Dù trong lòng ai nấy đều ngạc nhiên nhưng vì Ngọc Càn đế ở đây nên không ai dám lên tiếng bàn tán gì, thánh chỉ cũng đã ban, bọn hắn lên tiếng thì cũng có ích gì? Huống chi, thánh chỉ là do Lễ bộ soạn ra rồi mới tuyên đọc, chắc hắn trước đó Ngọc Càn đế cũng đã thương lượng qua với các vị trọng thần rồi, giờ chỉ là ban chỉ mà thôi.
Bởi vậy, lúc này đi đánh giá Hàn Triệt và Hàn Thiếu Miễn có năng lực đảm nhiệm chức vụ tu soạn của Hàn Lâm Viện và Binh Bộ Thị Lang hay không chẳng bằng đi quan sát biểu lộ của mấy vị trọng thần, xem họ có cách nghĩ như thế nào với chuyện này, miễn cho sau này đắc tội nhầm người lại liên lụy cả nhà.
Lúc này, Ngọc Càn đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười ấp áp, mấy người Thần Vương, Hải Vương, Sở Phi Dương thì chỉ nhấm nháp nước trà của chính mình, không có biểu lộ gì khác để cho những đại thần muốn thăm dò cũng thất vọng, đành thu hồi lại ánh mắt.
“Tạ chủ long ân!” Hàn Triệt và Hàn Thiếu Miễn trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, mất một lúc mới vội vàng cùng nhau tạ ơn, sau đó nhanh chóng quay về bàn tiệc.
Vân Thiên Mộng liếc nhìn Ngọc Càn đế, thấy trong mắt hắn đầy ý cười, biểu lộ hiền hòa, ánh mắt đầy thỏa mãn khi nhìn Hàn Triệt và Hàn Thiếu Miễn, nàng đoán có lẽ hoàng đế đã sớm coi hai người này là học trò rồi, bắt đầu trải đường bằng cho tương lai của bọn hắn, để bọn hắn giúp mình khống chế các lực lượng khác trong triều, dần thu về tay.
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang Sở Phi Dương, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Sở Phi Dương cười nho nhã, ánh mắt cho nàng một cái đáp án khẳng định. Hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói một lời. Giang Mộc Thần vẫn thủy chung chăm chú nhìn Vân Thiên Mộng nhíu chặt mày, quanh thân lại nổi lên khí tức lạnh lẽo không thôi.
“Không thể tưởng tượng được Hàn trạng nguyên lại có bổn sự này, lại được Hoàng thượng phong cho làm thứ cát sĩ. Mà Hàn công tử cũng là thanh niên tài tuấn, vừa vào đã được làm Binh Bộ Thị Lang, quả nhiên làm cho người ta không thể khinh thường.” Khúc Phi Khanh ghé tai Vân Thiên Mộng, thấp giọng cảm thán.
Nhưng ánh mắt nàng lúc này lại đặt trên người Khúc Trường Khanh đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện.
Dù sao Khúc Trường Khanh cũng là công tử của phủ Phụ Quốc Công, từ nhỏ đã chinh chiến sa trường, lập nhiều chiến công rồi mới được lên làm Binh bộ thị lang.
Mà Hàn Thiếu Miễn chỉ dựa vào cái danh hiệu võ trạng nguyên đã nhẹ nhõm ngồi vào chức vụ này, quả nhiên khiến người ta ghen tỵ đỏ cả mắt.
Huống hồ, cho dù Hàn phủ và phủ Đoan vương là quan hệ thông gia, nhưng so với phủ Phụ Quốc Công vẫn kém hơn một chút. Ngọc Càn đế quyết định như vậy chỉ sợ đang cố tình đánh vỡ sự cân bằng giữa tứ đại gia tộc.
Khúc Trường Khanh nhận được ánh mắt của muội muội thì cũng nhẹ gật đầu, không vì nhân tài mới xuất hiện được ưu ái hơn mình mà tỏ ra tức giận. Hắn vẫn bình thản và kín đáo làm cho Khúc Phi Khanh cũng cảm nhận được ca ca nàng gần đây đã thành thục hơn rất nhiều, trong lòng yên tâm không ít.
Dư công công tiếp tục mở miệng gọi tới bốn văn, võ cử còn lại ra bái kiến, lại xuất ra một thánh chỉ khác, ban cho đám người Lỗ Phàm các chức vị khác. Đối với bọn hắn mà nói, quan chức của bọn hắn trong mắt hoàng thân quốc thích ở đây không có nhiều ý nghĩa, nhưng cũng có thể coi là Cá chép vượt Long môn hóa rồng rồi.
Lỗ Phàm được phong làm biên tu Hàn Lâm Viện, so với vị trí Tu soạn của Hàn Triệt thì thấp hơn hẳn một bậc.
“Chúc mừng Hàn huynh! Về sau chúng ta chính là đồng liêu rồi! Mong rằng Hàn huynh có thể chiếu cố nhiều hơn cho tại hạ!” Lỗ Phàm ngồi xuống, khóe mắt hiện lên vui vẻ, khẩu khí nhẹ nhàng nói lời chúc mừng với Hàn Triệt, nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hắn.
