Sở Vương Phi

Chương 51: Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư



Tô Thanh thấy sắc mặt lão thái không hay, trong lòng biết là tại sao, nhưng nội tâm của nàng cũng có hơi giận, há lại có thể cho lão thái thái vẻ mặt tốt được, liền nửa ngồi nửa quỳ bộ dạng uể oải mà hành lễ, hơi nói ra yếu ớt:

"Nô tì thỉnh an lão thái thái."

Mỗi người trong gian phòng, lão bà với tiểu nha đầu, mười mấy đôi mắt đều chăm chú nhìn vào động tác chậm chạm của Tô Thanh, cùng đó mười mấy cái lỗ tai đều đang nghe ngữ khí vô lễ của nàng, đều có chút vô cùng kinh ngạc khi nàng lại dám dùng cái thái độ này cư xử với lão thái thái. Nhất thời, bên trong phòng nóng lên như có lò sưởi, mỗi người suy nghĩ đều quay cuồng, nhìn chăm chú kỹ càng suy đoán ai mới là người chiến thắng sau cùng!

Lão thái thái tất nhiên là không ngờ tới Tô Thanh đến cuối cũng không nói, lại còn dám đối với chính mình vô lễ như thế, lại coi đám nô tài ở trong phòng tâm tư cũng đều khác nhau, nét mặt già nua chỉ cảm thấy không nén được giận, ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn Tô Thanh, mà lạnh nhạt nói:

"Ngươi đây là thỉnh an đấy à? Bà già ta chỉ là một người hương dã, chưa từng gặp một di nương to lớn như thế này, cũng không biết ỷ vào thế ai, lại không coi ai ra sao như thế?"

Tô Thanh thấy lão thái thái thay đổi ngữ khí, bản thân mình kìm nén trong đầu cả đêm khi này mới hơi chút hòa hoãn một chút, đối với phê phán của lão thái thái đó càng coi như là gãi ngứa bên tai, đang chỉ lo cho chính mình thẳng đứng dậy, cười nhẹ nhàng nói:

"Phủ đệ nhà mẹ đẻ nô tì mặc dù không bằng Tướng phủ, nhưng hai vị ca ca cũng là quan nhị phẩm, là Lại Bộ Thượng Thư và Thủy Vận Sử (*)! Chẳng hay lão thái thái hỏi chuyện này làm gì?"

Hôm qua Vân Huyền Chi đi rồi, Tô Thanh suy nghĩ rất lâu, chính mình khi trước cùng Vân Huyền Chi tâm đầu ý hợp nên khi đó mới lấy thân mà báo đáp! (Khiếp lấy thân báo đáp cơ đấy =.=)

Thế nhưng làm việc tốt thường hay gặp nhiều trắc trở, lão thái thái chết tiệt ở trong phòng này lại chặn ngang một gậy, đến cuối nhanh chóng cho hắn đính hôn cùng tiểu thư của Phụ Quốc Công Phủ, khiến cho Vân Huyền Chi phải cưới nhị tiểu thư Khúc Nhược Ly!

Tô Thanh không còn cách nào, đành chỉ có thể nghe theo ý kiến của Vân Huyền Chi, tạm thời đi tới Tương phủ làm tiểu di nương!

Thế nhưng, luận thân thế, Tô Thanh tự nhận không kém hơn so với Khúc Nhược Ly, cũng đều là thiên kim tiểu thư!

Luận dòng dõi, phủ Phụ Quốc Công không phải ỷ vào năm ấy theo tiên đế đánh chiếm giang sơn mới được Hầu vị này, sau này trưởng nữ Khúc gia được tuyển tiến cung làm quý phi, lúc này mới thăng chức lên rất nhanh!

Nếu không có những điều này, Khúc gia còn không bằng Tô gia các nàng!

Chí ít, mấy đời Tô gia đều theo con đường đèn sách, người làm quan không ít, loại trình độ ăn sâu bén rễ này, há là những người thô thiển vũ phu chỉ biết vũ đao lộng thương kia có khả năng học theo?

Hơn nữa, luận dung mạo, Khúc Nhược Ly đó lớn lên mang một dạng yếu ớt mỏng manh, không kích dậy nổi dục vọng của bất kể nam nhân nào, dáng vẻ của thì mình quyến rũ như thế này, đến nay còn làm cho Vân Huyền Chi trầm mê mãi!

Huống hồ, Nhị ca của mình cùng Vân Huyền Chi từ lâu quan hệ đã như cá với nước, bản thân mình đối đãi lão thái thái chỉ cần không quá thái độ thì Vân Huyền Chi cũng sẽ không truy đến cùng!

Một đêm phân tích như thế, Tô Thanh Chỉ cảm thấy lo lắng nên nhất thời lúc này sức lực không đủ!

Mặc dù lúc này thân phận của nàng là di nương, nhưng do xuất thân của nàng, làm chính thê của Vân Huyền Chi là thừa sức, hà tất ở trước mặt mọi người coi khinh mình như thế, làm cho nhà mẹ đẻ cùng người liên quan cũng đang nhìn mình mà xem thường!

Lão thái thái thấy Tô Thanh hôm nay như thay đổi thành một người khác, một bộ dáng ăn nói không kiêng dè, trong lúc nhất thời hai hàng lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt cuối cùng chuyển tới trên người Tô Thanh, chỉ thấy nàng một thân trang phục màu đỏ, bên ngoài đang trùm một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, trên đỉnh đầu cài một cây trâm bát bảo gắn chuỗi ngọc lưu ly, mái tóc như được cài thêm nhiều thứ đẹp nhất, cả người hiện ra dáng vẻ tôn quý không gì sánh được. Chỉ là lúc này sắc mặt của Tô Thanh có chút tái nhợt, bộ quần áo này cũng không che đi được điều đó.

Vân Thiên Mộng từ đầu đã chú ý tới trang phục của Tô Thanh hoàn toàn là chiếu theo quy cách của chính thê, lúc này thấy nàng mang khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt trên mang theo vào phần gian manh, liền biết hôm nay Tô Thanh là có phòng bị mà đến, nhất định sẽ lại làm cho lão thái thái mất mặt!

