Sở Vương Phi

Chương 152: Nam Tầm gặp biến, Sở Bồi rời kinh



Dịch giả: Xích Hạo

"Quốc chủ Nam Tầm Quốc xưa nay thân thể không được tốt, theo như do thám báo lại, lúc này trong hoàng cung Nam Tầm Quốc đã có dị tượng xuất hiện, sợ là những hoàng tử kia tiến hành dự mưu đoạt vị! Chỉ là, nếu như vậy, sợ biên giới tây nam Tây Sở sẽ gặp cảnh chiến tranh, hôm nay trên triều liền đang thảo luận việc này! Còn có vài vị đại thần muốn dẫn binh tấn công Nam Tầm! Vì chuyện này, Hoàng thượng hết sức đau đầu, cũng không thể vừa tiễn đưa đi một cái Bắc Tề phiền phức, lại đã phải vội vàng đối phó Nam Tầm, đến lúc đó hao tổn vẫn là quốc lực Tây Sở!" Nhìn Vân Thiên Mộng bày lên trên cái bàn nhỏ bữa tối nàng vì hắn mà làm, Sở Phi Dương vui vẻ hẳn ra, mới vừa mặt mày nghiêm trọng giờ giảm bớt không ít, không nói gì nhiều liền cầm lấy đũa kẹp một món thanh đạm tống vào trong miệng.

"Uống chút canh nóng trước đã! Đồ ăn có phải hơi nguội rồi hay không? Ta kêu người mang đi hâm nóng lại." Thấy Sở Phi Dương ăn ngon lành, Vân Thiên Mộng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng ăn đồ nguội, sợ Sở Phi Dương đau bao tử liền mở miệng nói.

Đang muốn quay người, lại bị Sở Phi Dương một tay giữ chặt, hắn buông đôi đũa trong tay, bưng lên chén canh trước mặt, uống một hớp, rồi mở miệng cười "Ngồi đây nói chuyện với ta."

Nhìn Sở Phi Dương ăn vui vẻ như vậy, Vân Thiên Mộng liền gật đầu hài lòng, thỉnh thoảng vì hắn mà gắp cho một ít món ăn nóng, dặn dò hắn ăn nhiều một chút, trong lòng lại nhớ mấy lời hắn mới nói, khẽ cau mày: "Rốt cuộc là kẻ lỗ mãng nào đã đưa ra ý tấn công Nam Tầm? Chẳng lẽ bọn hắn quên năm đó bị dạy dỗ đến thê thảm đau đớn?"

"Còn có thể là ai. Kẻ năm đó nếm mùi thất bại ở Nam Tầm Quốc, Hổ Uy Tướng quân!" Trong mắt lãnh ý chợt lóe lên, Sở Phi Dương hai tay đang với tới đĩa rau có chút dừng lại, mang theo một thân hơi lạnh chậm rãi mở miệng.

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng khẽ chau mày, xem ra Hổ Uy Tướng quân này quả nhiên là hồ đồ, lại đem vận mệnh quốc gia ra nói giỡn, chỉ vì ham vinh! Điểm này, Sở Vương và Sở Phi Dương còn không nhìn ra nổi hay sao.

Nhớ lại Sở Phi Dương tiễn Bắc Tề sang biên cảnh lần ấy, Vân Thiên Mộng mang theo một tia hồ nghi mở miệng: "Hổ Uy Tướng quân không phải là muốn điều cảnh quân từ phương bắc đến Nam Tầm đi."

Thấy Vân Thiên Mộng lập tức đoán ra, Sở Phi Dương đang nhai cơm đôi môi không khỏi giơ lên, đáy mắt khẽ cười, động tác gắp rau dễ dàng đi không ít: "Vẫn là Mộng Nhi rất hiểu lòng ta."

Thấy tới lúc này rồi mà hắn vẫn có thể cười ra tiếng, Vân Thiên Mộng nghĩ thầm, nếu là sự thật dễ dàng thế, hôm nay hắn đã không phải về trễ như vậy!

Thủ hạ của Hổ Uy Tướng quân lúc này chính là đội quân vốn do Sở Phi Dương một tay dạy dỗ, nếu nói là đây là thân vệ quân của Sở Phi Dương cũng chẳng sai chút nào.

Phái đội quân này đi đánh Nam Tầm, với tính tình Hổ Uy Tướng quân thích nhe nanh giơ vuốt, chỉ sợ sẽ phải đánh tiên phong, vừa có lợi cho quân Tây Sở phía sau lại vừa mượn tay Nam Tầm tiêu diệt người của Sở Phi Dương, đến lúc đó thế lực của Sở Phi Dương sẽ tổn hại nặng nề. Chỉ sợ đây cũng là ý của Ngọc Càn Đế.