“Cùng vui! Mong rằng Khổng huynh sau này cũng chỉ giáo nhiều hơn!” Hàn Triệt một lần nữa nhìn lên, đôi mắt vẫn một mảnh quạnh quẽ khó gần. Mọi người đã biết tính nết của hắn nên cũng không cảm thấy vì thế mà mất lòng.
“Hôm nay là đêm Giao thừa, nhưng trẫm cảm thấy các vị thí sinh mấy tháng này vất vả không ít nên sớm ban chiếu, bởi vậy cũng có thể coi đêm nay chính là quỳnh lâm yến. Mong những thí sinh này khi làm quan cũng sẽ hết mình cống hiến cho triều đình, cho đất nước.” Ngọc Càn đế cùng Thái hậu, Hoàng hậu đồng thời đứng dậy nâng chén.
Mọi người nhao nhao đứng lên theo, cùng đồng thanh nói: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nói xong, tất cả mọi người đều uống cạn chén rượu của mình, đợi Ngọc Càn đế ngồi xuống rồi mới lại ngồi trở lại ghế của mình.
Vân Thiên Mộng không nhìn đám người Hàn Triệt nữa mà đưa mắt quan sát mấy vị chủ tử. Chỉ thấy hôm nay mặc dù Thái hậu cười rất nhiều nhưng vẫn trầm mặc không nói lời này, mà hoàng hậu trước sau vẫn ôn nhu hiền thục, lúc này đang cẩn thận chăm chút cho tiểu công chúa. Ngồi bên dưới hoàng hậu là Dung Quý Phi, sắc mặt bình thản làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của nàng lúc này, một thân cung trang màu đỏ khiến nàng như tiên giáng trần, đẹp không sao tả xiết. Nếu Hoàng hậu mặc triều phục thêu Phượng hoàng tôn quý thì Dung Quý Phi lại một thân cung trang thêu hoa mẫu đơn bằng kim tuyến, càng làm lộ ra vẻ đẹp sắc nước hương trời của nàng. Cũng khó trách làm cho không ít nữ quyến bên dưới kín đáo bàn luận về vị Dung đại tiểu thư này.
Cẩn thận dò xét Dung Quý Phi, ánh mắt Vân Thiên Mộng đột nhiên trầm xuống, cái nhìn dừng hẳn trên làn váy bị tuyết thấm ướt của nàng, trong lòng xiết chặt.
Trên đường đến ngự hoa viên, vì đề phòng đám chủ tử bị ngã nên cung nhân đã sớm trải thảm hồng trên đường, cho dù tuyết có rơi cũng được đám cung nhân thường xuyên quét dọn, ngay cả giày còn không ướt, sao váy lại có thể ướt được?
Huống hồ lúc này, quần áo đám người Ngọc Càn đế, Hoàng hậu đều toàn thân khô ráo, có thể thấy trên đường đi chưa từng chạm vào tuyết chút nào, thêm nữa đêm nay là cung yến, có ai sẽ vô tâm với trang phục của mình đâu.
Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm vào Dung Quý Phi mà suy tư, đột nhiên lại phát giác có hai đạo ánh mắt chứa sát khí bắn về phía mình làm lòng nàng không khỏi run lên, lập tức chuyển ánh nhìn sang chỗ khác. Mọi người vẫn đang nói chuyện vui vẻ, không ai để ý tới ánh mắt làm cho nhân tâm phát lạnh vừa rồi.
“Mộng Nhi, muội sao thế?” Thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên nghiêm túc, Khúc Phi Khanh lo lắng hỏi.
“Không sao!” Vân Thiên Mộng mỉm cười, vội đem những nghi hoặc vừa rồi của mình giấu chặt vào trong lòng.
“Thật sự chúc mừng Vương gia một nhà đoàn tụ!” Lúc này, Hải Vương chuyển động xe lăn, nâng chén hướng về phía Sở Vương cười chúc mừng.
“Đa tạ Hải Vương!” Sở Nam Sơn không phải người ưa dài dòng, nâng chén rượu ấm lên cùng Hải Vương đối ẩm.
“Nghe nói ngày mai Hòa Thuận công chúa phải theo thái tử Bắc Tề về nước, cử động lần này của Vương gia thật khiến bổn vương bội phục! Bổn vương cũng kính Vương gia một ly!” Sở Nam Sơn nhận lấy ly rượu vừa được thái giám rót đầy, lại giơ lên, sau đó không đợi Hải Vương nói gì liền tự hành quyết chén rượu của mình.