Mà lão thái thái bị Tô Thanh đối chọi lại, nhất thời cười lạnh một tiếng:

"Tô di nương khẩu khí thật lớn a! Hôm nay cuối cùng đã mang nhà mẹ đẻ ra áp chế người, chẳng hay có mục đính gì? Mà một thân trang phục của ngươi, không phải là chính thê mới có thể mặc được sao? Tô di nương tự nhận mình gia giáo tốt đẹp, vì sao lại ngay cả chút quy tắc này cũng đều không hiểu? Nếu truyền ra ngoài, không sợ người ngoài chê cười Tô phủ quản giáo không nghiêm sao?"

Lão thái thái còn đang nói, Tô Thanh liền cởi bỏ nút buộc chỗ vạt áo ra. Lão thái thái lại bị động tác này của nàng ta làm cho tức giận mà sắc mặt phát xanh, ngón tay run run chỉ vào Tô Thanh, nhưng nhất thời nói không ra lời....

Vân Thiên Mộng thấy Tô Thanh một tay làm động tác như thế, nàng này trước mới vừa cởi y phục ra, sau gặp lão thái thái truyền ra ý không tha thứ cho di nương, lời đồn đãi làm thương tổn tới cháu của mình, đừng nói tới tâm huyết lão thái thái ngày hôm qua coi như đã toi công rồi, chỉ sợ Vân Huyền Chi trái lại sẽ càng gần gũi thân mật với Tô Thanh hơn!

Nhưng nhìn tình huống lúc này, lão thái thái đã tức giận tới mức hận không thể xé Tô Thanh ra, rõ ràng là không có khả năng cản được Tô Thanh, chỉ có thể để Vân Thiên Mộng ra mặt!

Vân Thiên Mộng lập tức đưa mắt cho vú Nhuế cùng vú Mễ, thấy hai người lập tức tiến lên, trấn áp Tô Thanh trở lại bình thường:

"Di nương cần gì làm khó cho lão thái thái. Lão thái thái chỉ là quan tâm di nương, nhưng di nương lại hiểu sai tâm ý của lão thái thái, thế này truyền đi ra ngoài, Tương phủ nội bộ bất hòa, Tướng gia là người bị ảnh hưởng đầu tiên, liệu di nương có gánh được cái trách nhiệm này?"

Vú Nhuế dù sao cũng là người của lão thái thái, nếu do nàng ta mở miệng, chỉ sợ sẽ khiến lão thái thái tâm sinh khó chịu!

Vì vậy, vú Mễ lại bán cái thông minh, hiểu cái đại nghĩa, di chuyển tới trước mặt lấy tình cảm phân tích tình hình cho Tô Thanh nghe!

Tô Thanh không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại có tâm tư lanh lẹ như vậy, thoáng nhìn qua phòng liền hiểu rõ tâm ý của mình, tiếp thấy đôi tay chính mình bị hai bà vú dùng sức nắm lấy, nhưng cũng không đành bỏ qua mưu kế lần này, hỏi lại lão thái thái thái có phần không xác định rõ:

" Lão thái thái, là thật vậy chăng? Hay do nô tì tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mò đoán sai ý tốt của lão thái thái rồi, còn mong lão thái thái không phiền lòng!"

Nguyên là đang nghe vú Mễ nói, sắc mặt lão thái thái có chút hòa hoãn lại, nhưng câu hỏi lại của Tô Thanh không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa, ngoài miệng nói chính mình tuổi còn trẻ không hiểu lý lẽ, nhưng lại là âm thầm cười nhạo lão thái thái lớn tuổi mặt dày, ngay cả câu cũng nói không rõ ràng!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt lão thái thái đen thui trở lại, nhìn hằn học khuôn mặt Tô Thanh đang làm bộ làm tịch kia, trong lòng chỉ cảm thấy thêm chán ghét!

Phòng trong không khí có chút căng thẳng, làm cho chúng nô tài thấp kém cúi đầu vạn lần là không dám lên tiếng!

Vân Thiên Mộng trái lại thần sắc một bộ thong dong bình tĩnh, chỉ thấy nàng đem một chén nước chè xanh đưa tới tay lão thái thái, rồi nhẹ giọng khuyên bảo nói:

"Bà nội, uống chén trà cho nhuận hầu một chút! Tô di nương nói cho cùng cũng là tình huống đặc thù, người nên nghe theo nàng ta một chút! Vả lại, trong nhà vạn sự hưng, trấn an nội bộ và cát tường, mới là bảo chứng phụ thân thăng quan tiến chức! Chúng ta cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ mà để hỏng chuyện lớn!"

Lão thái thái có thể không nể mặt mũi người khác, nhưng không thể không cấp thể diện cho người cháu gái ruột này, thậm chí còn muốn cấp nhiều hơn ấy chứ! Lệ khí ban lãy ở trên mặt đã tiêu biến đi hết, mà thay vào hướng tới chính là khuôn mặt tươi cười ôn hòa từ ái.

Chỉ thấy bà trong nháy mắt tiếp nhận chén trà, một tay cầm chén trà lên, uống một ngụm hãnh diện, dường như không vui vừa nãy chưa từng phát sinh qua, cuối cùng tĩnh tâm bình phẩm hương trà đang lên, cho đến lúc nước trà xanh đó nhập hầu, lúc này mới gật đầu tán dương:

"Trà tự tay Mộng Nhi pha chế là ngon nhất!"

Đám nô tài trong phòng thấy lão thái thái rốt cuộc nở nụ cười, một khối tâm tư đè nén rốt cuộc hạ xuống, nhất thời đều thầm nhao nhao cảm tạ Đại tiểu thư, nếu không phải nàng giảm bớt bầu không khí xuống, hôm nay tràng trận này còn không biết nên như thế nào mới xong. Đến lúc đó Tướng gia trách tội lên đầu, người bị xui xẻo chính là đám nô tỳ các nàng!

Tô Thanh lúc này không có kiêu ngạo như vừa nãy, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng tràn đầy hận ý, đều là tại cái nha đầu chết tiệt kia. Nguyên bản kế hoạch của mình rất hay, bắt đầu vừa khiến lão thái thái và mẫu tử Vân Huyền Chi cảm tình rạn nứt, cũng có thể vãn hồi tín nhiệm của Vân Huyền Chi đối với chính mình. Cũng không nghĩ tới Vân Mộng Thiên nói hai câu hời hợt, lão thái thái lại bị lừa tới mặt mày rạng rỡ, làm cho kế hoạch của chính mình chết từ trong bụng, Tô Thanh tức giận suýt dùng sức hất tay vú Nhuế và vú Mễ ra, đứng thẳng tại chỗ, híp hai mắt nhìn bà cháu hai người diễn trò trước mặt!