Có đội quân này của Sở Phi Dương trấn thủ biên quan phương bắc mới khiến Bắc Tề qua nhiều năm chỉ dám nhìn chằm chằm Tây Sở nhưng từ đầu đến cuối không có mạo muội xuất binh đánh. Nếu lúc này đem đội quân ấy điều đi phía nam tác chiến, chỉ sợ vừa vặn cho Bắc Tề cơ hội, đến lúc đó hai phương nam bắc sẽ đồng thời bị hai nước công kích. Huống hồ, đội quân này sớm đã quen khí hậu phương bắc, lúc này lại đem bọn họ phái đi phía nam, tình trạng cơ thể các tướng sĩ chắc chắn không thích ứng ngay được, ảnh hưởng tới tốc độ toàn quân. Như vậy cái được không bù nổi cái mất, Ngọc Càn Đế cũng không phải hồ đồ.

Tình huống mâu thuẫn như vậy, Ngọc Càn Đế không lo lắng mới lạ.

Trong nội tâm Vân Thiên Mộng nhanh chóng phân tích hết thảy, trấn định nhìn về phía Sở Phi Dương, gặp thần sắc hắn khoan thai, liền biết, hắn đích thị là đã sớm đem lợi, hại suy nghĩ kĩ rồi.

Chính vì sẽ uy hiếp đến nền tảng lập quốc Tây Sở cùng với ngai vàng, Ngọc Càn Đế lúc này chắc chắn không phê chuẩn tấu của đám người Hổ Uy Tướng quân.

Chỉ là, Ngọc Càn Đế để vuột mất cơ hội diệt trừ phe đối lập, sợ trong lòng hắn một mảnh không cam lòng.

"Lúc này trong triều hiểu rõ nhất Nam Tầm Quốc chính là Phụ thân, không biết ông ấy có ý gì?" Vân Thiên Mộng quan tâm hỏi. Sở Bồi làm quan ở U Châu nhiều năm như vậy, nhất định rất hiểu rõ về Nam Tầm Quốc. Huống hồ, lúc này hắn vẫn có khả năng được thừa kế ngôi vị Sở Vương, nếu nói chuyện lần này cùng Sở Bồi không liên quan thì Vân Thiên Mộng không tin!

"Ông ấy đã dâng tấu, muốn lên đường quay về U Châu xem xét sự tình." Buông bát đũa, Sở Phi Dương cầm lấy một bên khăn lau đi khóe miệng, nhàn nhạt trả lời, mắt đen lại hiện lên một vòng cực kì lạnh lẽo.

"Hoàng thượng yên tâm để ông ấy rời đi như vậy sao? Dù thế nào, phụ thân mang họ Sở, hoàng thượng chẳng lẽ không sợ..." Chỉ là, nhìn Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng trong lòng nghi hoặc nhưng lại có chút nói không nên lời, nàng có cảm giác, lúc này Sở Bồi rời đi sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Sở Phi Dương há có thể không rõ ý tứ trong lời của Vân Thiên Mộng?

Nếu Ngọc Càn Đế đem quân tiên phong của Sở gia đi đánh Nam Tầm, Sở Nam Sơn ở lại kinh đô, trong đầu cũng sẽ có điều không vui. Thêm nữa, Sở Bồi lại hết sức quen thuộc với Nam Tầm, đến lúc đó hai cha con nội ứng ngoại hợp, một lượt diệt gọn người của Ngọc Càn Đế, hắn chỉ có tiền mất tật mang, chẳng những mất đi Sở Nam Sơn trọng thần lập quốc còn tổn thất quân đội, không chừng mất luôn giang sơn cũng chẳng lạ.

Kéo Vân Thiên Mộng rời ghế, ôm nàng ngồi trên chân mình, Sở Phi Dương ngữ khí tương đối buông lỏng mở miệng: "Yên tâm đi, chuyện trong triều ta sẽ xử lý. Hoàng thượng cũng biết rõ Tạ thị lúc này bản thân bị trọng thương không thể lặn lội đường xa. Biên cương đại quan rời kinh đều muốn dẫn đi người nhà, nhưng lần này Hoàng thượng lại đặc chuẩn mẹ con Tạ thị lưu lại kinh thành tĩnh dưỡng, chỉ để phụ thân một mình trở về U Châu. Thân nhân của ông ấy đều ở trong kinh đô, ngay dưới chân thiên tử, hoàng thượng nghĩ phụ thân sẽ không nảy sinh ý định tạo phản."