Hải Vương nho nhã cười, ánh mắt không khỏi dạo qua Vân Thiên Mộng ngồi ở phía đối diện một vòng, sau đó chuyển sang Sở Bồi và Sở Khinh Dương ở phía xa, mở miệng: “Vương gia hôm nay con cháu đầy nhà, cháu dâu lại vừa vào cửa, chỉ sợ sang năm sẽ có thêm chắt trai để bế! Ở Tây Sở ta, có nhà nào được phúc khí như Sở Vương đây. Bổn vương nhìn Sở công tử cũng tuấn tú lịch sự, tin tưởng tương lai cũng sẽ ra sức cống hiến cho triều đình, trở thành một trang nam tử hảo hán không kém gì Sở Tướng. Đến lúc đó, Sở gia có thể trở thành vọng tộc độc nhất vô nhị rồi!”
Chỗ ngồi của mấy vị Vương gia, Quận vương và nhất phẩm đại thần ngay gần chỗ ngồi của Ngọc Càn đế, mặc dù mọi người nói chuyện không lớn nhưng tất cả cũng rơi vào tai Ngọc Càn Đế hết.
Độc nhất vô nhị ở đây chỉ sợ là vượt lên cả tứ đại gia tộc rồi. Hôm nay Sở Vương tay giữ trọng binh, Sở Phi Dương lại là thống lĩnh của đám quan lại, Sở Bồi là đại thần một phương, một nhà ba đời đều là trọng thần có thực quyền, nếu đem gia tộc phát triển thành Tây Sở đệ nhất thế gia, e là họa sát thân cũng càng gần mà thôi.
Nghe Hải vương nói như là ao ước, nhưng kỳ thực là một đao đòi mạng người. Phàm là quân vương, nào có ai có thể dung tha cho triều thần của mình quyền nghiêng thiên hạ, thế lực ngập trời đâu.
“Khục… khục… khục… Hải Vương gia vừa nói gì ấy nhỉ? Khục khục khục… Bổn vương lớn tuổi rồi, mắt mù tai điếc, không biết có thể sống được bao ngày, hiện tại nghe cũng chẳng được rõ nữa. Khục khục khục…” Sở Vương vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, giờ phút này đã ho tới sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.
Sở Phi Dương đang ngồi ngay ngắn gần đó lập tức vội vàng đứng dậy, đi tới bên người Sở Vương, nhẹ nhẹ vỗ lên vai lão, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
“Gia gia, người lại cậy mình khỏe mạnh đấy à? Cho dù Hải Vương thân phận tôn quý, rượu của ngài ấy không thể không uống, nhưng người cũng không thể uống cạn sạch như thế được. Biết rõ là vào mùa đông người hay bị ho vậy mà còn cố, người muốn coi cháu là kẻ chết rồi hay sao?”
Sở Phi Dương một mặt chăm lo cho Sở Vương, một mặt nói đầy quan tâm, đến đoạn “người chết rồi” hắn còn cố gắng nói thật chậm, ngữ khí nặng nề, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hải Vương giống như một cơn mưa đá, dù không gây nên chết người nhưng cũng không để đối phương sống vui vẻ.
“Là sơ sẩy của bổn vương rồi. Vương gia, hay uống một ngụm trà nhuận khí đi!” Thấy Ngọc Càn đế gọi Dư công công lại, thì thầm vào tai lão mấy câu, Hải Vương vội vàng bưng lên một chén trà đưa tới trước mặt Sở Vương, quan tâm nói.
Sở Nam Sơn vẫn ho khan không ngừng, đẩy chén trà trước mặt ra, nhưng vẫn thấy khó chịu nên không nói được lời nào.
“Vương gia có chỗ không biết, gia gia lớn tuổi, uống trà sẽ để lại đờm, không thể so với Vương gia còn tráng niên khỏe mạnh được.” Vẻ lạnh lùng của Sở Phi Dương chớp mắt đã bay biến, thay vào đó là vẻ tao nhã thường ngày, lúc này đang rót một chén nước trắng đưa cho Sở Vương, để lão chậm rãi uống vào.
Sở Vương thấy tổ tôn hai người đều từ chối ý tốt của mình, lại nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Phi Dương thì cười nhạt:
“Sở Tướng quả nhiên là hiếu thuận, lòng quan tâm Sở Vương lớn như thế, không uổng công Sở Vương chăm sóc, nuôi dạy từ nhỏ. Tương lai nếu có người dám làm mất lòng Vương ai, ta tin Sở Tướng chắc chắn sẽ vì Vương gia đòi lại công bằng. Chỉ tiếc Trầm Khê nhà ta tâm tư phóng túng, đừng nói là quan tâm tới phụ vương này, chỉ cần hắn không làm bổn vương cảm thấy phiền thêm thì bổn vương đã cảm tạ đất trời lắm rồi!”
Tiếng lão khá lớn nên quan viên xung quanh đã bắt đầu chú ý, mà Sở Bồi và Sở Khinh Dương ở cách đó không xa cũng đưa mắt nhìn tới, sau lại nhanh chóng rời cái nhìn đi chỗ khác.
“Vương gia, tướng gia, Hoàng Thượng để nô tài mời Nhiếp thái y tới chẩn bệnh cho ngài!” Dư công công đã mang theo Nhiếp Hoài Xa đi tới, thấy Sở Vương dường như không được ổn thì vội vàng cung kính nói với Sở Phi Dương.
