Sở Vương Phi

Chương 7: Chọc giận



"Tiểu thư, ăn tối thôi!” Trăng đã lên, thật muộn mới thấy Mộ Xuân mang cơm tới Khởi La viên.

Vân Thiên Mộng nhìn qua phòng ngủ nghèo nàn, dường như đã hiểu rõ phần nào.

“Trời ạ, ai lại để cho tiểu thư ăn những thứ này? Không được, để nô tỳ đi tìm quản sự nhà bếp hỏi rõ mới được!” Mộ Xuân thấy trong hộp đựng thức ăn chỉ có hai đĩa rau nhỏ với một bát cháo thì nổi trận lôi đình, xoay người định đi ra ngoài.

“Mộ Xuân!” Vân Thiên Mộng đã gọi ngay lại.

Ba người thấy Vân Thiên Mộng bình tĩnh ngồi xuống bàn tròn, chậm rãi cầm bát đũa lên, gắp một chút rau xanh và uống cháo trong bát đầy ưu nhã!

“Tiểu thư, hồi chiều lão gia mới tới phân phó cho đám Triệu quản gia, vậy mà đám nô tài này thật to gan, ngay cả cơm tối cũng giở trò.” Thấy Vân Thiên Mộng coi như không có gì, Mộ Xuân rưng rưng hai mắt nói.

Mặc dù trong lòng nàng hiểu được, tiểu thư ở trong Tướng phủ vô cùng khổ sở nhưng không nghĩ đám hạ nhân kia lại càn rỡ như vậy!

Tốt xấu thì trên còn có Thái Hậu che chở, nếu có một ngày Thái Hậu không còn nữa, chắc tiểu thư sẽ bị đám sài lang hổ báo kia ăn tươi nuốt sống mất.

Càng nghĩ như vậy, trên mặt Mộ Xuân càng hiện ra vẻ phẫn nộ.

Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn không nói lời nào, ăn một mạch hết báo cháo sau đó cầm khăn ướt lau miệng, cuối cùng mỉm cười với Mộ Xuân, lạnh nhạt nói:

“Hiện tại trán ta đang bị thương, những đồ ăn mặn không tốt chút nào! Nếu lúc này ngươi đi lý luận với họ, bọn họ chắc chắn sẽ nói với ngươi như thế, còn cho là nhân tâm ngươi không tốt! Đợi mấy ngày nữa, vết thương của ta lên da non rồi, nếu bọn chúng vẫn làm thế, ta sẽ cho ngươi đi!”

Nghe Vân Thiên Mộng phân tích như thế, ba người Mộ Xuân trong lòng cả kinh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía nàng.

Biểu cảm trên mặt Mộ Xuân từ phẫn nộ đã chuyển thành cảm động, đôi mắt tràn đầy kinh hỉ nhìn về phía Vân Thiên Mộng.

Nhiều năm như vậy, rốt cục đại tiểu thư của nàng cũng đã trưởng thành, cân nhắc mọi chuyện rất chu đáo, lại có thể nhẫn nhịn, chỉ e là ngày lành của Tô di nương cũng không còn nữa rồi!

Mà Thủy Nhi, Băng Nhi cũng đưa mắt nhìn nhau, so với sự kích động của Mộ Xuân, hai người bọn họ mặc dù giật mình nhưng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều!

Vân Thiên Mộng ung dung thu vẻ mặt của ba người vào trong mắt, sau đó như vô ý mở miệng, nói tiếp: “Thủy Nhi, Băng Nhi, hôm nay trong hoàng cung, lúc ta tỉnh dậy, tại sao chỉ thấy Thu Liên mà không thấy hai người các ngươi?”

Thủy Nhi, Băng Nhi ngây ra, hoàn toàn không ngờ Vân Thiên Mộng lại hỏi câu này nên nhất thời tỏ ra sửng sốt.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là người ở bên Thái Hậu, Thủy Nhi lập tức cúi đầu, cung kính trả lời: “Tiểu thư đột nhiên xảy ra sự cố, Thái Hậu giận dữ gọi bọn nô tỳ tới hỏi chuyện!”