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng không thể không bội phục cái đám quân thần này suốt ngày tranh đấu, các nhân tố đều ngầm suy tính xong xuôi từ lâu.

"Vậy chúng ta lúc này nên làm gì? Có phải lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động?" Chớp hai mắt trong veo, Vân Thiên Mộng cười khẽ mở miệng, trong mắt hiện ra tia bất khuất mạnh mẽ.

Thấy nàng bộ dáng như vậy, đáy mắt Sở Phi Dương hiện vẻ tươi cười, trong lòng sớm đã theo nét mặt Vân Thiên Mộng mà đoán ra nàng lúc này đích thị là vì hắn nổi giận, nghĩ đến thê tử của mình như vậy bảo hộ chính mình, trong lòng Sở Phi Dương như xoa một tầng mật ong, không kìm được giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt sống mũi thon gọn của Vân Thiên Mộng đang hơi nhíu, cười nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chúng ta kiên nhẫn chờ, lần này nhìn rõ luôn hướng gió."

Thấy hắn nói nhẹ nhàng như không, Vân Thiên Mộng nhăn mũi hừ nhẹ hai tiếng, không biết là ai lúc mới vào cửa đã mang cái dáng vẻ lạnh như băng đây, mà lúc này tâm tình lại vui vẻ như thế?

Nhìn điệu bộ Vân Thiên Mộng nghịch ngợm, Sở Phi Dương cúi đầu cười khẽ không thôi, lập tức dứt bỏ cái chủ đề nặng nề này, ôm nàng trong ngực mà vo ve hỏi việc nhà: "Hôm nay dẫn mấy người Sở Khiết đến Phú Quý Đường chọn lựa châu sai (ngọc trai, cài tóc) à?"

Thấy Sở Phi Dương hỏi việc này, Vân Thiên Mộng tạm buông chuyện Nam Tầm, chuyển sang nói ra nghi vấn của mình: "Ta đã hỏi qua Mạnh chưởng quỹ, hắn cũng chưa từng thấy qua vòng tay như vậy. Ta vốn muốn đi tiệm cầm đồ tìm người phân biệt, lại không nghĩ tại 'hiệu cầm đồ Ngọc gia' lại gặp gia gia!"

Nói đến Sở Nam Sơn, trong giọng của Vân Thiên Mộng không khỏi xen lẫn một chút bất đắc dĩ.

Sở Nam Sơn là Lão ngoan đồng, nhưng mỗi chuyện ông làm lại thần thần bí bí.

Nếu cẩn thận quan sát, ông mang bộ dáng cợt nhả không thôi, làm cho người ta tìm không ra dấu vết để lại. Mà ngay người giỏi phỏng đoán tâm tư từ việc quan sát biểu lộ của đối phương như Vân Thiên Mộng, đối với Sở Nam Sơn cũng khâm phục không thôi.

Còn chưa nói ra câu nói kế tiếp, Vân Thiên Mộng liền phát hiện Sở Phi Dương lúc nghe đến ‘hiệu cầm đồ Ngọc gia’ thì trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thấy hắn không mở miệng cắt ngang mình, liền tiếp tục nói nói: "Gia gia đem khế ước mua bán hiệu cầm đồ cùng khế đất giao cho ta quản lý. Phi Dương, chuyện này, chàng thấy thế nào?"

Nếu nói là trước đó khi nghe được tên của hiệu cầm đồ, trong nội tâm Sở Phi Dương xẹt qua kinh ngạc, thì với tin Sở Vương hào phóng cho đi hiệu cầm đồ Ngọc gia, lại để cho hắn trong nháy mắt phải tập trung tư tưởng suy nghĩ.

Nhìn Sở Phi Dương lộ ra ít nhiều vẻ giật mình, Vân Thiên Mộng liền biết hiệu cầm đồ này chắc chắn không đơn giản như mặt ngoài nhìn vào. Cho hắn thời gian tiêu hóa tin tức, Vân Thiên Mộng bình chân như vại bưng lên chén trà trên bàn, thổi bọt trà, nhẹ nhàng nhấp một ít, hai mắt nhắm lại hưởng thụ hương trà nơi đầu lưỡi.

"Ông ấy thực là hào phóng." Đợi nửa buổi, lại chỉ nghe được Sở Phi Dương hơi giễu cợt mấy chữ.