“Vi thần đa tạ Hoàng thượng thương cảm!” Sở Phi Dương lập tức cao giọng tạ ơn, mà Ngọc Càn đế chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu, giọng nói đầy vẻ quan tâm: “Để thái y chẩn đoán bệnh cho Vương gia đi, đừng để chậm trễ!”
Nhiếp Hoài Viễn định bước lên bắt mạch thì bị Hải Vương lệnh bảo dừng lại. Hải Vương đánh giá triều phục của Nhiếp Hoài Xa, nhìn đồ án trước ngực áo hắn, chậm rãi nói: “Sở Vương là bảo vật của Tây Sở, Dư công công sao không mời trưởng thái y viện tới đây bắt mạch, nếu để đối phương bỏ qua bệnh tình trọng yếu của Sở Vương thì có phải phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng hay không?”
Thần Vương cười lạnh, nói: “Thân thể vương ai có thể để một ngự y bát phẩm chẩn đoán hay sao? Dư công công xem thường Sở Vương hay muốn làm việc bất lợi? Chẳng lẽ để Hoàng thượng tặng ngươi vài gậy ngươi mới biết nên làm như thế nào hay sao?”
“Không ngại, Nhiếp đại phu ở Lạc thành đã chữa khỏi bệnh ôn dịch, bổn tướng rất yên tâm với y thuật của hắn!” Sở Phi Dương sao không biết tâm tư của hai kẻ này, bèn đem chuyện ôn dịch ra nâng cao Nhiếp Hoài Viễn lên. Hai người kia nghe vậy thì nhất thời trầm mặc, ra hiệu để Nhiếp Hoài Viễn tiến lên bắt mạch cho Sở Nam Sơn.
“Đợi đã nào! Sở tướng nói vậy là sai rồi. Nhiếp thái y trước đây là khám bệnh cho đám bình dân bá tánh, sao có thể so sánh với thân thể tôn quý của Sở Vương. Nếu như xảy ra sai lầm thì ai có thể chịu trách nhiệm đây?” Đột nhiên, Hải Trầm Khê lại lên tiếng ngáng đường, giọng hắn đều đều, khóe miệng vẫn bảo trì nét tươi cười làm cho đám thiên kim ngồi đối diện không khỏi càng thêm ái mộ.
“Bổn tướng lại không đồng ý với quan điểm của Hải Quận vương! Sở Vương là dân của Tây Sở, mà dân ở Lạc thành cũng là con dân Tây Sở, há có thể phân cao thấp như thế được? Chẳng lẽ thân phận cao quý thì có thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử hay sao? Huống hồ, nếu Hoàng thượng hạ chỉ phong Nhiếp thái y là đại phu, nghĩa là Hoàng Thượng cũng tin tưởng y thuật của hắn. Bổn tưởng tất nhiên càng không hoài nghi y đức của Nhiếp thái y rồi, sao lại không được để hắn chẩn bệnh cho gia gia ta chứ?” Nói xong, Sở Phi Dương bèn đặt tay của Sở Vương đặt lên bàn, để Nhiếp Hoài Viễn bắt mạch.
Một lát sau, Nhiếp Hoài Viễn thu hồi tay, hướng Sở Phi Dương và Sở Vương chắp tay rồi quay ra bẩm báo với Ngọc Càn đế: “Bẩm hoàng thượng, Sở Vương tuổi tác đã cao, lại thêm nhiều năm chinh chiến nên nhiều bệnh trong người, vừa vào mùa đông thì những bệnh cũ đã tái phát. Nếu không điều trị tỉ mỉ thì hậu quả sẽ càng nặng!”
Ngọc Càn đế nghe vậy thì trong mắt nổi lên nghi hoặc, nhưng đưa mắt nhìn đám người của thái y viện đã ngà ngà say thì chỉ có thể gật đầu: “Vương gia cần dùng thuốc gì thì cứ kê đơn, nếu thiếu thì có thể tới nhà kho để nhận lấy, đừng chủ quan với sức khỏe của người!”
“Vâng!” Nhiếp Hoài Xa chậm rãi lui về, ngồi vào chỗ của mình.
Sự tình ngày hôm nay làm người ta nhìn ra không ít mánh khóe, chỉ sợ sau này trên triều đình cũng không thể sống yên ổn nữa.
“Ồ, kia không phải đệ đệ của Sở tướng sao? Quả thật là hình dáng phi phàm. Sở phu nhân thật có phúc khí!” Chúng nữ quyến cũng đã nghe hết đối thoại, thêm việc ở thiên điện cũng đã gặp qua Tạ thị, lúc này phu nhân của Lại bộ thượng thư liền cười nói với Tạ thị.
Tạ thị khiêm tốn đáp: “Hàn phu nhân quá khen rồi, khuyển tử chỉ theo bên người phụ thân học tập, so ra cũng kém đại ca của hắn rất nhiều, chúng ta chỉ mong hắn đừng trở nên hư hỏng mà thôi!”