Mà lúc này, Vân Thiên Mộng lại vừa khéo nghiêng khuôn mặt nhìn đến, bắt gặp tới trong mắt Tô Thanh vẻ ngoan lệ không kịp giấu đi, nhưng lại tỏ ra không hề phát hiện ra oán hận của Tô Thanh đối với nàng, trái lại càng cười rực rỡ, giọng nói ngọt ngào đối với lão thái thái nói:

"Bà nội, cháu thấy Tô di nương cũng là tới thỉnh an rồi! Người xem sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hay là để nàng trở về nghỉ ngơi nhé!"

(*) Thủy Vận Sử: người cai quản vận chuyển bằng đường sông.

Vân Thiên Mộng rất hiểu lòng người, nhất thời khiến Tô Thanh không 'mò' ra được nàng đang mưu đồ gì.

Nhưng khi nghe thấy mấy lời quan tâm có chút hơi quá của Vân Thiên Mộng, lại nhìn cặp mắt hơi híp lại, đang cười cười của nàng ta, đáy lòng Tô Thanh không khỏi cảm thấy lành lạnh, tựa hồ sự thật không đơn giản như những gì Vân Thiên Mộng nói. Có lẽ đây cũng là vỏ bọc mà nàng ấy tự tạo cho mình.

Nhất thời, một người vốn hay tính kế cùng phỏng đoán tâm tư người khác như Tô Thanh bỗng cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn vào cặp mắt xinh đẹp mà ôn hòa kia của Vân Thiên Mộng.

Lão thái thái được Vân Thiên Mộng nhắc nhở, dường như lúc này mới nhớ ra là còn có Tô Thanh đang đứng trong phòng. Bà lạnh lúng liếc nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ màu đỏ sáng chói mà cảm thấy chướng mắt, liền tức giận mở miệng:

"Đứng một lúc cũng không thể khiến hài tử trong bụng nàng ta bị thương được. Huống hồ không phải là còn có hồng y bảo vệ sao? Nếu dễ dàng để mất hài tử như vậy thì chẳng phải những gì Tô di nương nói lúc trước đều là gạt người. Mà dụng tâm thực sự của nàng ta là muốn ngấp nghé ngôi vị chính thất phu nhân tướng phủ."

Tô Thanh nghe vậy, thân hình lập tức khựng lại, mắt nàng lộ vẻ hận ý còn trong tâm thì không ngừng thầm mắng, thật là lão thái bà đang chết, không ngờ lại rủa mình sảy thai, hơn nữa còn chụp mũ lên đầu mình như vây, quả là lòng dạ độc ác.

Mà Vân Thiên Mộng đứng bên 'hát đệm' (đá đểu) kia càng đáng chết hơn, nếu không phải nàng ta cố ý đẩy mình ra thì lão thái bà đáng chết kia đâu có nói tới vấn đề xiêm y của mình chứ.

Vân Thiên Mộng thấy Tô Thanh mặc dù chưa nói lời gì bất mãn với lão thái thái nhưng nắm tay dấu trong áo rõ ràng là đang nắm rất chặt, xem ra là muốn dùng cách này để làm tâm tình hòa hoãn lại. Vân Thiên Mộng liền không chút keo kiệt bo thêm tí củi (cho thêm lít xăng ^^), nói tiếp:

"Thế nhưng, Mộng nhi thấy di nương như vậy rất đau lòng a. Người đang mang thai vậy mà mỗi sáng đều đến thăm hỏi tổ mẫu, di nương thật là có tâm, xin ngài hãy thương lấy di nương a.”

Vân Thiên Mộng không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nói ra liền khiến ánh mắt lão thái thái nhìn Tô Thanh càng thêm lăng lệ ác liệt. Bộ dáng lúc này của nàng ta vô cùng nhu thuận, chẳng qua lão thái thái hiểu quá rõ con người này. Bà biết Tô Thanh lòng dạ rất sâu, khi cần đều có thể hạ mình nhận sai, thường thường trước khiến người ta tin tưởng sau đó mới trở mặt chỉnh ngã đối phương.

Bởi vậy, việc Tô Thanh giả trang nhu thuận chẳng có tác dụng gì đối với lão thái thái cả, ngược lại lại khiến bà càng thêm chán ghét nàng ta.

Mà những suy nghĩ này hiện rõ trong giọng nói oán hận của bà:

"Sáng sớm đến thăm hỏi? Có di nương nhà ai lại thích buổi trưa mới đến thăm hỏi hay không? Đây là 'sáng sớm tốt lành' hay là ‘buổi trưa bình yên'? Hoặc là 'sáng sớm tốt lành cùng buổi trưa bình yên'? Tô di nương nếu cảm thấy lão bà tử ta không thụ nổi lời thỉnh an của ngươi thì ta đây liền đi nói với lão gia để ngươi suốt đời ở trong Phong Hà Viên."

Tô Thanh bị lão thái thái chế nhạo một hồi, sắc mặt đã trở nên tái, hàm răng nàng khẽ cắn nhẹ vào môi, lúc này mới có thể buộc bản thân nở nụ cười nhạt, ôn tồn nói:

"Lão thái thái nói phải. Đều do nô tỳ sai, nô tỳ hôm qua ngủ muộn nên hôm nay mới dậy trễ. Từ nay về sau nô tỳ sẽ không tái phạm nữa, kính xin lão thái thái ngàn vạn lần đừng nói với lão gia.

Vân Thiên Mộng thấy Tô Thanh ăn nói khép nép như thế cũng tiến lên nói đỡ cho nàng ta, hai con ngươi ôn hòa nhìn chằm chằm vào Tô Thanh, nhưng lời nói lại là với lão thái thái:

"Bà nội, di nương đã biết sai rồi, xin ngài hãy tha thứ cho nàng lần này đi."

Nghe Vân Thiên Mộng nói tốt cho mình, Tô Thanh có chút không dám tin, ngẩng đầu lên dò xét nhìn Vân Thiên Mộng.

Thế nhưng lúc này Vân Thiên Mộng đã sớm thu hồi ánh mắt mà tiếp tục cười đưa ra đề xuất cho lão thái thái:

"Bà nội nếu sợ Tô di nương tái phạm, không bằng trước hết hãy huấn luyện nàng một hai tháng. Mỗi ngày vào giờ dần, nàng phải tới chúc buổi sáng tốt lành, giờ ngọ đến thỉnh an, giờ dậu qua đây chúc ngày ngủ ngon. Không biết ý tổ mẫu thế nào?"