Lông mày kẻ đen hơi vặn, hai mắt Vân Thiên Mộng không khỏi lộ ra ý khó hiểu nhìn về phía Sở Phi Dương, chờ câu sau của hắn.

"Ở Tây Sở, hiệu cầm đồ Ngọc gia thanh danh rất lớn, lại hiếm có người biết được đó là sản nghiệp của Gia gia." Thấy Vân Thiên Mộng ngoan ngoãn trong ngực của mình, Sở Phi Dương liền biết nàng là đang đợi mình giải thích. Cũng chỉ có lúc này, Vân Thiên Mộng mới nhu thuận nghe lời nhất, như một đệ tử tốt tĩnh tâm nghe, trái ngược với bộ dáng giảo hoạt thường ngày, khiến Sở Phi Dương tâm động không ngừng.

Chỉ là, Vân Thiên Mộng hiển nhiên không hài lòng với lời giải thích của hắn, thấy trong mắt nàng lộ ra tia nguy hiểm, Sở Phi Dương lập tức tiếp tục mở miệng: "Bên ngoài nó chỉ là một hiệu cầm đồ thông thường, nhưng sau lưng lại che giấu mạng lưới tình báo của Sở gia. Không có hiệu cầm đồ Ngọc gia thu thập tin tình báo, muốn tại thời điểm khó khăn cho đối thủ một kích trí mạng là hết sức khó khăn."

"Vì sao phải đưa cho ta? Nếu hiệu cầm đồ là do Gia gia một tay sáng lập, tự nhiên là do người tự mình tọa trấn mới là tốt nhất." Một tổ chức khổng lồ như vậy, hao phí tâm huyết sợ là người thường không cách nào tưởng tượng, vậy mà Sở Nam Sơn lại dễ dàng quăng cho Vân Thiên Mộng, thật là khiến người ta khiếp sợ không thôi.

Lời kế tiếp của Sở Phi Dương, lại còn đáng sợ hơn, chỉ thấy hắn nhếch môi cười cười, chậm rãi mở miệng: "Sáng lập hiệu cầm đồ cũng không phải ông nội. Mà là bà nội."

Dù là Vân Thiên Mộng tỉnh táo dị thường, nhưng cũng không thể không bội phục Sở Vương phi trước đây.

Một cô gái như thế nào mà có thể có được toàn bộ ý nghĩ - yêu thương của Sở Nam Sơn, qua đời nhiều năm như vậy vẫn như trước có thể làm cho Sở Nam Sơn hoài niệm không thôi.

Một cô gái như thế nào mà trong xã hội phong kiến này lại một thân một mình sáng lập được một thế giới ngầm như vậy.

Nghĩ đến, Sở Vương phi chắc hẳn là một vị nữ tử thông tuệ tuyệt thế!

"Ta nghĩ, có khả năng ông ấy cảm thấy nàng giống bà nội, liền đem cái hiệu cầm đồ này giao cho nàng quản lý." Nhìn Vân Thiên Mộng biểu tình bình tĩnh, Sở Phi Dương trong đầu không khỏi nghĩ lại những lời trước đây Sở Vương nói về bà nội ở trước mặt hắn, so sánh một hồi, cảm thấy Vân Thiên Mộng cùng bà nội đúng là xuất kỳ tương tự, gặp chuyện luôn tỉnh táo như vậy, dựa vào trí tuệ của mình giải quyết vấn đề xuất hiện bên người, cho dù là thân hãm hiểm cảnh, đều có thể thản nhiên đối mặt, không chút hoang mang thần sắc, lại để cho đối thủ không chút nào phát hiện được nàng đã xuất tay, thần không biết quỷ không hay xử lý xong tất cả mọi vấn đề.

Chắc hẳn ông nội nhìn trúng những đặc điểm này của Mộng Nhi nên mới quyết định đem hiệu cầm đồ giao cho nàng quản lý.

"Nhưng, còn có một khả năng, đó chính là có người đã sớm nhìn trúng bí mật phía sau hiệu cầm đồ, muốn cướp đi từ tay gia gia." Lúc này, lời nói của Sở Phi Dương từ nhu tình lập tức chuyển thành lạnh lẽo độc ác, con mắt lóe ra chút nguy hiểm khẽ nhắm lại, chỉ hai tay ôm thân thể Vân Thiên Mộng lúc này, là vẫn ôn nhu như cũ.

Cảm nhận được tâm tình hắn chập chờn, Vân Thiên Mộng khẽ nâng con mắt, nhìn sắc mặt lạnh xuống của Sở Phi Dương lúc này, trong lòng sớm đã là rõ ràng người hắn đang ám chỉ.