“Nhị nương kia của muội cũng thật khéo ăn khéo nói. Nhanh như vậy đã hòa nhập với đám phu nhân ở đây, quả nhiên là lợi hại!” Khúc Phi Khanh ghé tai Vân Thiên Mộng nói nhỏ.
“Biểu tỷ hiểu rõ nàng ta vậy sao?” Cha con tình cảm nhạt nhẽo nên Sở Phi Dương chẳng bao giờ nói về cha mình chứ đừng nói là Tạ thị này, giờ nghe Khúc Phi Khanh nói vậy thì nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Hôm qua ta nghe bà nội và mẹ nói chuyện mới biết. Nhị nương này của muội nghe nói cũng không phải người ở kinh thành, nghe nói nhà mẹ đẻ của nàng ta là danh gia vọng tộc đứng đầu U Châu, nắm chặt trong tay con đường thông thương ở U Châu giữa Tây Sở và Nam Tầm quốc, có thể nói là U Châu đệ nhất thế gia. Khó trách, chỉ có gia đình như thế mới dạy dỗ được con gái lợi hại như thế. Không có vài phần thủ đoạn sao có thể lần đầu gặp đã hòa nhập được với mọi người!” Khúc Phi Khanh cảm thấy hình như Vân Thiên Mộng cũng không biết gì nhiều nên tỉ mỉ kể lại.
“Bây giờ thì sao? Tạ gia ở U Châu tình huống hiện tại thế nào?” Lần trước nàng có nghe Tạ thị nói Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện đều mất cha mẹ nên mới đen hai cô nhi này về Sở phủ nuôi dưỡng.
Nếu nói là danh môn vọng tộc, chẳng lẽ Tạ gia không còn ai có thể nuôi dưỡng hai người này, sao lại để Tạ Thục Di đã gả ra ngoài nuôi nấng?
“Ta cũng không rõ lắm. Nhưng không thể không nhắc nhở muội cái này, muội cũng phải cẩn thận nàng ta đấy. Dù sao Sở Tướng và Sở Khinh Dương kia không phải một mẹ sinh ra, mà Tạ thị tuổi còn trử như thế, vị trí Sở Vương chỉ sợ cũng phải tranh đoạt một phen!” Khúc Phi Khanh vội đem những lời của bà nội và mẹ bàn giao, nói cho Vân Thiên Mộng.
Chỉ thấy Vân Thiên Mộng vẫn giữ sắc mặt bình thường, chưa từng tỏ ra sốt ruột thế nào làm cho Khúc Phi Khanh không khỏi bội phục trong lòng. Dù rơi vào hoàn cảnh gian nan cỡ nào, Vân Thiên Mộng vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo khiến nàng hâm mộ không thôi.
Vân Thiên Mộng cũng hiểu đây là lời dặn của bà ngoại và mợ nên trong lòng không khỏi ấp áp, gật đầu cười nhẹ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó hiểu, mấy ngày vừa rồi tiếp xúc qua, nàng chỉ thấy bọn người Tạ thị đối với vị trí Sở Vương gia còn chưa có ý đồ gì lộ liễu, nhưng thái độ nhiệt tình thái quá của Tạ thị vẫn làm nàng cảm thấy khó hiểu.
“Thái tử, sao hôm nay không thấy Linh Nhi công chúa?” Bây giờ Thái Hậu mới lên tiếng hỏi.
“Thái hậu thứ lỗi, Linh Nhi gần đây không được khỏe, bổn cung để muội ấy nghỉ ngơi ở dịch quán, không thể tới dự cung yến đêm nay được.” Tề Tĩnh Nguyên đáp, nhưng ánh mắt hắn sau khi rời khỏi Thái hậu lại không khỏi trở nên hung ác khi nhìn Vân Thiên Mộng.
“Hắn làm sao thế? Tề Linh Nhi thân thể không khỏe thì có liên quan gì tới chúng ta? Trừng mắt với chúng ta làm gì?” Bị đôi con mắt nham hiểm kia trừng trừng nhìn vào, Khúc Phi Khanh nhỏ giọng hỏi Vân Thiên Mộng. Mấy người Bắc Tề này quả thật quỷ dị, lúc trước Tề Linh Nhi đình đình đám đám xuất hiện trong các bữa tiệc, nay là cơ hội cuối cùng thì lại cáo ốm không tới, thật làm người ta thấy khó hiểu.
Mà đối mặt với sự tức giận của Tề Tĩnh Nguyên, Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt. Người khác không rõ nguyên nhân, nhưng nàng thì biết rất rành mạch, rất tường tận.
Ngày đó Tề Linh Nhi làm càn ở Sở Vương phủ, muốn chặn chính mình, giả vờ ngã để bắt Sở Phi Dương lấy nàng, cơn giận này Vân Thiên Mộng có thể nuốt trôi sao? Lúc nàng nhanh tay giữ chặt Tề Linh Nhi, vô thanh vô tức bôi lên tay nàng ta một chút thuốc bột, loại thuốc này chỉ cần một chút cũng ngứa tới phát điên, nếu không qua một tháng sẽ không thể nào khỏi được.