Vân Thiên Mộng nghe Thủy Nhi đáp vậy thì cũng không nói tiếp mà đưa mắt nhìn hai người trước mặt, mãi một lúc sau mới nói: “Mộ Xuân dọn bàn đi, Thủy Nhi, Băng Nhi chuẩn bị nước tắm cho ta.”

“Vâng!” Ba người vâng lời, bắt đầu làm việc, còn Vân Thiên Mộng đứng lên đi vào phòng ngủ.

Ánh mắt nhìn qua trong phòng chỉ có một cái giường, một bàn trang điểm, Vân Thiên Mộng từ từ đi tới trước cửa sổ, nhân lúc mấy nha đầu đang làm việc, nàng bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu!

Đối với câu trả lời của Thủy Nhi vừa rồi, Vân Thiên Mộng không tin, nhưng Thủy Nhi đã trả lời như thế, hơn nữa là người thân cận bên cạnh mình nên nàng cũng không tiện vạch trần mọi chuyện.

Thử nghĩ, cháu gái sống chết không rõ mà người làm dì lại có thể không tới liếc mắt nhìn lấy một cái?

Càng không hợp lý chính là sự việc đã khẩn yếu như vậy mà Thái Hậu còn có tâm tư thẩm vấn hai nha đầu này sao?

Sợ rằng, Thái Hậu đối tốt với Vân Thiên Mộng như thế này cũng là để kiểm soát nàng đi.

Bằng không, tại sao Thái Hậu không trực tiếp giao Kim Bài cho nàng mà lại giao cho hai người Thủy Nhi, Băng Nhi? Trong lòng Thái Hậu chẳng lẽ không rõ nếu giao cho nàng thì Kim Bài càng có lực uy hiếp sao?

Không, Thái Hậu rõ, trong lòng nàng càng rõ, chỉ sợ rằng Thái Hậu còn có tâm tư khác nên mới không nguyện ý giao Kim Bài cho nàng mà thôi!

Nhìn về phía đêm tối bên ngoài, gương mặt nàng chợt trầm xuống, trên mặt Vân Thiên Mộng cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Có thể thấy trong Tướng phủ trùng trùng nguy cơ, kể cả người bên cạnh mình cũng khó mà tin được, nếu không thận trọng thì có thể trở thành miếng thịt trong miệng họ.

“Tiểu thư, có thể tắm được rồi!” Mộ Xuân đi tới, đỡ Vân Thiên Mộng đi tới trước bàn trang điểm, định giúp nàng thay quần áo!

Trong ánh sáng u ám, Vân Thiên Mộng thấy trong gương hiện ra một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chân dung mình. Chỉ thấy thiếu nữ trong gương dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp rạng ngời, đôi con ngươi đen nhánh, sáng ngời, trong bóng tối càng sáng lên lấp lánh, làn da dù mất đi huyết sắc nhưng vẫn vô cùng nõn nà, mềm mại, mày liễu như tranh, đúng là một gương mặt vô cùng mỹ lệ.

Mộ Xuân thả mái tóc dài của nàng xuống, chỉ thấy sợi tóc đen nhánh xõa xuống vai, chảy xuống lưng như thác nước khiến cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm động lòng người.

Mặc dù Vân Thiên Mộng mặc quần áo hơi rộng nhưng vẫn không che nổi vóc dáng mỹ miều, vòng eo nhỏ nhắn, có lồi có lõm, đúng là một vóc dáng thật chuẩn.

Nhưng Vân Thiên Mộng một thời gian dài ăn uống thiếu dinh dưỡng nên mặc dù làn da trắng nhưng lại nhợt nhạt, nhìn qua đúng là rất yếu ớt, thiếu cái hồng hào, mạnh mẽ.

Trên trán nàng vẫn quấn băng gạc, băng gạc cũng chẳng chỉnh tề cho lắm, có thể thấy người ta chỉ băng bó qua loa mà thôi!

Sợ rằng lúc đó mọi người đều cho rằng Vân Thiên Mộng không sớm thì muộn cũng chết mà thôi.