Nếu hiệu cầm đồ Ngọc gia thần bí như vậy, biết được Sở Vương là ông trùm giấu mặt cũng chỉ có người Sở gia. Thân là con trai của Sở Nam Sơn, Sở Bồi không có khả năng không biết về sự tồn tại của hiệu cầm đồ này.

Huống hồ, không tính bên trong tiệm ẩn giấu mạng lưới tình báo, chỉ với tư cách đệ nhất hiệu cầm đồ của Kinh đô, mỗi ngày kiếm ra cả đống vàng, bất luận kẻ nào đều sẽ không buông tha cho nó.

Chỉ là, bọn họ hiện nay cũng không biết Sở Bồi cùng Sở Nam Sơn mấy ngày trước ở cùng một chỗ ‘hàn huyên’ cái gì, đối với mấy suy đoán vừa nêu, cũng chỉ là dựa vào những nhận định khách quan bên ngoài.

"Hi vọng ta tiếp nhận sao?" Sau lưng hiệu cầm đồ Ngọc gia cất giấu lợi ích to lớn như vậy, nếu là rơi vào trong tay người bụng dạ khó lường, chỉ sợ sẽ gió tanh mưa máu, Vân Thiên Mộng nhìn chăm chú Sở Phi Dương, nhàn nhạt hỏi.

"Nếu nàng thích." Thấy đáy mắt Vân Thiên Mộng chợt lóe lên tia nghịch ngợm, Sở Phi Dương mang theo ý cười trả lời.

Vân Thiên Mộng nhún nhún vai, hơi liễm lông mày ngồi trên đùi Sở Phi Dương, trong nội tâm suy tính những vấn đề có thể gặp phải sau khi tiếp nhận.

Gặp Vân Thiên Mộng trước sau như một coi chừng, khóe miệng Sở Phi Dương ngậm lấy nụ cười thản nhiên, thích thú quan sát bộ dáng nàng, khác một trời một vực các thiên kim tiểu thư trong nhân gian, hoàn toàn không có sức sống.

Mà lúc này, trong nội tâm Vân Thiên Mộng cũng đã hạ quyết tâm, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo mang theo ý cười nghênh tiếp Sở Phi Dương, cũng cười một tiếng, đem quyết định của mình nói cho Sở Phi Dương: "Nếu như thế, ta sẽ tiếp nhận ý tốt của ông nội vậy."

Sở Phi Dương đoán biết, Vân Thiên Mộng lúc này đối với hiệu cầm đồ Ngọc gia hết sức hiếu kỳ. Nàng không biết mạng lưới tình báo thời này so với hiện đại có gì khác, nếu điều kiện cho phép, nàng muốn cải tạo lưới tình báo, khiến nó trở nên càng thêm nhanh và hữu hiệu.

Sở Phi Dương ôm lấy nàng, như ôm cả thiên hạ trong vòng tay, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thơm ngát tỏa ra nhàn nhạt từ người nàng, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nàng than nhẹ cười yếu ớt, một cổ thỏa mãn lập tức tràn ngập ngực của hắn, lại để cho hắn không muốn buông ra niềm hạnh phúc như vậy, thực sự nguyện ý vì hạnh phúc này mà cố gắng phấn đấu.

Quyết định rời kinh của Sở Bồi lập tức truyền đến tất cả các phủ, ngay trước lúc hắn khởi hành một khắc, Văn gia phái Văn Địch tới tiễn.

So với huynh trưởng thân là thiếu sư Thái tử, thường bận rộn văn chương, Văn Địch lại lộ ra nhàn nhã rất nhiều, bởi vậy mới bị Văn lão phu nhân sai đi qua.

Vốn cửa ra vào Sở vương phủ là một mảnh trầm mặc, bởi vì Văn Địch đến mà thoáng cái đã có chút ít sức sống.

"Tiểu chất bái kiến Vương Gia, Vương Gia thiên tuế!" So với đám người thích tỏ ra văn vẻ, Văn Địch ngược lại cho người ta cảm giác thanh quý, thư hương chi khí đầy người, đám học sĩ tại Tây Sở tôn sùng nam tử nho nhã cao quý này hết sức, đáy mắt quanh quẩn luồng ánh sáng thanh nhã càng làm cho người ta đối với hắn hảo cảm gấp đôi! Hắn khi nhìn đến Sở Nam Sơn, hữu lễ hàn huyên.