Những thuốc bột này nàng để Ánh Thu nghiên cứu chế tạo ra, tùy thân mang theo để phòng những lúc vạn nhất, lại không nghĩ Tề Linh Nhi trở thành con chuột bạch đầu tiên. Nhưng theo thái độ hôm nay của Tề Tĩnh Nguyên, có thể thấy y thuật của Ánh Thu khá tốt đấy.
Nghĩ tới đây, tâm tình nàng không khỏi tốt lên, hai mắt không khỏi mỉm cười nhìn vũ đạo trước mắt.
“Nhiếp Hoài Viễn tiến lên nghe chỉ!” Ca múa tạm dừng, thanh âm của Dư công công lại vang lên lần nữa trong ngự hoa viên.
Mọi người không rõ vì sao một thái y bát phẩm lại có thể được Ngọc Càn đế triệu kiến.
Nhiếp Hoài Viễn đứng lên, nhanh bước tới trước mặt Ngọc Càn đế, hai đầu gối vừa quỳ xuống, Dư công công còn chưa kịp mở miệng hắn đã nói: “Hoàng thượng, vi thần xin từ chức Thái y trong thái y viện!”
Lời vừa dứt, mọi người đều khiếp sợ, ngay cả Dư công công đang chuẩn bị tuyên chỉ cũng kinh ngạc, ánh mắt không khỏi nhìn về Ngọc Càn đế với gương mặt trầm xuống. Dư công công nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhiếp thái y, ngươi nói cái gì vậy? Hoàng thượng ưu ái với ngươi, sao ngươi lại cô phụ hoàng ân?”
“Hoàng thượng, vi thần vốn chỉ là kẻ thảo dân. Lần này có thể đến Lạc thành làm việc vì dân chúng đã khiến vi thần có những lợi ích không nhỏ về y khoa, càng làm cho vi thần có thêm quyết tâm ở lại dân gian làm việc thiện, mong Hoàng thượng thành toàn!” Nói xong, Nhiếp Hoài Viễn dập đầu với Ngọc Càn đế, chỉ sợ hắn lòng đã định, bất kể ai cũng không thể làm cho hắn cải biến tâm ý.
Vân Thiên Mộng cảm thấy tay người bên cạnh nắm lấy tay mình, bàn tay đã đẫm mồ hôi thì không khói nhíu mày, vội vàng dùng tay còn lại chụp lên, bao bọc lấy bàn tay lạnh ngắt kia, nhỏ giọng trấn an: “Không sao đâu!”
Khi Vân Thiên Mộng nhìn sang Khúc Phi Khanh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai gò má vốn trắng nhạt càng thêm nhợt nhạt không một chút máu nào, dù nàng đang cố gắng trấn định nhưng đôi môi run rẩy lại biểu lộ hết tâm tình trong lòng ra.
Nhìn Khúc Phi Khanh dán chặt lên người Nhiếp Hoài Viễn đang quỳ ngoài kia, trong lòng Vân Thiên Mộng hiểu ra, chỉ sợ Nhiếp Hoài Viễn từ chối chuyện này vì nguyên nhân lớn nhất là chặt đứt hy vọng của Khúc Phi Khanh đặt lên hắn.
Dù sao, ở Tây Sở cũng chưa từng có tiền lệ nữ tử quan gia gả cho bình dân bá tánh, Nhiếp Hoài Viễn giờ là một ngự y bát phẩm nhưng vẫn là quan trong triều, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đúng là làm đứt hết mọi tưởng niệm rồi.
Nhưng hắn làm thế cũng chẳng khác nào chặn lấy đường lui của mình, sau này có muốn vào triều làm quan cũng không còn cơ hội nữa.
“Nhiếp thái y quả nhiên khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, lại coi địa vị như cặn bã như thế, không khỏi làm người khác phải bội phục. Nhưng ân đức của Hoàng thượng đâu phải ai cũng có được, Nhiếp đại phu cô phụ hoàng ân như vậy có phải không thích hay không?” Người định ra thánh chỉ là Lễ bộ thượng thư Thẩm đại nhân lên tiếng.
Thánh chỉ đã qua tay hắn thảo ra, hắn tất nhiên biết nội dung bên trong rồi.
Theo tấu chương của Sở Tướng, lần này Nhiếp Hoài Viễn nghiên cứu ra đơn thuốc ngăn lại ôn dịch, bởi vậy Hoàng thượng mới muốn trọng dụng. Không ngờ người này lại mang tâm tư nhàn văn dã hạc, căn bản tâm tư không ở triều đường, thật là phụ sự tài bồi của Hoàng thượng muốn thăng hắn là ngự y lục phẩm.
“Thẩm đại nhân không biết rồi, lần này Nhiếp thái y nhận nhiệm vụ tới Lạc thành, ở Lạc thành ngày đêm chiếu cố dân chúng, nghiên cứu phương thuốc, suýt nữa mệt mỏi mà chết, làm việc bán mạng như thế sao có thể coi là cô phụ hoàng ân?” Sở Phi Dương nhẹ nhàng phản bác, tránh nặng tìm nhẹ trong việc Nhiếp Hoài Viễn từ chức, chỉ đem sự tình hắn chế ra đơn thuốc, làm cho Ngọc Càn đế thấy được tâm tư dành cho dân chúng của hắn.
