Một đêm không mộng mị, Trác Nhiên ngủ rất say,có lẽ là vì đứa nhỏ trong bụng. Tỉnh dậy lại cảm thấy không khí đột nhiên tươi đẹp hơn hẳn, cô mỉm cười đón ngày mới. Bên cạnh vẫn còn hơi ấm, có lẽ anh rời giường cũng chưa lâu, bông cảm thấy hương vị hạnh phúc ngập tràn.
Trác Nhiên đi vào phòng sách của Mạc Quân Thần với lấy một sách đọc thử lại phát hiện ra một tập tài liệu. Bên trong tất cả đều là chứng cứ phạm tội của Nghiêm Triết, có lẽ anh cũng có kế hoạch của mình.
Mạc Quân Thần đứng trên lầu cao nhìn xuống đường phố tấp nấp, trong lòng lâng lâng khó tả, anh đã là bố rồi, thật sự làm bố rồi. Không ngờ lại vui vẻ đến vậy, cho dù biết trước được kết quả nhưng anh vẫn bất ngờ. Anh yêu cô, cho dù cô mang hình bóng của người con gái năm xưa anh vẫn cứ yêu cô, bất chấp tất cả. Năm tháng bên nhau có lẽ quá nhanh, nhưng khi gặp được đúng người thì mọi thứ đều trở nên nhanh chóng. Anh vẫn nghĩ cuộc sống sẽ mãi nhàm chán như vậy, nhưng từ khi gặp cô, tất cả đều thay đổi, chỉ nghĩ về cô, quan tâm cô, cô đang ở đâu? Làm gì? Với ai? Thật sự cứ quanh quẩn trong anh.
''Cốc cốc.''
''Vào đi.''
Xoay người đi đến sô pha, Mạc Quân Thần tiện tay cầm tách cà phê lên miệng nhấp, anh biết Lâm Thác Khương muốn hỏi gì.