"Hôm nay tại sao tiểu tử ngươi lại đến đây?" Sở Nam Sơn lúc thấy hắn cũng cười nhạt một tiếng, gặp Văn Địch trước sau như một chỉ là chào hỏi mà không nịnh nọt, liền đối với hắn rất vừa mắt, chỉ cảm thấy trong đám tôn tử đông đảo của Văn gia, cũng chỉ có Văn Địch này cả học thức lẫn tính tình giống hệt lão Thiếu sư vừa khuất núi.

"Hồi bẩm Vương Gia, tiểu chất thay huynh trưởng đến đây tiễn Sở đại nhân rời Kinh đô!" Văn Địch nói thật, Thiếu sư phải phụ tá Thái tử, giám sát Thái tử học bài, mỗi ngày trời chưa sáng liền đã tiến cung, lúc này đương nhiên là không cách nào phân thân đến đây đưa tiễn, Văn gia hẳn chỉ còn cách phái tử tôn đến đây.

Nghe vậy, Sở Nam Sơn nhẹ gật đầu.

Mà Sở Bồi thì cười nhẹ đi đến trước Văn Địch, chắp tay nói: "Thật là vất vả cho Văn huynh rồi!"

Văn Địch thấy Sở Bồi đến đây đáp lời, hai mắt nhàn nhạt đánh giá Sở Bồi trước mặt, bình tĩnh lên tiếng, âm giọng vẫn như trước "Sở đại nhân khách khí rồi."

Mấy người đang tại cửa lớn của Sở Vương Phủ đọc diễn văn tiễn biệt, trên con đường lát đá xanh phía trước lại truyền tới một hồi tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng vang rung trời, nghe như muốn đem phố dài ra san bằng. Theo đám sương sớm vờn quanh, mọi người thấy Hổ Uy Tướng quân dẫn theo binh sĩ hướng thẳng Sở Vương Phủ chạy vội tới.

Hổ Uy Tướng quân một thân nhung trang, cưỡi chiến mã hằm hằm nhằm cửa lớn của Sở Vương Phủ, chậm rãi giữ chặt dây cương rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vốn là sát khí đầy mặt, khi nhìn rõ ở cửa ra vào Sở Vương Phủ mấy người đang đứng mới lập tức hòa hoãn rất nhiều, cười lớn đi lên trước, hành lễ nói: "Hạ quan bái kiến Vương Gia!"

Đang nhìn quen Văn Địch vẻ mặt ôn hoà, quay sang thấy Hổ Uy Tướng quân, sắc mặt Sở Nam Sơn bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng dùng giọng mũi hừ trở lại một tiếng, liền lé mắt quét qua Hổ Uy Tướng quân một cái sắc lẹm, cực kì lạnh nhạt nói: "Sở Vương Phủ ta đây cũng có mặt mũi cần giữ, có thể lại để cho Tướng quân không mời mà tới."

Nghe Sở Nam Sơn nói, trong lòng Hổ Uy Tướng quân này lập tức dâng lên một hồi lửa giận. Nhưng Sở Nam Sơn địa vị cao cao tại thượng, chẳng nói mình, mà ngay cả Ngọc Càn Đế thấy cũng sẽ nhượng ba phần, nếu như mình ở cửa lớn của Sở Vương Phủ không nể mặt Sở Nam Sơn, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài, nhẹ thì sẽ bị Ngọc Càn Đế quở trách, nặng thì chỉ sợ sẽ lọt vào Ngự sử giám quan (*vạch tội), đến lúc đó ảnh hưởng tới tiền đồ.

Huống chi, Sở Nam Sơn người này thâm bất khả trắc (*thâm sâu khó đoán), Sở Vương Phủ lại phòng thủ kiên cố như thành trì, mình mạo muội đắc tội Sở Nam Sơn, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn!

Nghĩ như thế, này Hổ Uy Tướng quân lập tức thu liễm sát khí, trên mặt biểu lộ hòa hoãn, cung kính cười nói: "Vương Gia nói đùa! Hạ quan mấy ngày trước đây mới từ biên quan hồi kinh, Hoàng thượng vì lo lắng cho Sở đại nhân, lúc này mới cố ý phái hạ quan hộ tống Sở đại nhân hồi U Châu, tránh cho Sở đại nhân trên đường gặp phải chuyện gì."

"Thế nào, Tướng quân không tin người của Bổn Vương hả? Có phải Tướng quân đối với thân thủ của mình hết sức tự tin?" Lại không biết, hắn một phen ngọt lời lại đổi lấy từ Sở Nam Sơn một hồi trào phúng.