Quả thật, nghe Sở Phi Dương nói xong, vẻ mặt âm trầm của Ngọc Càn đế tốt hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt vẫn nén một chút tức giận nhìn Nhiếp Hoài Viễn.
Dù sao hôm nay Nhiếp Hoài Viễn này cũng không nể mặt mũi thiên tử của hắn, so với công lao của hắn chẳng khác nào hạt gạo bỏ biển cả.
“Ngươi thật sự không muốn phụng sự cho triều đình?”
“Thỉnh Hoàng thượng thành toàn cho vi thần!” Nhiếp Hoài Viễn dù chỉ là quan tép riu nhưng cốt cách trên người khiến người ta phải bôi phục, trước chất vấn của Ngọc Càn đế vẫn kiên định giữ quyết tâm của mình.
“Không sợ trẫm giết ngươi sao?” Quả nhiên, Ngọc Càn đế đã nổi lên sát ý.
“Từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đế nay, thật sự là minh quân hiếm gặp trên đời. Nếu như Hoàng thượng vì việc này mà giết thần, trước triều đình cũng không là gì, nhưng trước thanh danh luôn yêu dân như con của hoàng thượng lại không khác gì nhỏ lên một vệt mực đen!” Nhiếp Hoài Viễn biết rõ giờ phút này nếu mình không nói gì thì chỉ sợ Ngọc Càn đế thật sự sẽ hạ chỉ giết hắn tại chỗ.
“Ha ha ha…!” Không ngờ hắn vừa nói xong, mọi người liền nghe tiếng Ngọc Càn đế cười to.
“Cạch!” Giữa tiếng cười lớn, Khúc Phi Khanh không cẩn thận làm đổ ly rượu trên bàn, rượu ấm đổ lên làn váy của nàng một chút, rất may là không khiến nhiều người chú ý.
Vân Thiên Mộng thấy nàng mất đi bình thĩnh thì lập tức thò tay cầm chặt tay Khúc Phi Khanh để trấn an nàng. Chỉ không ngờ, một màn thất thố này của Khúc Phi Khanh vẫn để Hàn Triệt trông thấy. Đôi con người lạnh lùng chuyển hướng nhìn Nhiếp Hoài Viễn ở phía xa, đôi hàng lông mày nhíu chặt lại, mắt càng lạnh như mặt hồ giữa trời đông giá rét khiến cho trái tim người ta cũng trở nên băng giá.
“Sở Tướng, hắn là người mà ngươi đề cử, ngươi đối đãi với việc này thế nào đây?” Ngọc Càn đế thu hồi dáng vẻ tươi cười, sắc mặt lạnh lùng.
Sở Phi Dương đứng dậy, cười nhẹ đáp:
“Hoàng thượng, ngày đó vi thần tiến cử Nhiếp Hoài Viễn vì xem trọng y thuật cao minh và một lòng vì nước vì dân của hắn. Mà Nhiếp Hoài Viễn ở Lạc Thành thực sự là quan tâm hết mực, cái gì cũng tự thân đi làm, trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra phương thuốc chữa trị, cứu được dân chúng ở Lạc thành. Hôm nay hắn muốn từ quan, dù không thể ở trong triều đình cống hiến nhưng có thể ở trong dân gian tạo phúc cho dân. Hoàng thượng hãy vì dân chúng Tây Sở, mong người tha cho hắn một mạng!”
Ngọc Càn đế nghe vậy chỉ bật cười lắc lắc đầu. Thái Hậu đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, lệ khí trên mặt Ngọc Càn đế lập tức tán đi, liếc nhìn Dư công công, ra hiệu cho lão thu lại thánh chỉ, lại tự mình lên tiếng:
“Đã có Sở Tướng nói cho ngươi, trẫm cũng không bắt ngươi ở lại Thái y viện nhậm chức nữa. Lễ bộ phụng chỉ, trục xuất Nhiếp Hoài Xa khỏi thái y viện, cả đời không được vào triều làm quan! Mà hôm nay ngươi vô lễ trước mặt trẫm, nhưng niệm tình ngươi có công với Tây Sở, tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể miễn, người đâu, mang ra ngoài đánh 30 trượng!”
Khúc Phi Khanh nghe xong thì muốn đứng lên, nhưng bị Vân Thiên Mộng dùng sức giữ lại, lại nghe tiếng nàng nhắc nhỏ: “Đừng nhúc nhích, nếu không đừng nói là hắn mà ngay cả tỷ cũng bị người khác nghi ngờ!”
