''Vợ anh đang có triệu chứng ban đầu của bệnh sợ yêu, tức là sau khi trải qua một mối tình nào đó rất đau khổ thì cô ấy đang mơn chớm tình cảm với một ai đó, bởi vì sợ sẽ như mới tình trước nên có xu hướng cách li hoặc không muốn tiếp cận với người đó. Chứng tỏ cô ấy đang có tình cảm với anh, nhưng vì sợ nên mới như vậy. Bệnh này không chữa được thì khả năng chuyển sang bệnh yêu bản thân rất cao. Điều này cần cả hai bên thì mới có thể chữa được, đặc biệt là anh, cho nên hãy khiến cô ấy tin tưởng vào tình yêu mà anh mang đến. Mẹ kiếp nói thế thì tự đi mà giải quyết, ông đây đang bận.''
Vương Sùng Ân nói một tràng rồi tức giận tiếp tục leo lên giường, chỉ thấy vợ anh đã mặc lại quần áo rồi ngủ mất:'' Mạc Quân Thần, nhớ ngày hôm nay.''
Hiện tại, Mạc Quân Thần đang ngồi suy ngẫm rất nghiêm túc, đầu càng nghĩ lại càng thấy rắc rối.
Làm thế nào để cô tin tưởng vào tình yêu của mình? Anh đối xử với cô tốt như vậy, cô mới có một chút phản ứng. Mẹ kiếp, tự nhiên mất trí nhớ làm gì để anh đau đầu như thế này.
Mạc Quân Thần gọi điện cho Tống Thừa Nhân, lại được anh bày cái cách khác người:'' Cậu cứ cho cô ấy hôn lễ tuyệt vời nhất, bởi hôn nhân chính là thứ rất tuyệt vời đem hai người mãi mãi ở bên nhau.''