Tô Thanh nghe xong lời đề nghị của Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa không thở được, trong mắt lập tức bừng lên giửa giận, chỉ hận không thể lập tức đem Vân Thiên Mộng đang đứng kia nướng cháy.

Tiểu tiện nhân đáng chết quả thật không có tâm tư tốt lành gì.

Vốn chỉ là sớm tối đến thăm hỏi thôi, bây giờ thì tốt rồi, mình mỗi ngày phải tới Bách Thuận đường thỉnh an ba lượt, hơn nữa thời gian từng lần đều phải chuẩn xác vào lúc tinh mơ hoặc là lúc dùng cơm. Mình mà đến tầm ấy sẽ càng khiến lão thái thái thêm chán ghét .

Trong đầu Tô Thanh nhanh chóng suy nghĩ đối sách, vừa muốn mở miệng thì vú Nhuế bên người lão thái thái lại vượt lên trước.

Chỉ thấy vú Nhuế hơi cúi người hành lễ, rồi mở miệng cười nói với Vân Thiên Mộng:

"Đại tiểu thư có chỗ không biết, giờ dần lão thái thái chòn chưa dậy đâu. Tô di nương nếu đến giờ ấy há không phải là quấy rầy lão thái thái nghỉ ngơi ư?"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng có chút khó xử khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên vui vẻ nói:

"Bà nội, không bằng như vậy đi, Tô di nương khi đến Bách Thuận đường thì ở ngoài dập đầu ba cái, như vậy cũng xem như là đã thỉnh an lại không quấy rầy bà nội nghỉ ngơi."

Lão thái thái nghe xong không khỏi gật đầu hài lòng, cười nhìn Tô Thanh nói:

"Biện pháp này rất tốt, có thể trị bệnh lười của ngươi, lại thể hiện được hiếu tâm, ngươi về trước đi. Nhớ là buổi trưa phải đến đây thăm hỏi đấy."

Tô Thanh chỉ cảm thấy hai chân mình vô lực, thân thể có chút lắc lư, nàng cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống nhưng sắc mặt vẫn hiện vẻ bất ổn, sau khi thi lễ một cái liền quay người rời đi.

Thẳng đến khi ra khỏi Bách Thuận đường, sắc mặt Tô Thanh mới hoàn toàn biến đổi, trở nên vô cùng âm trầm xuống, ngước lên nhìn mặt trời chói chang cũng không thể làm nguội đi hàn ý lạnh lẽo trong đôi mắt nàng.

"Phu nhân, chúng ta đi về thôi."

Vú Vương vừa rồi bị ngăn ở ngoài nên cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lúc này thấy thần sắc Tô Thanh không đúng sợ lại bị người của lão thái thái trông thấy liền vội tiến lên đỡ nàng, định quay về Phong Hà viên rồi mới hỏi sau.

Nhưng Tô Thanh lại đẩy tay vú Vương ra, tự mình ổn định lại thân thể, cười lạnh nói:

"Quay về? Quay về đâu? Hiện đã là giờ tỵ nhất khắc, qua ba canh giờ nữa lại muốn ta quay lại đây thăm hỏi, lão thái thái chẳng qua là muốn tra tấn ta. Song ta nhất quyết sẽ không để bà ta được như ý."

Vú Vương thấy thần sắc Tô Thanh như thế liền biết vừa rồi chủ tử của mình chịu thiệt ở chỗ lão thái thái, nhất thời cũng tức giận không thôi.

Đúng lúc này, Tô Thanh quét mắt về phía mấy nha đầu đứng sau vú Vương lại phát hiện thiếu mất một người, không khỏi thấp giọng hỏi:

"Lục Hà đi đưa bữa trưa cho Tuyết Nhi rồi ư?"

Thấy Tô Thanh hỏi, vú Vương cẩn thận gật đầu, chỉ là có chút lo lắng nói:

"Phu nhân, từ đường bên kia mặc dù thanh tịnh nhưng nhị tiểu thư đường đường là thiên kim tướng phủ, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp sao có thể chịu cảnh nghèo khó như bây giờ được? Lúc nãy khi Lục Hà sắp đi có nói thầm, nói rằng hiện tại mới qua vài ngày mà Nhị tiểu thư đã gầy đi một vòng."

Nghe vậy, trong mắt Tô Thanh xẹt qua một tia đau lòng, chẳng qua hiện tại lão thái thái đang nhìn chằm chằm lúc nào cũng muốn bắt được nhược điểm của mình, nàng không thể mắc sai lầm, nếu không đừng nới là Tuyết Nhi không ra được mà ngay cả mình cũng bị 'xô ngã' rồi đẩy vào.

Suy nghĩ trong chốc lát vẫn thấy không yên lòng về Vân Nhược Tuyết, Tô Thanh liền thấp giọng thì thầm bên tai vú Vương vài câu. Vú vương một bên dụng tâm ghi nhớ, một bên ra sức nhẹ gật đầu. Hai chủ tớ xì xào bàn tán một lúc mới tách ra.

Tô Thanh thấy đã đến buổi trưa liền mang theo mấy nha đầu thẳng hướng Bách Thuận đường đi tới, vừa muốn bước vào đã thấy vú Nhuế đang canh giữ ở cửa. Vú Nhuế thấy nàng liền đứng dưới cổng vòm chặn không cho Tô Thanh vào.

"Không biết Vú có chuyện gì?”

Tô Thanh không ngờ một bà vú mà cũng cám cản đường mình, trong tâm mặc dù rất giận nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, chỉ có thể đè ép lửa giận trong lòng xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Vú Nhuế là bà vú đi theo bên người lão thái thái nhiều năm, bà rất rõ chuyện Tô Thanh từng đuổi lão thái thái đi nên đối với bản chất một Tô Thanh miệng nam mô bụng một bò dao găm tự nhiên sẽ không bị vẻ ôn nhu lúc này của nàng ta lừa.

Chỉ thấy vú Nhuế mặt không biểu tình, thanh âm nghiêm túc nói:

"Lão thái thái bảo Tô di nương dập đầu thăm hỏi ở chỗ này là được rồi."

Từ mắt Tô Thanh bắn ra một tia ngoan sắc, dù nhanh nhưng vẫn bị nhãn tình vú Nhuế bắt được...