Đến bây giờ, Vân Thiên Mộng mới có chút yên lòng, dù Ngọc Càn Đế có tâm tư muốn lấy mạng Nhiếp Hoài Xa, chỉ sợ Cốc lão thái quân và Khúc Lăng Ngạo sẽ ra mặt. Dù sao, Nhiếp Hoài Xa cũng là ân nhân cứu mạng của Khúc Lăng Ngạo, cử động vừa rồi của Thái hậu đã cho thấy rõ điều này rồi.
“Hoàng thượng, đêm nay là đêm giao thừa, hay phạt trượng này đợi qua năm mới rồi hãy chấp hành đi, miễn cho xui xẻo!” Thái hậu lại lên tiếng.
“Mẫu hậu nói phải!” Nghe thái hậu nói vậy, Ngọc Càn đế phất tay để hco người dẫn Nhiếp Hoài Viễn đi. Dư công công thấy vậy bèn ra hiệu tấu nhạc, miễn cho không khí trong ngự hoa viên trở nên quạnh quẽ.
Nữ quyến bên này bắt đầu nhao nhao đứng dậy nói chuyện phiếm với nhau, nhìn lại, chỉ có Dung Quý Phi và mẹ con Hải Điềm là vẫn ngồi yên tại chỗ.
Nhưng Dung Quý Phi vẫn tự nhiên, còn Hải Vương phi thì đang lôi kéo tay của Hải Điềm, hai người đang trao đổi cái gì, chắc là Hải Điềm sắp rời khỏi Tây Sở, là mẫu phi của nàng nên Hải Vương Phi cảm thấy lưu luyến không rời.
“Hàn huynh, chúng ta tới kính Thần Vương một ly đi!” Tuy chỉ là biên tu thất phẩm, nhưng có thể tiến vào Hàn Lâm viện nên trong thâm tâm Lỗ Phàm vẫn có một tia hy vọng, chỉ cần sống qua ba năm khảo sát là hắn có thể trở thành nội tướng, mà lúc này, điều quan trọng nhất chính là bám vào những người quyền quý mới có thể khiến mình vượt lên trên Hàn Triệt.
“Ta không uống được rượu, Khổng huynh cứ đi một mình đi!” Hàn Triệt trực tiếp từ chối đề nghị này, vẫn ngồi tại chỗ trong bữa tiệc uống trà, ngay cả ngự thiện đẹp mắt trong cung đình hắn cũng không mấy để tâm.
Lỗ Phàm nhìn hắn đầy hồ nghi, chỉ cảm thấy hôm nay Hàn Triệt làm cho người ta khó lòng hiểu nổi, nhưng vì biết hắn không có tâm tư nịnh bợ Thần Vương nên Lỗ Phàm mới hào phóng mời như thế. Lúc này, thấy hắn cự tuyệt, Lỗ Phàm cũng không nài nỉ nhiều, tự mình bưng chén rượu đi về phía đám đại thần quyền quý.
“Mộng Nhi, ta muốn về thiên điện nghỉ ngơi!” Ở ngự hoa viên đã không còn người mình nhớ mong, Khúc Phi Khanh không còn hào hứng gì nữa, mà làn váy của nàng cũng bị ướt một chút nên nàng muốn đứng dậy rời đi.
“Muội đi cùng biểu tỷ!” Nghĩ đến sự tình mình gặp trong cung lần trước, Vân Thiên Mộng vẫn thấy lo lắng trong lòng, vội vàng cùng Khúc Phi Khanh đi tới thiên điện.
Khúc Phi Khanh rời đi làm cho Hàn Triệt thất vọng trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn duy trì tỉnh táo làm người khác không nhìn ra sự khác thường nào.
“Hàn huynh, có muốn cùng ta tới kính Hình bộ thị lang một ly không? Khúc đại nhân từng là Binh bộ thị lang, ta đang có chút vấn đề muốn thỉnh giáo hắn. Mà hắn lại là bộ hạ của Sở Tướng, Sở Tướng là văn võ trạng nguyên xuất thân từ Hàn Lâm Viện, tất nhiên cũng hiểu rõ tình huống trong Hàn Lâm viện. Huynh cũng có thể lĩnh giáo vài điều từ Khúc đại nhân đấy.” Lúc này, Hàn Thiếu Miễn cười đề nghị. Hắn vốn là người tập võ, đối với Sở Phi Dương và Khúc Trường Khanh rất bội phục, hôm nay có thể làm quan đồng liêu với bọn họ là cho Hàn Thiếu Miễn cảm thấy vô cùng vinh hạnh trong lòng.
Đối với đám sĩ tử mà nói, Sở Phi Dương là một tòa núi cao không thể vượt qua, có thể làm đơn khoa trạng nguyên đã rất giỏi, huống chi còn là song khoa trạng nguyên. Thêm việc lần trước phu nhân của Sở Tướng là Vân Thiên Mộng thấy chuyện bất bình, rat ay xử trí đám ác bá kia làm cho Hàn Triệt trong lòng cũng thấy bội phục Sở Phi Dương, không có ý cự tuyệt Hàn Thiếu Miễn nữa mà đứng lên, cầm lấy chén rượu, hướng về Khúc Trường Khanh đang ngồi ngay ngắn trên kia đi tới.