Sở Vương Phi

Chương 47: Không thuận theo thì lão thái thái không buông tha



Thời gian bữa tối vừa đến, mấy vị di nương nhao nhao đi tới vấn an lão thái thái, mà ngay cả người vốn không coi ai ra gì như Tô Thanh cũng được vú Vương cẩn thận dìu đến Bách Thuận Đường.

Nhưng so với những người khác, Tô Thanh đến tương đối trễ, chỉ sớm hơn gia chủ Vân Huyền Chi chừng nửa tuần trà mà thôi.

Lão thái thái là người khôn ngoan, thấy thế cũng không nói bất cứ một lời bất mãn nào mà chỉ cùng Vân Thiên Mộng và hai huynh đệ Vân Dịch Hoành uống trà nói chuyện phiếm mà thôi. Mãi cho đến sau khi Vân Huyền Chi bước vào trong phòng, bà mới bỏ chén trà xuống, nụ cười trên mặt cũng được thu lại, sau đó nhàn nhạt mở miệng:

“Tô di nương thật là càng ngày càng hiểu quy củ. Hiện trong phủ không có nữ chủ nhân, ngươi trái lại việc nghĩa không từ a.”

Tô Thanh tất nhiên biết mình đến muộn đã khiến lão thái thái mất hứng, chỉ có điều hiện nay nàng đang mang thai nên sức khỏe không thể bằng những nữ tử trẻ trung quyến rũ khác được, liền cười làm lành nói:

“ Lão thái thái đừng chê cười nô tỳ. Hiện tại nô tỳ đang mang trong mình cốt nhục của lão gia nên lúc nào cũng phải cẩn thận, đi đường cũng không dám đi nhanh, bởi vậy mới đến chậm hơn những vị di nương khác một chút, kính xin lão thái thái không nên trách tội.”

“Mới ngày đầu tiên mẫu thân hồi phủ, chúng ta hay là cứ nên nói những chuyện vui vẻ thôi. Vừa rồi con đã giúp hai cháu tìm một thầy dạy, ngày mai sẽ dẫn hai đứa đi gặp, như vậy thì Nhị đệ cũng có thể yên tâm được rồi.”

Vân Huyền Chi vừa đỡ lão thái thái tới bên bàn ăn, vừa cười mở miệng nói.

Lão thái thái nghe thấy hắn quan tâm hai hài tử của Vân Huyền Mặc như vậy, sắc mặt trở nên hòa hoãn đi chút ít, nhẹ gật đầu ngồi xuống, tạm thời không truy cứu Tô Thanh nữa.

Vân Huyền Chi tất nhiên biết lão thái thái chưa từng vừa ý với Tô Thanh. Nhưng hôm nay Tô Thanh đã gạt bỏ thành kiến ngày trước mà đến đây vấn an, điều ấy khiến trên mặt Vân Huyền Chi như tỏa dương quang, bởi vậy nên lúc này thấy lão thái thái chỉ trích nàng ta mà hắn cũng không thể biểu lộ mình thiên vị nên mới dùng một việc khác khéo léo kéo đi sự chú ý của bà.

Khi mấy tiểu bối theo thứ tự ngồi xuống, lão thái thái nhìn qua một lát lại phát hiện không thấy thân ảnh Vân Nhược Tuyết đâu, trong tâm không khỏi dấy lên sự bất mãn, chiếc đũa ngà đang cầm trên tay cũng dừng lại. Ánh mắt bà lăng lệ mà ác liệt quét về phía Tô Thanh, trầm giọng nói:

“Tô di nương, Nhược Tuyết đâu rồi? Thiên Mộng là tiểu thư con vợ cả cũng đã sớm đến vấn an ta rồi, còn Nhược Tuyết chỉ là con của thiếp không ngờ lại kiêu ngạo như vậy. Chẳng lẽ muốn lão bà tử này đi mời nàng nữa ư.”

Lời này vừa buông ra, trong phòng nhất thời trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tô Thanh thấy nụ cười chế giễu trên mặt mọi người, sắc mặt nàng không khỏi lúc xanh lúc trắng, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, lúc này mới giúp bản thân bình tĩnh lại, nàng cố chưng ra khuân mặt tươi cười nhận lỗi:

“ Lão thái thái bớt giận. Nhị tiểu thư mắc lỗi nên đã bị lão gia bắt phạt quỳ ở Từ Đường rồi ạ.”

Nghe vậy, lão thái thái liền đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn. Căn phòng đang yên tĩnh chợt vang lên một hồi thanh thúy khiến đám người hầu đứng cạnh kinh hồn bạt vía, chỉ thấy lão thái thái nghiêm nghị nói:

“Phạt quỳ thôi ư? Nàng ta phạm sai lầm sao lại chỉ phạt quỳ? Nếu như ngươi không dạy bảo được nàng thì sau này hãy để nàng ở bên cạnh ta đi. Đường đường là một tiểu thư quý tộc sinh trưởng ở kinh đô lại đi học thủ đoạn hồ mị. Dịch Dịch của lão nhị dù chưa tới tuổi cập kê nhưng còn đoan trang ổn trọng hơn.”

Tô Thanh nghe lão thái thái cứ nhắc mãi đến nhà Vân Huyền Mặc, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Giờ lại thấy lão thái thái nói Vân Nhược Tuyết không đoan trang bằng Vân Dịch Dịch, một nha đầu nơi sơn dã, điều ấy càng khiến nàng tức giận hơn, nụ cười trên khóe môi dần nhạt đi, còn hai bàn tay dấu trong áo hết nắm lại mở, mãi mới nhẫn nhịn xuống được mà tiếp tục nghe lão thái thái răn dạy.