Chỉ thấy nét mặt vú Nhuế vẫn không hề thay đổi mà tiếp tục thúc giục:

"Di nương hay là vẫn nên mau dập đầu a. Lão nô còn muốn nhanh về phục thị lão thái thái dùng bữa."

Tô Thanh cắn chặt răng còn hai bàn tay thì nắm lại, bất quá vẫn không có cách nào nên đành dưới con mắt nhìn chằm chằm của vú Nhuế mà chậm rãi quỳ xuống, trán nàng chạm xuống nền đá xanh, hướng về phía vú Nhuế dập đầu lạy ba cái.

Mà vú Nhuế thì đến nửa câu khách sáo cũng chán chẳng buồn nói, ngay lập tức xoay người rời đi, thậm chí mắt cũng chẳng thèm liếc Tô Thanh lấy một cái, làm Tô Thanh tức đến run người, được mấy nha hoàn đỡ mới quay về được Phong Hà Viên.

Vú Vương trở lại Phong Hà Viên, lại phát hiện bên trong yên tĩnh dị thường, trong lòng liền cảm thấy bất an, rảo bước vào buồng trong, đã thấy trên đầu Tô Thanh đang chườm một tấm khăn ướt, sắc mặt khó coi nằm trên giường, vú Vướng sợ tới mức vội vàng nhào đến, kéo tay Tô Thanh lo lắng hỏi:

"Phu nhân người bị làm sao vậy? Vì sao lại tức giận tới mức này?"

Trong mắt Tô Thanh nổi lên vẻ tàn nhẫn, ôm hận nói:

"Mối thù ngày hôm nay, ta nhất định sẽ bắt đám người Vân Thiên Mộng phải hoàn trả gấp bội!"

Chỉ là Tô Thanh còn chưa kịp dứt lời thì Lục Hà với vẻ mặt hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, sau đó chỉ ra ngoài cửa lắp bắp:

"Phu nhân. . . phu nhân. . ."

Vú Vương thấy cảnh Lục Hà vô dụng như thế, đi lên trước cho một cái tát, nổi giận nói:

"Còn ra thể thống gì nữa? Không thấy phu nhân bệnh sao? Ngươi còn dám hô to gọi nhỏ, không muốn sống nữa à?"

Lục Hà vô duyên vô cớ đã ăn một bạt tai, trong lòng ấm ức, nhất thời quên mất mục đích đến đây, chỉ lo ôm lấy mặt mình đang đau đớn mà rơi nước mắt.

Tô Thanh thấy nàng không ở từ đường mà hầu hạ cho tốt Vân Nhược Tuyết lại chạy ra trong lòng hoảng loạn, không để ý thân thể của mình mà ngồi dậy, lớn tiếng hỏi:

"Nói mau, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Mà trên người Tô Thanh lại tản mát ra từng trận hàn ý âm u lạnh lẽo khiến Lục Hà sợ hãi lui vài bước, lúc này mới ấp a ấp úng:

"Phu nhân, Đại tiểu thư đột nhiên đến từ đường."

"Cái gì?" Vú Vương không kiềm chế được kêu lên một tiếng, sau đó mới ý thức được mình mất thể thống vội vàng ngậm miệng nhìn về phía Tô Thanh, mới phát hiện Tô Thanh đã đặt chân xuống đất, vội vàng chạy tới ngăn lại: "Thân thể phu nhân không khỏe, hãy để lão nô đi đi."

Tô Thanh lại lắc đầu, ra lệnh nói:

"Giúp ta thay y phục, thay bộ váy bách hoa lam mỏng kia đi! Lục Hà, qua đây búi tóc cho ta."

Hai người nghe lệnh, lập tức lại bận rộn, sau thời gian nửa chén trà, Tô Thanh đã dẫn theo mọi người đến từ đường.

Đang trên đường đi lại gặp vú Nhuế đưa lão Thái thái cùng với Liễu Hàm Ngọc đi về phía từ đường, Tô Thanh không còn cách nào chỉ có thể hành lễ với Lão thái thái rồi đi theo sau.

Mà ở bên trong từ đường lại vô cùng náo nhiệt. trên đệm quỳ trong nội đường rơi vãi không ít cơm canh, Vân Nhược Tuyết đứng trừng mắt với Vân Thiên Mộng, chỉ vào cơm canh trên mặt đất mắng:

"Ngươi là đồ sao chổi, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ người, giờ còn tới gây trở ngại cả chuyện dùng bữa của ta, sao ngươi không chết đi?"

Vân Nhược Tuyết dám lớn tiếng chửi bới đại tỷ cũng bởi vì từ đường nằm ở chỗ hẻo lánh nhất của Tướng phủ, mà trong từ đường lại chỉ có hai người Vân Thiên Mộng và nàng ta, những lời này chắc chắn sẽ không thể lọt vào tại Lão thái thái và phụ thân được.

Chỉ là, Vân Thiên Mộng đã miễn dịch với mấy loại nguyền rủa trình độ này, ngược lại cười khẽ nhìn cơm canh bị xô đổ, trong đó có một món thịt vịt bát bảo, một đùi thỏ rừng, một chim cút om tương, một thịt bò xào dầu hào, một bát chim trĩ hầm tổ yến, có thể nói món nào cũng là thượng phẩm khiến người nhỏ dãi.

Thế nhưng, đây là từ đường, là nơi khiến người ta thanh tâm quả dục, Vân Nhược Tuyết lại ở chốn này ăn nhiều thịt cá như thế hiển nhiên là đại đại bất kính với tổ tiên.

Thế mà nàng ta vẫn còn chưa biết điều, vẫn cố tình đấu võ mồm với mình, có thể thấy đầu Vân Nhược Tuyết quả đúng là một cái gối thêu hoa đẹp đẽ, tiếc là bên trong lại nhét chỉ toàn bông.

Chỉ có điều, nếu Vân Nhược Tuyết không vội, vậy chính mình cũng không cần phải nhân từ nương tay nữa.

Vân Thiên Mộng nhẩm tính thời gian vú Nhuế đi mời lão Thái Thái, dự tính mọi người cũng sắp đến, thì tốt bụng giơ lên hộp đựng thức ăn trong tay, thân thiết nói:

"Muội muội hiểu lầm tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ sợ muội muội ăn không quen cơm chay đạm bạc ở từ đường mới năn nỉ bà nội thưởng cho một phần cơm chay ngon hơn mang tới đây. Không nghĩ đến lại quấy rấy muội muội dùng bữa. Không bằng muội muội cứ dùng đồ ăn mà tỷ mang đến này đi, thế nào cũng đừng để mình đói bụng, như thế là vô lễ với tổ tiên đó."

