tất cả các bà vú quản sự rồi, không ngờ vẫn có người lười biếng không thông báo gì như thế. Nô tài sẽ đi điều tra rõ ràng, chắc chắn cho Sở Tướng một câu trả lời rõ ràng.”
Nhưng lời của hắn vừa nói xong, chỉ nghe Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng. Điều tra sao? Đợi người Vân Tướng phủ điều tra được rõ ràng, vậy thì cần gì Sở Phi Dương hắn phải làm cái chức tả thừa tướng này nữa.
“Ngu xuẩn, còn không mau cút đi điều tra rõ ràng cho ta.” Thấy khóe miệng Sở Phi Dương xuất hiện nụ cười lạnh lẽo thì Vân Huyền Chi lập tức quát lớn với Triệu Quản gia.
Dù lão ghét Vân Huyền Mặc và lão thái thái thế nào, nhưng lúc này Vân Thiên Mộng đang làm khách tại Vân Tướng phủ, Vân Huyền Chi cũng không muốn cho Sở Phi Dương chứng kiến chuyện trong nhà mình, huống hồ ban nãy Vân Dịch Dịch đã ném hết thể diện của hắn đi rồi, lúc này càng không muốn bị cả nhà Vân Huyền Mặc liên lụy làm cho không ngẩng đầu lên được nữa.
Sở Phi Dương thì lại sợ nhà Vân Huyền Mặc kia sẽ tìm Vân Thiên Mộng làm phiền nên cũng chẳng quan tâm Vân Huyền Chi diễn trò, lại hướng về phía Khởi La Viên mà cất bước.
Liễu Hàm Ngọc đem mọi chuyện gần đây kể cho Vân Thiên Mộng nghe từ đầu tới cuối, sau đó dẫn Vân Yên trở ra.
Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc nói tới tình hình gần đây của lão thái thái, bèn hiểu ra bà lão này vẫn không cam lòng khi Vân Dịch Dịch bị tước đoạt công danh như vậy.
Không tưởng tượng được lão thái thái cả đời tranh giành, cuối cùng vẫn thất bại, trở nên ốm yếu như thế.
Cũng giống như Tô Thanh, khôn khéo tính toán được Khúc Nhược Ly, dù cho Khúc Nhược Ly có chết rồi cũng không chịu buông tha đứa con gái của bà, không hiểu được nhân quả báo ứng. Cuối cùng Tô Thanh khó sinh, còn chết ở trong tay người mình yêu nữa.
Quả báo không phải không có, chỉ là tới sớm hay muộn mà thôi. Đến bây giờ, ông trời cũng đến đòi tính mạng bọn họ rồi.
Nhưng đối với phản ứng của Vân Dịch Dịch, Vân Thiên Mộng sớm đã đoán được chút tình hình, chỉ sợ rằng Vân Dịch Dịch kia đã sớm…
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” Đúng lúc nàng đang nghĩ tới Vân Dịch Dịch thì thấy Sở Phi Dương đi tới. Hắn ngồi xuống, cầm lấy tay nàng kiểm tra độ ấm, cảm giác bàn tay nhỏ bé của nàng ấm áp vô cùng nên mới nở nụ cười thỏa mãn.
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, đang định nói thì thấy Vân Huyền Chi cũng đi vào, liền tạm thời gác lại nghi hoặc, đứng lên, đợi Vân Huyền Chi ngồi xuống mới lại ngồi theo.
Triệu quản gia đã quay lại, mang theo vẻ mặt khó xử đi vào, ánh mắt có vẻ khiếp đảm, vội bẩm báo: “Tướng gia, Nhị lão gia cùng với Tứ tiểu thư tới, muốn gặp Đại tiểu thư vào Sở tướng.”
Vân Thiên Mộng nghe thế thì không khỏi chau mày, hướng Sở Phi Dương như muốn hỏi tại sao Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch lại nói muốn gặp hắn.
Vân Huyền Chi trừng mắt với Triệu quản gia, chỉ thấy lão quản gia này ngày càng không làm được việc gì, ngay trước mặt Sở Phi Dương mà cũng dám nói như thế, có phải muốn ném hết mặt mũi của hắn đi hay không?
Đang định mở miệng từ chối, lại nghe Sở Phi Dương lãnh đạm đáp: “Cho bọn chúng vào đi.”
Thấy hắn đáp như thế, trong lòng Vân Thiên Mộng càng thêm nghi hoặc, nhưng thấy trên mặt hắn vẫn nở nụ cười nhẹ, bàn tay ở dưới bàn nhẹ nhàng siết lấy tay nàng. Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Tập Lẫm, chỉ thấy đối phương cho nàng một ánh mắt ám chỉ, lúc này mới hiểu có chuyện gì đó xảy ra chọc giận Sở Phi Dương, nên lúc này hắn mới không khách khí mà không cho đối phương chút mặt mũi nào.
