Mục An Nhiên đến bây giờ mới biết hóa ra lão cha này là vua của hắc đạo à? Dữ vậy. Cô quay sang hỏi Sở Minh "Hình như nhặt được vàng rồi phải không?"
Sở Minh trầm ngâm, gật gù "Hình như là vậy"
Kì Cảnh dẫn cô đi xuống bàn đầu tiên. Có vẻ là chí cốt của hắn để làm quen.
"Này, con ông nhặt ở đâu vậy?" Người ngồi ghế đầu, Tần Vũ, có chút thất thố khi thấy cô, ho nhẹ, khoác vai, thân mật hỏi hắn.
"Gì, con gái tôi mà bảo nhặt à?"
Tần Vũ dùng ánh mắt giống như hiểu rõ nhìn Kì Cảnh "Ông chưa tin..."
Kì Cảnh chặn họng bạn mình "Hai chuyện này không liên quan, tôi thật sự yêu quý con bé. Hãy coi nó như là con ruột của tôi"
Nói rồi quay sang nhìn cô giới thiệu "Này, Nhiên Nhiên lão già này là Tần Vũ, có gì cứ kêu hắn, không phải ngại"
Tần Vũ nhăn mặt "Tôi còn trẻ đẹp thế này mà gọi là lão già á?" Dung mạo của hắn thật ra cũng rất yêu nghiệt, ngoài 40 mà như 30. Không khác gì mấy thanh niên trai trẻ. Điều này làm Mục An Nhiên rất thích.
"Chú đẹp trai, con là An Nhiên, sau này giúp đỡ" Cô giới thiệu, nở nụ cười tiêu chuẩn nhưng ánh mắt lại bán đứng cô. Đẹp trai nha!!
Sở Minh yên lặng nãy giờ, cuối cùng cũng khó chịu rồi. Đã hứa với anh là không được chọc ghẹo người khác mà. Mặc dù anh chẳng biết là cô có hứa không nhưng thôi kệ! "An Nhiên" Anh túm tay cô, lay nhẹ như cô vợ thấy chồng mình trêu gọi thiếu nữ, ủy khuất gọi nhỏ.
"Hửm"
"Đừng gọi người khác như vậy!"
"Gọi thế nào cơ?"
"Đừng khen bất kì ai đẹp hết!"
"Khen cũng không được à?"
"Không!"
"Ờ"
Trong lúc hai người thầm thì, Kì Cảnh và Tần Vũ đã cãi qua, cãi lại vài câu. Kì Cảnh quay sang hỏi cô "Con gái, cha không đẹp à?"
"Chú này vẫn đẹp hơn"
Kì Cảnh "..." Sát thương ×1000.
Tần Vũ đắc ý nhìn hắn "Sao, đến con gái rượu của ông còn thừa nhận mà"
Sở Minh lại trừng mắt nhìn cô, cô nhìn lại. Nhìn gì???
"Bảo bối, em vừa đồng ý điều gì với anh?"
"Hửm? Điều gì à? Ừm, không khen ai, lỡ miệng, sau này sẽ không!"
Sở Minh gật đầu, hài lòng.
"Hừ, đi ba dẫn con ra chỗ khác. Kệ hắn đi" Kì Cảnh dẫn cô đi. Tần Vũ ở phía sau lúc này đã thu lại nụ cười, nhìn theo bóng lưng cô như đang suy nghĩ chuyện gì, mãi một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt rồi thở dài "Cũng hai mấy năm rồi" Xem ra, Kì Cảnh thật sự xem cô bé như con ruột mà chăm rồi, cũng phải...
"Ba, về, thôi, con, đói" Mục An Nhiên nặn ra từng chữ, làm gì còn dáng vẻ tràn đầy sức sống khi gặp Tần Vũ.
"Đi" Kì Cảnh xoa nhẹ vào đầu cô, đi về phía xe mình. Cô bây giờ đã kiềm chế, không bộc lộ "ham muốn" khi thấy xe nhưng vẫn còn một chút lố.
Điều này đối với Sở Minh cực kì khó chịu, cô chỉ được yêu thích mình anh thôi! Nhưng anh biết điểm dừng của mình.
"Sao? Thích à, để tí ba gọi người mang đến!"
"No, con muốn tự mua"
"Cũng được"
Mục An Nhiên xòe tay ra.
Kì Cảnh "???"
"Ba phải cho tiền để con tự đi mua"
Kì Cảnh "..."
Sở Minh: Ha!
"Được, để mai đi. Bây giờ về ăn đã, được không?"
"Go go" Nghĩ đến sắp được đón em mới về, Mục An Nhiên lại tràn đầy năng lượng.
Đến nơi, đồ ăn đã có sẵn, Mục An Nhiên không chút hình tượng, cắm cúi ăn ngay lập tức! No say, cô liền muốn đi ngủ.