Nói đoạn, Vân Thiên Mộng tiến lên, cẩn thận không giẫm lên cơm canh bị đổ trên mặt đất, đi tới cái bàn nhỏ bên giường của Vân Nhược Tuyết, mở hộp đựng thức ăn, đem ra mấy món chay sau đó đặt bát đũa xuống, cười đi tới bên cạnh Vân Nhược Tuyết muốn đỡ nàng đi tới. . .

Nhưng Vân Nhược Tuyết lại đang trong cơn giận dữ, nhất là khi thấy Vân Thiên Mộng tự tiện thay mình quyết định thì duỗi mạnh tay, cố sức đẩy Vân Thiên
Mộng một cái. . .

"Rầm. . . choang. . ." Một bàn cơm canh bị xô đổ, mà cánh tay Vân Thiên Mộng lại bị đập vào một góc bàn, một dòng máu tươi theo cánh tay chảy xuống thành giọt trên mặt đất.

"Hừ!" Mà đúng lúc đó, cửa lớn từ đường bị đẩy ra, Vân Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn lại đã thấy Lão thái thái giận dữ đầy mặt vọt vào, không hỏi nguyên do liền cho Vân Nhược Tuyết một bạt tai, đánh cho khuôn mặt cười của Vân Nhược Tuyết vẹo sang một bên, cả người ngã ngồi dưới đất, ngây người.

Mà lão Thái Thái cũng lười liếc nàng thêm lấy một cái, lập tức yêu thương đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, tự tay nâng nàng dậy, kéo cao ống tay áo kiểm tra tình trạng vết thương.

Khi nàng nhìn thấy trên cánh tay nõn nà như ngó sen của Vân Thiên Mộng vẽ ra một vết thương lớn hơn ngón tay thì tức giận trong đáy mắt lão Thái Thái càng sâu, lập tức lạnh giọng quát lớn:

"Đều là người chết à? Còn không mau đi mời đại phu? Đại tiểu thư nếu có cái gì sơ xuất các ngươi cũng không cần dùng nữa!"

Mọi người nào dám nán lại, đều cuống quýt chạy ra bên ngoài. . .

Tô Thanh thấy con gái yêu bị đánh, lập tức bước nhanh đi tới bân người Vân Nhược Tuyết, nhìn thấy bên má bị sưng to liền đau thấu tâm can, kéo Vân Nhược Tuyết vẫn đang sững sờ kéo vào lòng.

Vú Mễ cùng với Mộ Xuân thì khóc chạy đến bên cạnh Vân Thiên Mộng cẩn thận nâng cánh tay nàng lên, vội vàng lấy khăn tay băng bó lại.

Hai người chính là thật lòng quan tâm Vân Thiên Mộng, thấy vết thương kia không nhỏ, trong lòng toàn là lo lắng. Thân con gái quan tâm nhất là da dẻ hoàn mĩ không tì vết. Vết thương của tiểu thư lần này tuy là cánh tay, cơ bản không có tổn hại khuôn mặt xinh đẹp nhưng vạn nhất lưu lại vết sẹo, này cũng coi như là chỗ thiếu sót, về sau có muốn tìm nhà chồng, e là sẽ khó khăn.

Vân Thiên Mộng thấy vẻ lo lắng quan tâm trong đáy mắt hai người, lại tưởng là vì vết thương của mình mà giận dữ bất bình, đâu nghĩ đến ba người chủ tớ lại không phải nghĩ cùng một vấn đề.

Chẳng qua là, chút vết thương nhỏ như thế đối với Vân Thiên Mộng đã trải qua mưa bom bão đạn mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng, lại thấy vú Mễ cùng với Mộ Xuân thay nàng băng bó tốt lắm thì buông ống tay áo xuống, vẻ mặt lo lắng ôm lấy cánh tay Lão Thái thái, chỉ vào cơm canh vung vãi trên mặt đệm quỳ giải thích:

"Bà nội, đừng giận. Hôm nay là Mộng Nhi sai, là Mộng Nhi lỗ mãng rồi. Không nghĩ đến muội muội đang dùng cơm mà hù dọa tới nàng. Xin bà nội đừng lại tức giận, nếu mà tổn hại đến thân thể chẳng phải là Mộng Nhi lại sai càng thêm sai sao?"

Lão Thái thái đã giận đến thở hồng hộc, lại nghe Vân Thiên Mộng giải thích, càng cảm thấy Vân Nhược Tuyết cùng với mẹ nàng cũng như nhau, không phải loại tốt đẹp gì.

Chỉ là khi ánh mắt lão Thái Thái chạm đến những đồ ăn vương trên mặt đệm quỳ thì sắc mặt lập tức tái mét, nhất thời lớn tiếng quát:

"Vú Mễ, đỡ lấy Đại tiểu thư."

Mọi người đều bị khí thế của Lão Thái Thái dọa cho điên đảo, vú Mễ lập tức tiến lên, cẩn thận dìu Vân Thiên Mộng.

Mà Lão Thái Thái lại đi tới trước mặt Vân Nhược Tuyết, cười lạnh nói:

"Phụ thân ngươi phạt ngươi ở từ đường tư quá, ngươi lại ở chốn này ăn lắm sơn hào hải vị như thế. Ngươi bất kính với tổ tiên như thế, ngươi đây là cố tình muốn chọc giận tổ tiên giáng tội chúng ta sao? Khó trách phụ thân ngươi chẳng bao giờ thăng được tước vị, thì ra là vì bao lâu nay nuôi ở bên cạnh một con sói không nanh(* )như ngươi. Thật sự là uổng công hắn thương yêu ngươi như thế, không muốn liên lụy con gái yêu ruột thịt mình thân sinh."

(*) DG: Nguyên văn là “bạch nhãn lang” - sói mắt trắng. Những con sói mắt trắng ở trong đàn thường là những con vật hiền lành, không biết săn mồi. Vì vậy sói mắt trắng thường để chỉ những đứa con vô dụng, bất tài, là nỗi ô nhục của gia đình, tương tự như “black sheep” trong tiếng Anh.

Từng lời của lão Thái Thái như dao sắc chém lên mặt Vân Nhược Tuyết, khiến khuôn mặt Vân Nhược Tuyết nháy mắt biến sắc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Nàng đâu có nghĩ tới, mình chẳng qua ăn những thứ đồ ăn thường ngày này trong từ đường lại bị Lão Thái Thái đánh đồng với hành động tồi tệ gây trở ngại con đường làm quan của phụ thân.