Thấy Sở Phi Dương đồng ý, Triệu quản gia lập tức đi xuống lầu mời Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch vào. Không lâu sau đã thấy Vân Huyền Mặc mang theo vẻ mặt giận dữ dẫn Vân Dịch Dịch đang khóc như lê hoa đái vũ tiến vào.
Vừa tiến vào trong phòng Vân Thiên Mộng, Vân Dịch Dịch lập tức vọt tới, quỳ xuống trước mặt nàng, hai tay đặt lên hai đầu gối nàng, đau khổ cầu khẩn:
“Đại tỷ tỷ, cầu tỷ giúp đỡ, để Dịch Dịch được vào Sở Tướng phủ được không? Dịch Dịch không mong được làm chính thất, dù làm nha đầu thông phòng cũng sẽ không một lời oán hận. Đại tỷ tỷ, người thường ngày thương yêu Dịch Dịch nhất, hãy đáp ứng Dịch Dịch đi. Dịch Dịch sẽ không đoạt cái gì cả, chỉ hy vọng có thể vào Sở Tướng phủ, đó là tâm nguyện lớn nhất đời của muội rồi!”
Nói xong, Vân Dịch Dịch gắt gao đẩy đầu gối của Vân Thiên Mộng, hận không thể làm lung lay cả người nàng.
Thấy Vân Dịch Dịch đối đãi với bộ đồ mới của mình như thế, trên mặt Vân Thiên Mộng hiện lên vẻ không vui, lại nghe nàng ta đòi gả cho Sở Phi Dương thì không khỏi thấy nực cười. Nàng lạnh lùng gạt hai tay của Vân Dịch Dịch ra, nói với Nguyên Đông và Nghênh Hạ: “Nâng Tứ tiểu thư dậy!”
Nguyên Đông và Nghênh Hạ sớm đã theo dõi cử động của Vân Dịch Dịch, nghe thấy phân phó liền lập tức xông lên, mỗi người một bên xốc Vân Dịch Dịch đứng dậy, rồi kéo nàng ta tới cái ghế cách xa Vân Thiên Mộng nhất và ấn nàng ta ngồi xuống. Đề phòng nàng ta tiếp tục quấy rối Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, hai người còn đứng hai bên để canh chừng.
“Mộng Nhi, ngươi làm vậy là có ý gì? Dịch Dịch dù sao cũng là đường muội của ngươi, tuổi lại nhỏ nhất, ngươi không những không yêu thương nó, còn sai hai nha đầu cố ý khi dễ nó. Ngươi làm vậy để cho ta xem sao?”
Thấy chiêu này của Vân Dịch Dịch không thành công, Vân Huyền Mặc liền bày ra phong thái trưởng bối dạy dỗ Vân Thiên Mộng. Thực tế, nhìn thấy Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương có thể ngồi ngang hàng với nhau, trong lòng lão đã vô cùng không vui vẻ. Vị trí ấy của Vân Thiên Mộng đáng lẽ thuộc về Vân Dịch Dịch, hôm nay lại cho nàng ta tiện nghi mất.
Vân Thiên mộng cười lạnh nhìn Vân Huyền Mặc, người đàn ông này quả nhiên là giả tạo. Lúc ở Tô Thành thì tỏ ran ho nhã, về tới đây rồi mới lộ ra lòng lang dạ sói như vậy.
Trong lòng bực bội, Vân Thiên Mộng dứt khoát nhấp một ngụm trà, sau đó mới liếc nhiền sắc mặt Sở Phi Dương, chậm rãi đáp: “Thúc thúc nói xong rồi, Tứ muội cũng nói xong rồi, nhưng Mộng Nhi vẫn không hiểu gì cả. Tứ muội vừa vào cửa đã quỳ khóc hô hào, Mộng Nhi mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với muội ấy, nhưng hôm nay trời đông giá lạnh, sao có thể để Tứ muội quỳ trên mặt đất như vậy được, nếu lỡ như ốm đau, chẳng phải Mộng Nhi có lỗi hay sao. Nên Mộng Nhi mới sai nha đầu đỡ nàng ngồi xuống, vậy là Mộng Nhi sai sao? Nếu như vậy, sao này chúng ta cũng đừng nên gặp, tránh lại xảy ra hiểu lầm, nghi kỵ lẫn nhau!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng lại cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt. Nàng đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nhưng đáy mắt lãnh đạm giờ đã được thay bằng sự vui vẻ, hiển nhiên rất thỏa mãn phản bác này của nàng.
Vân Huyền Mặc nghe Vân Thiên Mộng nói vậy thì vô cùng chán nản. Ánh mắt lão không khỏi nhìn xuống nền nhà, chỉ thấy nền nhà đã được phủ một tấm thảm lông dê, vậy mà Vân Thiên Mộng lại trắng trợn bịa đặt như thế, lại còn sẽ làm tổn hại tới thân thể Dịch Dịch. Lão hận không thể xông lên xé nát Vân Thiên Mộng khéo mồm khéo miệng.