Mọi người trong nhà không hề để ý tới Vân Huyền Chi, nhao nhao cười chế giễu Tô Thanh đang bị lão thái thái mỉa mai.

Còn Vân Thiên Mộng chỉ nhìn chằm chằm vào bàn ăn trước mặt, thần sắc vô cùng bình tĩnh khiến cho người xung quanh không biết được giờ phút này nàng đang suy nghĩ gì.

Vân Huyền Chi cảm thấy ngày đầu tiên lão thái thái hồi phủ lại thành ra như thế này quả thực là khiến hắn mất mặt, nếu giờ lại lên tiếng giúp đỡ Tô Thanh nữa chỉ sợ ngày sau lão thái thái càng cố tình ‘đay nghiến’ hơn, bởi vậy liền đánh mắt với Vân Thiên Mộng đang ngồi đối diện.

Vân Thiên Mộng trong lòng hơi thở dài, thật là, chỉ ngồi không cũng có thể bị vạ lây, nàng đành thu lại vẻ mặt lãnh tĩnh lại, cười nhạt mở miệng:

“Bà nội, đừng nên cứ nói chuyện nữa. Cháu gái đã đói lắm rồi, hai vị đường ca cũng đã đi nhiều ngày đường như vậy hẳn là rất mệt mỏi, không bằng chúng ta dùng bữa sớm một chút để bọn họ có thể về nghỉ ngơi. Nếu không ngày mai tinh thần lại không tốt khi đi gặp tiên sinh.”

Lão thái thái nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, vốn còn muốn chế nhạo Tô Thanh thêm vài câu nhưng thấy trên mặt hai bảo bối kim tôn có vẻ mệt mỏi liền gật đầu:

“Ăn cơm thôi, nhanh còn về nghỉ ngơi. Cả Mộng nha đầu nữa, mấy ngày nay cũng phải vất vả rồi.”

Vân Thiên Mộng cười lắc đầu, nói ngọt:

“ Không khổ cực, đây là việc cháu gái phải làm. Cháu còn định mai xuất phủ đến Thiên Phúc lầu mua bánh đậu xanh phỉ thúy cho người nữa.”

Lão thái thái nghe thế, trong mắt liền hiện lên vẻ vui sướng, càng thêm hài lòng đối với Vân Thiên Mộng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thiên Mộng sau khi thỉnh an lão thái thái liền dẫn theo đám người vú Mễ rời tướng phủ.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Thiên Phúc lầu, Vân Thiên Mộng chỉnh chang lại ‘mũ sa’ trên đầu một chút rồi mới phân phó cho xa phu hồi phủ, đến giờ mùi lại đến đón mình. Xong xuôi, nàng mới bước xuống xe ngựa rồi dẫn đầu đoàn người đi vào Thiên Phúc lâu.

“Tiểu thư, xe ngựa đi rồi.” Mộ xuân rụt chiếc đầu nhỏ khỏi ô cửa sổ, nghịch ngợm nói.

Vân Thiên Mộng thấy bộ dáng quỷ tinh linh của nàng, dưới tấm mạng sa lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó quay sang nhẹ gật đầu với vú Mễ. Chỉ thấy vú Mễ thuần thục dẫn theo các nàng xuyên qua hậu viện Thiên Phúc lâu đi vào hẻm nhỏ tương đối vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà trệt. Bà đưa tay lên khung cửa gõ ba tiếng, từ bên trong liền truyền đến tiếng nói trầm thấp:

“Ai?”

“Là ta.” Vú Mễ cũng nhỏ giọng đáp lời. Người bên trong nhận ra thanh âm của bà liền lập tức ra mở cửa.

Chỉ thấy sau cánh cửa là một thiếu nữ thanh tú tuổi chừng mười bảy mười tám. Cô gái kia nhìn thấy vú Mễ liền lập tức hành lễ:

“Nô tỳ bái kiến dì Mễ.”

“Tỷ tỷ hôm nay có khá hơn chút nào không?”

Vú Mễ nhẹ gật đầu với nàng, sau đó dẫn Vân Thiên Mộng vào trong sân, vừa đi vừa hỏi thiếu nữ.

“Đỡ nhiều rồi, nhưng đại phu nói bệnh của dì Hạ đã kéo dài quá lâu, sợ chỉ có thể trị được phần ngọn chứ không thể trị tận gốc.”

Nha đầu kia thấy vú Mễ tôn kính với vị nữ tử đi trước, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng vẫn trung thực trả lời.

“Ngươi lui xuống đi.” Mọi người vừa tới trước căn phòng nhỏ, vú Mễ liền đuổi nha đầu kia đi, sau đó vươn tay mở cánh cửa gỗ vốn đang đóng chặt ra.

Trước khi bước vào phòng, Vân Thiên Mộng quay người lại phân phó Mộ Xuân:

“Thiên Phúc lâu chỉ bán ra 50 phần bánh đậu xanh phỉ thúy vào buổi trưa, Mộ Xuân, ngươi qua đó xếp hàng đi. Chúng ta sẽ gặp lại vào giờ Mùi ở Thiên Phúc Lâu.”

Mộ Xuân nhẹ đáp ứng, sau khi hành lễ với Vân Thiên Mộng liền rời khỏi tiểu viện.

Vân Thiên Mộng lúc này mới đặt sự chú ý vào căn phòng trước mặt, chỉ thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y hỗn hợp đủ vị thảo dược khiến hai người không khỏi khẽ nhíu mày.

“Khục khục khục…” Đúng lúc này, trong phòng truyền ra một hồi tiếng ho khan kịch liệt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.