Nàng lại càng không dám nghĩ tới, vì sao mấy ngày không hỏi đến, hôm nay đang dùng cơm thì Vân Thiên Mộng lại vừa khéo xông vào, mà con nha hoàn canh chừng ngoài cửa lại không nhắc nhở gì cả.

Mà nàng chẳng qua chỉ đẩy Vân Thiên Mộng một cái, bằng đấy sức không đủ khiến cho Vân Thiên Mộng ngã xuống chứ đừng nói là gây thương tích cho cánh tay, mà hết thảy những nhứ này đều rơi vào trong mắt Lão Thái Thái.

Vân Nhược Tuyết nhất thời mê muội rồi, nàng ta thật không biết, cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng mình toàn là ấm ức, là oan uổng thấu trời, đây chắc chắn là vì bà nội không thích mình mà cố ý chuyện bé xé ra to.

Vân Nhược Tuyết cũng có chút hối hận, nàng không nên hành động theo cảm tính, không nên bởi vì từ đường không có người khác mà đẩy Vân Thiên Mộng một cái.

Điều này làm cho nàng hết đường chối cãi, cũng không biết lấy cái gì ra mà phản bác.

Tô Thanh thấy con gái đã bị hoảng sợ choáng váng, chỉ có thể quỳ trên mặt đất xin lão Thái Thái:

"Lão Thái Thái người nghĩ oan cho Nhị tiểu thư rồi, Nhị tiểu thư từ trước đến nay nhu thuận hiểu chuyện sao lại có thể làm chuyện ăn vụng như thế này. Đây chắc chắn là dó đám nha hoàn hầu hạ dụ dỗ chủ tử, giờ mới liên lụy đến Nhị tiểu thư, xin Lão Thái Thái minh xét, không thể oan uổng Nhị tiểu thư. Huống hồ, hiện giờ mọi việc trong phủ là do Liễu di nương quản lí, không biết nàng ta có cắt xén khẩu phần ăn của Nhị tiểu thư hay không, xin Lão Thái Thái hãy tra rõ ạ! ! !"

Nghe Tô Thanh giải thích, mấy nha hoàn đang đứng phía sau nàng đều cảm thấy bất an, đặc biệt là Lục Hà phụ trách đưa đồ ăn, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.

Liễu Hàm Ngọc đột nhiên bị Tô Thanh liên lụy, sắc mặt nhất thời trở nên hết sức khó coi, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Lão thái thái, chỉ sợ lão thái thái thực sự sẽ nhìn ra được mình, dù sao, Tô Thanh cũng nói đúng, mình quả thực quá khắc nghiệt với Vân Nhược Tuyết!

Nhưng lão thái thái nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, lập tức phản đối:

“Nó đẩy ngã Mộng Nhi, chẳng phải là coi thường tỷ tỷ? Huống hồ Mộng Nhi là trưởng nữ, con gái của vợ cả! Có nhà ai mà thứ muội lại dám đối đãi như thế với trưởng tỷ? Tô di nương, ngươi quả thực dạy dỗ con gái tốt a, làm bại hoại đức hạnh như thế, sau này ngươi nói chúng ta làm sao dám đem gả nó cho người ta, chẳng phải mất hết thể diện tướng phủ hay sao?”

Vân Nhược Tuyết nghe được câu nói sau cùng, như chợt tỉnh táo lại!

Nàng nhớ lại mấy ngày nay, Lục Hà lúc nào nói rằng lão thái thái hình như muốn đem Tứ tiểu thư gả cho Sở Phi Dương trong truyền thuyết, nhất thời cảm thấy ghen ghét dữ dội!

Rõ ràng mình so với Vân Dịch Dịch tốt hơn gấp trăm lần, tại sao lão thái thái lại muốn đem một nam tử xuất sắc như vậy gả cho nàng ta, nàng mới chính là tiểu thư khuê các, mới là con gái ruột của phụ thân!
Huống hồ, còn chuyện tiệc rượu đại thọ lâu lâu mới có một lần của lão thái quân phủ Phủ Quốc Công, trước kia phủ Phụ Quốc Công có yến hội, đều là nàng thay mặt Vân Thiên Mộng tham gia!

Tiệc mừng thọ lần này quả thực là long trọng chưa từng có, đến lúc đó các danh môn công tử của dòng họ lớn ắt sẽ tham gia, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này, nhất định phải tìm được một nam nhân tốt, để có thể mở mày mở mặt với mọi người!

Nghĩ được như vậy, Vân Nhược Tuyết quả thực cũng khôn ngoan không ít, quỳ xuống bò đến bên chân lão thái thái, ôm hai chân lão thái thái khóc lóc:

“Bà nội, tất cả đều là lỗi của con, là con nhất thời hồ đồ, không nhớ lời phụ thân, làm ra chuyện sai lầm này, xin người ma bớt giận! Con biết sai rồi, sau này bảo đảm sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”

Nói xong, Vân Nhược Tuyết lại quỳ bò đến bên Vân Thiên Mộng, lại ôm chân Vân Thiên Mộng cầu xin:

“Tỷ tỷ, đều là muội không hiểu chuyện! Muội sai rồi, hại tỷ tỷ phải chịu ấm ức, xin tỷ niệm tình tỷ muội mà tha thứ cho muội lần này đi!”

Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Nhược Tuyết thay đổi đột ngột, nhất thời giật mình, nhìn Vân Thiên Mộng lo lắng, sợ Vân Nhược Tuyết lại bày trò!

Nhưng Vân Thiên Mộng lại là tỷ muội tình thâm, nâng Vân Nhược tuyết dậy, lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:

“Muội muội nói gì vậy? Tỷ muội đang lúc chơi đùa cùng nhau, không cẩn thận mà đẩy xuống, muội muội hà tất phải sợ hãi! Yên tâm, tỷ tỷ không để bụng đâu! Cùng lắm sau này muội ở cùng với tứ muội, không như vậy nữa! Chúng ta là tỷ tỷ, phải hiểu cho muội muội, biết không?”

Một lời dịu dàng chu đáo như vậy, nhưng sao đối với Vân Nhược Tuyết lại như gió lạnh thổi qua tai, trong lòng bỗng cảm thấy hơi rờn rợn, nhưng Vân Thiên Mộng cười dịu dàng như vậy, thật tình như vậy, thật khiến nàng không thể nào nhìn ra sơ hở!