Thấy Mộ Xuân tiếp tục muốn cởi áo sơ mi màu trắng ra, Vân Thiên Mộng không quen như thế nên lập tức đi tới phía sau tấm bình phong, nói: “Ngươi tới thư phòng bẩm báo phụ thân, nói ta cần một đại phu để thay thuốc!”

“Vâng! Để nô tỳ gọi Băng Nhi, Thủy Nhi tắm cho tiểu thư!” Sợ bên người Vân Thiên Mộng không có ai, Mộ Xuân không yên lòng nói.

Nhưng Vân Thiên Mộng lập tức nói: “Không cần, nói các nàng giữ cửa là được rồi!”

“Vâng! Nô tỳ cáo lui!” Thấy Vân Thiên Mộng kiên quyết như thế, Mộ Xuân không dám nhiều lời nữa, xoay người đóng cửa lại rồi rời đi.

Lúc này, trong thư phòng, Tô Thanh nằm sấp trên thân Vân Huyền Chi thở hồng hộc, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng di di trên ngực Vân Huyền Chi, trong miệng lầu bầu nói:

“Huyền Chi, con gái chàng hôm nay có gì đó không giống! Tại sao hôm nay lại làm khó chúng ta ngay trước cửa Vân Tướng phủ như thế, vậy mà chàng còn hạ lệnh chuyện của nàng không cần thiếp xen vào. Sợ rằng sau này tướng phủ sẽ bị nàng ta làm loạn cả lên mà thôi!”

Vân Huyền Chi làm sao không hiểu tâm tư của Tô Thanh, nhưng nếu hôm nay hắn không tới chỗ ở của Vân Thiên Mộng thì sẽ không thấy đứa nhỏ này thật quá đáng thương.

Đúng là con không có mẹ thật sự rất đáng thương, tuy có Tô Thanh nhưng dù sao vẫn là mẹ kế, làm sao có thể tận tâm chăm sóc Vân Thiên Mộng được.

Hơn nữa, hôm nay Thái Hậu cũng đã nói rõ ràng, bản thân hắn đúng là không thể làm khác được, dù hắn không có mấy tình cảm cha con với Vân Thiên Mộng nhưng cũng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ mà thôi!

Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thanh, Vân Huyền Chi thấp giọng nói: “Nhịn một thời gian đi! Nàng ta cũng không thể ở cả đời ở Tướng phủ được, Thái Hậu sẽ tìm một người để gả đi thôi!”

Nghe thấy Vân Huyền Chi nói như thế thì Tô Thanh ngồi dậy, vẻ mặt đầy mất hứng, đôi mắt đẹp tràn đầy ủy khuất nói: “Chàng nói gì vậy? Chẳng lẽ thiếp phải nghe lời của nàng ta sao? Hôm nay chàng cũng đã thấy, dáng vẻ của nữ nhi của chàng như muốn ăn thịt người khác vậy, Tuyết Nhi còn bị dọa tới nỗi tới giờ còn chưa dám ăn cơm!”

Nói xong nàng bèn mặc lại quần áo vốn rơi lả tả đầy trên mặt đất.

Vân Huyền Chi nghe nói con gái yêu không ăn tối thì trên mặt hiện ra vẻ thương tiếc, lập tức ôm lấy Tô Thanh từ phía sau, cam đoan nói: “Chút nữa ta sẽ đi thăm Tuyết Nhi! Nàng xem ta không phải rất thương nàng sao? Nếu thật sự muốn cấm túc nàng thì làm sao giờ này nàng còn ở phòng của ta được?”

Nói xong Vân Huyền Chi vươn tay xoa xoa lên gương mặt trắng nõn của Tô Thanh. Khi hai người còn đang trêu chọc nhau thì bên ngoài cửa truyền tới tiếng của Mộ Thanh:

“Lão gia, tiểu thư muốn mời một đại phu nên nói nô tỳ tới hỏi ý kiến lão gia?” Hiển nhiên là thanh âm của hai người đều đã bị Mộ Xuân nghe thấy hết nên Mộ Xuân mới không lỗ mãng lao vào thư phòng mà chỉ đứng ở cửa nói.

“Đồng ý!” Bên trong thư phòng truyền tới tiếng của Vân Huyền Chi, sau đó cũng không để ý gì tới Mộ Xuân nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.