Nhưng Hổ Uy Tướng quân kia cũng không là người ngu xuẩn, tự nhiên biết rõ đây là Sở Nam Sơn muốn chọc giận mình mà cố ý nói như thế, liền ẩn đi lửa giận, như trước cười yếu ớt: "Vương Gia đã hiểu lầm, hôm nay Kinh đô như trước có chút không yên ổn, thị vệ của Vương Gia phải ở lại bảo hộ ngài! Về phần bảo hộ Sở đại nhân làm đại sự, tự nhiên là giao cho hạ quan! Đây chính là Hoàng thượng long ân, người khác cầu cũng không cầu được!"

Sở Bồi vừa nghe hắn nói như vậy, đáy mắt lập tức hiện ra tia cười lạnh, chỉ là, thời gian dài sống nơi quan trường như vậy, hắn chả nhẽ không giấu được suy nghĩ trong lòng. Hắn cười nhẹ đi lên trước, nhìn trong đôi mắt một mực mang ý không của phục Hổ Uy Tướng quân, Sở Bồi khách khí nói: "Thật là làm phiền tướng quân! Chỉ có điều bổn quan cũng có dẫn gia nô đi theo, xem ra vẫn là không cần phải phiền toái Tướng quân nữa!"

Người sáng suốt đều là nhìn ra được, Hổ Uy Tướng quân là người của Ngọc Càn Đế, mà U Châu lại là địa bàn của Sở Bồi, hắn há có thể để cho ngoại nhân bước vào địa bàn của hắn? Huống chi Hổ Uy Tướng quân này không có chút hảo ý.

Gặp Sở Bồi cũng cự tuyệt mình hộ tiễn hắn rời đi, Hổ Uy Tướng quân vất vả hòa hoãn sắc mặt dần dần trở nên khó coi, chỉ cảm thấy Sở gia phụ tử này quả nhiên là không biết phân biệt, thật sự nghĩ mình nguyện ý ngàn dặm xa xôi hộ tống Sở Bồi rời kinh sao? Nếu không có Hoàng thượng ra lệnh, hắn sẽ nằm chết dí ở Kinh đô!

"Chẳng lẽ Sở đại nhân muốn kháng chỉ sao? Đây là Hoàng thượng ân sủng, kính xin Sở đại nhân chớ nên kháng chỉ bất tuân! Bản tướng quân cũng chỉ phụng chỉ làm việc, hi vọng Sở đại nhân không làm khó Bản tướng quân!" Mọi người thấy sắc mặt Hổ Uy Tướng quân trầm xuống, trong mắt nhả ra hung ác nham hiểm, khẩu khí cũng nguội lạnh: "Hôm nay giải quyết sự tình Nam Tầm mới là quan trọng nhất, kính xin Sở đại nhân chớ để lãng phí thời gian, sớm một chút về U Châu, có thể sớm giúp Hoàng thượng bài ưu giải nạn!"

Nghe hắn nói, không chỉ Sở gia nhân trong lòng không vui, mà ngay cả Văn Địch trong mắt cũng xẹt qua một tia chán ghét, chỉ cảm thấy Hổ Uy Tướng quân này quả nhiên là không biết sống chết! Cả Hoàng thượng lẫn Thái Hậu đều kính trọng Sở Vương, vậy mà hết lần này tới lần khác Hổ Uy Tướng quân ỷ vào ân sủng của Hoàng thượng đối với hắn, trước mặt Sở Vương diễu võ dương oai, tương lai nếu là gặp rủi ro, dù cho sở Vương đại nhân có số lớn không cùng hắn so đo tầm thường, thì người của Sở Vương, nhất định sẽ liều mạng xa lánh chèn ép hắn.

Đạo lý đơn giản như vậy cũng không rõ, cái tên Hổ Uy Tướng quân này quả thật giống hệt như người, tướng mạo bình thường, đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

"Nếu đại nhân đã thịnh tình như thế, vậy thì làm phiền đại nhân!" Sở Bồi mắt nhìn đội ngũ Hổ Uy Tướng quân mang tới, lại nhìn thấy thần sắc Văn Địch lúc này, liền đổi giọng đồng ý, tiếp đó quay người nhìn về phía Sở Khinh Dương, dặn dò: "Dương Nhi, ngươi phải chăm sóc kỹ lưỡng mẹ của ngươi cùng mấy vị muội muội, chớ để tái diễn sự tình lần trước!"

"Vâng, Phụ thân! Hài nhi đã ghi nhớ!" Thấy Sở Bồi đối với chính mình đưa ra kỳ vọng, Sở Khinh Dương lập tức xoay người hành lễ, cung kính trả lời!