Nhưng lão thái thái lại không dễ nói chuyện như Vân Thiên Mộng, bà lệnh cho đám người vú Mễ đưa Vân Thiên Mộng quay về Khởi La viên, sau khi xong việc lai kêu vú Nhuế chạy đi mời Vân Huyền Chi, còn mình thì ngồi trên chiếc ghế bành mà mấy tiểu nhà đầu đem đến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Tô Thanh.

Vân Thiên Mộng sau khi được hộ tống về Khởi La viên đã có đại phu chờ sẵn ở trong phòng khách, mãi tới khi nàng được đỡ nằm xuống giường, Mộ Xuân liền buông hai tấm màn che xuống còn vú Mễ chạy sang mời thầy thuốc.

Vị đại phu kia cẩn thận bắt mạch cho Vân Thiên Mộng, rồi lại nhìn kỹ miệng vết thương trên người nàng lúc này mới đưa ra kết luận:

"Lão phu sẽ kết hợp cả uống thuốc và xoa ngoài da, cùng làm cả hai việc này đảm bảo sẽ không lưu lại sẹo. Chẳng qua xin tiểu thư hãy nhớ là không được để vết thương chạm vào nước.

Sau đó, ông ta lại quay sang dặn dò vú Mễ phải chú ý nhưng đồ ăn mà Vân Thiên Mộng phải kiêng trong đoạn thời gian này... Xong xuôi mới trở về phòng bên cạnh ghi đơn thuốc.

Bên trong noãn các, vú Mễ sau khi treo tấm màn che lên thì vội đỡ Vân Thiên Mộng ngồi dây, trong lòng có chút sợ hãi nói:

"Tiểu thư, ngày hôm nay người thực sự là hù chết nô tỳ rồi. Nhỡ vết thương này lưu lại sẹo thì biết làm sao bây giờ, cô gia tương lai chắc hẳn sẽ ghét bỏ đấy.”

Vân Thiên Mộng thấy vú Mễ nói thế nhất thời cười ra tiếng, tuổi nàng chỉ vừa mới cập kê, làm sao mà xuất giá nhanh như vậy được.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong tính toán của nàng.

Vốn trong lúc trên bàn đầy món ngon, trước mặt lão thái thái nàng liền nói mình thương tiếc cho vị muội muội đang bị phạt- Vân Nhược Tuyết nên muốn dẫn vú Nhuế bên cạnh lão thái thái tới từ đường trước.

Trên đường đi, nàng lại để Mộ Xuân đi chậm lại một chút, rồi nhân lúc vú Nhuế không chú ý mà ném ra vài thỏi bạc dẫn dắt Lục Hà rời đi.

Sau khi Lục Hà trở về thấy đám người vú Nhuế, vú Mễ đứng đấy chắc chắn sẽ chạy về thông tri cho Tô Thanh, làm sao còn nhớ đến việc phải nhắc nhở Vân Nhược Tuyết ở bên trong nữa.

Mà chuyện đó càng được Vân Thiên Mộng sắp đặt tỉ mỉ rồi.

Ở chung với Vân Nhược Tuyết từ nhỏ nên không khó nhìn ra tính tình nàng ta tương đối xúc động, chỉ cần hơi kích một chút liền rất dễ dàng bùng nổ.

Hôm nay chẳng qua là mình lợi dụng tính tình của nàng ấy, rồi lại cố ý ngã xuống để cánh tay xẹt qua góc bàn, từ đó mới thành công tự tạo thương thế cho mình.

Bằng không, với thân thủ từng dành quán quân trong cuộc luận võ cả nước như mình há có thể bị một thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt đẩy ngã? Rồi lại bị cái góc bàn chẳng bén nhọn gì đâm xuyên qua áo vào da thịt?

Chính mình là người nghĩ ra khổ nhục kế, diễn cho Vân Huyền Chi coi, để hắn không thể không xuống tay với mẹ con Tô Thanh, như vậy chuyện sau này cũng có thể thuận tiện tiến hành!

Tô Thanh cũng không phải cái đèn đã cạn hết dầu, hôm nay tuy rằng lúng túng thất thần, chẳng qua là vì sự tình bất ngờ khiến nàng ta không kịp có chuẩn bị, nên mới có thể đánh cho nàng ta trở tay không kịp, nếu bản thân mình không nhỏ vài giọt máu, e là lão thái thái sẽ không tức giận như vậy, Tô Thanh với Vân Nhược Tuyết cũng không phải chịu cảnh như thế.

Dù sao, Tây Sở từ trước tới nay luôn kính lão yêu trẻ, thứ nam thứ nữ lại càng phải tôn trọng trưởng nam trưởng nữ.

Hôm nay Vân Nhược Tuyết dám ngang nhiên làm tổn thương trưởng nữ, cái tội danh này thật khiến cho Tô Thanh phải đau đầu một thời gian dài!

Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng vẫn chưa dặn dò gì mình, chỉ có thể âm thầm thở dài, thầm nghĩ hay là tự mình giám sát tiểu thư bôi thuốc mới có thể yên tâm phần nào.

Hơn nữa, nhớ tới biểu hiện luống cuống của Tô di nương hôm nay, vú Mễ không khỏi cảm thấy hả lòng hả dạ, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình liệu sự như thần:

"Làm sao tiểu thư biết được nhị tiểu thư ăn vụng đồ mặn vậy?"

Hôm nay nếu không phải đại tiểu thư phát hiện ra chỉ sợ tất cả mọi người trong phủ chẳng hay biết tí gì a.

Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt một tiếng, khẽ nói:

"Tô Thanh lo lắng cho ái nữ, há có thể cam lòng để Vân Nhược Tuyết chịu khổ?"

Nghe được lời giải thích, vú Mễ lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhất thời vô cùng vui mừng nhìn Vân Thiên Mộng.

Mà đúng lúc này, Mộ Xuân vốn đứng ngoài Tiên Dược đi đến, thấy Vân Thiên Mộng đã rời giường liền tiến lên nói:

"Tiểu thư, Liễu di nương đến."

Vân Thiên Mộng cùng vú Mễ nhìn nhau cười cười, trong lòng đều hiểu rõ Liễu Hàm Ngọc đến để bẩm báo kết quả, liền mở miệng nói:

"Mời nàng ta vào đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.