''Gọi hai cậu ấy đến, vừa không mang tiếng lại tiết kiệm tiền. Đi ăn phở thôi.''
''Nham hiểm.''
''Nham hiểm mới lấy em.''
''Hừ.''
Cả hai dừng lại ven đường, Mạc Quân Thần nói anh cũng đã từng ăn ven đường hồi còn học đại học. Hóa ra anh cũng có những khoảng thời gian cực khổ.
Mạc Quân Thần không ăn hành Trác Nhiên giờ mới biết, nhìn bát phở của anh không có tí rau cỏ cô lại thấy buồn cười:'' Ha ha đàn ông mà không ăn hành.''
''Anh thích em hành anh.'' Còn kèm theo điệu cười nham nhở của anh.
''Càng ngày càng bỉ ổi.''
''Bỉ ổi cũng là chồng em.'
Cô thật sự không đấu nổi với anh, thế mà mấy cô thư kí ở công ty anh đều nói anh cái gì mà lãnh khốc, lời nói tựa ngàn vàng, không nói thừa một cậu. Bây giờ thì anh cứ mở mồm ra là châm chọc cô.
Ăn xong Mạc Quân Thần đưa Trác Nhiên đến một căn nhà gỗ nhỏ, cô không biết là nơi nào, chỉ biết khuôn mặt anh có chút buồn bã.
Mạc Quân Thần đỗ xe cách khoảng mười mét, mở cửa xe anh nói:'' Đi thôi, anh cho em xem.''
''Gì vậy.'' Lúc này, cô bỗng thấy một Mạc Quân Thần thâm tình, dường như vẫn chưa quen, phản ứng của Trác Nhiên khá chậm, mất mấy giây mới chạy theo anh.
Anh rút trong túi chìa khóa của căn nhà, cô nhìn vào, nhà có ba gian, nhưng chỉ có một chiếc sô pha đủ một người nằm, và điều đặc biệt hơn cả, tất cả đều là ảnh của Trác Nhiên, anh năm xưa của cô. Anh nói là sự thật, anh yêu cô sâu đậm khi cô vẫn còn ở thân xác kia. Nước mắt không tự chủ rơi xuống, càng lau lại càng dữ dội. Tất cả ảnh từ khi cô mười chín tuổi, ảnh cô ở biển, leo núi, tất cả đều được anh chụp lại.
Mạc Quần Thần thấy cô khóc, trong lòng bối rối, anh không biết nên làm gì, anh lúng túng:'' Anh xin lỗi, dẫn em đến đây không phải để em tức giận, chỉ là anh muốn em biết tất cả về quá khứ của anh, đừng khóc.''
Lau đi những giọt nước mắt của cô, anh nói tiếp:'' Hiểu Linh Hy, đây là cô gái mà anh yêu năm năm trước, cũng là cô gái anh yêu sâu đậm, nhưng tất cả chỉ là quá khứ rồi, hiện tại, anh chỉ có mình em. Anh biết, có thế khó chấp nhận, nhưng bên em, anh thấy anh chân thật, rất chân thật. Cho nên, đưa em đến đây chỉ để em thấy anh đã quên đi quá khứ, hiện tại và tương lại của anh là em.'' Anh quỳ xuống lôi ra một chiếc hộp, cặp nhẫn kim cương lấp lánh hiện hữu trước mắt cô, anh nói:'' Hiểu Linh Hy, chúng ta kết hôn đi, anh nghiêm túc đấy.''
Nước mắt càng ngày càng nhiều, anh đứng dậy lau nước mắt cho cô:'' Không đồng ý cũng được, đừng khóc.''
Anh lại cười nham hiểm:'' Mà có con rồi, em đừng hòng thoát, chẳng lẽ em muốn con không có bố?''
Trác Nhiên phì cười:'' Em lấy chồng khác.''
''Em dám?''
Mạc Quân Thần cầm tay cô lên nhanh chóng đeo nhẫn vào khi cô còn chưa kịp phản ứng:'' Đồng ý rồi, anh biết em sao có thể từ chối người đàn ông như anh.''