Sau khi nghe nhi tử cam đoan, Sở Bồi lúc này mới nhẹ gật đầu, lập tức hướng Sở Vương thi lễ một cái, liền ngồi vào trong xe ngựa, được Hổ Uy Tướng quân hộ tống nhằm hướng cửa thành mà đi!

"Cháu ngoan, nếu là không còn việc gì, vào Vương phủ uống chén trà đi!" Nhìn đoàn xe chậm rãi đi xa, Sở Nam Sơn thu hồi ánh mắt, cười với Văn Địch.

"Tiểu chất cung kính không bằng tuân mệnh! Vương Gia, xin mời!" Văn Địch dù chưa tại triều làm quan, nhưng cử chỉ phong độ lại hào phóng tự nhiên, cũng đủ có thể nhìn ra lão Thiếu sư văn thơ đối ngẫu tôn tại ngôn hành cử chỉ lúc trước rất là nghiêm khắc, mới bồi dưỡng được cả nhà Thư Hương đệ tử!

Sở Khinh Dương cũng thu hồi ánh mắt, thấy tổ phụ của mình đã dẫn Văn Địch đi vào Vương phủ, thầm nghĩ đến chuyện tối hôm qua Phụ thân trước khi đi đã dặn dò, liền theo sát phía sau, đi theo hai người Sở Vương.

Văn Địch cùng đi tới, chỉ cảm thấy cái Sở Vương Phủ này quả nhiên là không giống bình thường, không tráng lệ bằng những vương phủ của các Vương Gia khác, bên trong Sở Vương Phủ này từng cọng cây ngọn cỏ, trông rất thuần khiết, rồi lại ẩn chứa ấm áp, mặc dù không có muôn hoa đua thắm, khoe hồng mỹ cảnh, lại làm cho người ta sinh cơ dạt dào xuân ý! Sở Vương sống đến hơn sáu mươi tuổi vẫn như trước thân thể kiện khang, bước đi như bay, chắc hẳn thường ngày rời xa nữ sắc mùi rượu, tĩnh tâm dưỡng sinh!

"Cháu ngoan tựa hồ rất có hứng thú đối với hoa viên của Bổn Vương?" Gặp Văn Địch đi một đường ngắm nghía, Sở Nam Sơn liền sang sảng mở miệng.

Mà Văn Địch thì cảm thán nhìn bên trong Sở Vương Phủ này một mảnh xanh miết màu lá, không khỏi cảm thán: "Vẫn là Vương Gia thông tuệ, sớm biết bách hoa rồi cũng tàn, liền lựa chọn cây tùng Trường Thanh, như thế mới có thể lâu dài!"

Mà Sở Nam Sơn nghe xong Văn Địch tán dương, cũng chỉ cười to một lần, nửa buổi mới thu hồi dáng tươi cười, đáy mắt chảy một nét rất đỗi dịu dàng, chậm rãi mở miệng: "Sở Vương Phủ từng cọng cây ngọn cỏ, đều là Vương phi của bổn Vương tự tay trồng! Người thông tuệ là nàng, bổn Vương chỉ là nhặt được cái có sẵn!"

Nhìn Sở Nam Sơn như vậy, Văn Địch trong lòng không khỏi giật mình! Ai chẳng biết Sở Vương trên chiến trường oai hùng, cho dù Sở Vương phi mất đã nhiều năm hắn đều không tái giá, thế nhân ai cũng cho rằng Sở Vương đối với Vương phi tình thâm ý trọng!

Mà khi Văn Địch chứng kiến vẻ mặt Sở Nam Sơn như thế, lại sâu sắc cảm thấy bốn chữ 'Tình thâm ý trọng' chỉ sợ cũng không diễn tả được hết tình cảm của vợ chồng Sở Vương!

Thực tế, nghe được Sở Vương nói cỏ cây Sở Vương Phủ đều là Vương phi tự mình trồng, càng làm cho Văn Địch đối với vị Vương phi đã khuất núi nhiều năm kia sinh ra một vòng kính trọng!

"Không nói những thứ này nữa, đi đi đi, chúng ta đi uống chén trà, tiểu tử ngươi kỳ nghệ hẳn không tầm thường, hôm nay phải cùng bổn Vương đấu hết sức một ván!" Sở Vương nhớ lại những chuyện đã trôi qua, trong nháy mắt biến thành bộ dáng dĩ vãng, không thèm chờ đợi, cứ vậy lôi kéo Văn Địch nhằm hướng Thiên Điện mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.