Nhưng tưởng tượng, nếu Vân Thiên Mộng gật đầu đồng ý cho Sở Phi Dương đưa Vân Dịch Dịch về nhà, Sở Phi Dương chẳng lẽ cự tuyệt được sao? Đối với dung mạo của con gái mình, Vân Huyền Mặc vô cùng tự tin, huống hồ, có nam nhân nào từ chối cho mình cơ hội có ba vợ, bốn nàng hầu? Nếu không cái tên cầm thú chết tiệt kia sẽ lại tìm tới Dịch Dịch.
Nghĩ vậy, trên mặt Vân Huyền Mặc hiện lên một tia hung ác, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương trông thấy, ngay cả Vân Huyền Chi ngồi im nãy giờ cũng thấy rất rõ ràng.
“Đại tỷ tỷ, người không thương Dịch Dịch hay sao? Hôm nay người Dịch Dịch có thể cầu xin cũng chỉ có tỷ mà thôi!”
Không thể tới gần Vân Thiên Mộng, nhưng Vân Dịch Dịch vẫn cứ tiếp tục nài nỉ, tự tiến cử mình cho Sở Phi Dương. Vân Huyền Chi chán nản, bực bội, ngay cả đám nha đầu, thị vệ hầu hạ trong phòng cũng nhìn nàng ta đầy vẻ khinh bỉ. Nữ tử này đúng là vô sỉ tới cực điểm, còn không biết xấu hổ muốn bò lên giường của tỷ phu mình hay sao?
Vân Dịch Dịch làm sao hiểu được vẻ khinh thị trong ánh mắt của mọi người, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn khiến thần hồn điên đảo của Sở Phi Dương, chỉ mong được nhào vào người nam tử kia, chẳng quan tâm cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ nữa. Nàng ta bây giờ chỉ cầu mong Vân Thiên Mộng gật đầu mà thôi.
“Đại tỷ tỷ, lúc trước Dịch Dịch không hiểu chuyện, nhiều lần mạo phạm tỷ tỷ, sau này sẽ tuyệt đối không dám lỗ mãng như vậy nữa, chắc chắn sẽ lấy Đại tỷ tỷ làm đầu, cái gì cũng nghe theo tỷ tỷ. Cầu xin Đại tỷ tỷ cho nể tình Dịch Dịch và Sở Tướng tình đầu ý hợp, thành toàn cho mảnh nhu tình này của Dịch Dịch được không?”
Hai mắt chằm chằm nhìn vào Sở Phi Dương, trong mắt Vân Dịch Dịch hiện ra vẻ ngượng ngùng, trên hai gò má đột nhiên đỏ ửng, lộ ra vẻ thanh tú, xinhd đẹp.
Nhưng Sở Phi Dương nghe được câu “cùng Sở Tướng tâm đầu ý hợp” thì không khỏi lộ ra sát khí. Mọi người chỉ cảm thấy phát lạnh, mà gương mặt Sở Phi Dương càng như băng sơn nghìn năm, không ai dám nhìn thẳng.
“Mộng Nhi, hôm nay chỉ cần ngươi gật đầu, mặc dù cho Dịch Dịch thân phận nào, thúc cũng sẽ không có một câu nào oán hận!” Thấy Vân Thiên Mộng đang hồ nghi nhìn Sở Phi Dương, Vân Huyền Mặc lập tức tận dụng thời cơ, mở miệng hứa hẹn.
Lại không ngờ, Vân Thiên Mộng cười khẽ, nàng chống tay lên cằm, vẻ mặt hứng thú như xem kịch, nhẹ nhàng nói: “Dịch Dịch tuổi trẻ không hiểu chuyện, sao ngay cả thúc cũng hồ đồ theo vậy? Danh dự của nữ nhi thế gia vô cùng quan trọng, thúc thúc lại dốc sức cùng muội muội phá hỏng nó, cháu nghe cũng rợn cả người! Nữ tử như thế mà tiến vào Sở Tướng phủ, chỉ sợ thanh danh và gia phong bị phá hư hết rồi. Mong thúc thúc hãy bỏ tâm tư này đi, ta tuyệt đối không đồng ý đâu.”
Thấy mình bị Vân Thiên Mộng đùa bỡn, Vân Huyền Mặc trợn mắt nhìn, chỉ thẳng tay vào Vân Thiên Mộng, uy hiếp: “Hôm nay dù ngươi không đáp ứng cũng chẳng được. Dịch Dịch đã là người của Sở Tướng, ngươi không đáp ứng, thanh danh của Sở Tướng phủ cũng bị người đàn bà chỉ biết ghen tuông như ngươi đạp đổ hết!”