Mãi đến lúc này, hắn mới minh bạch suy nghĩ của Đậu Phụng Tiết.
- Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn là bằng hữu.
- Ừ, cả đời là bằng hữu.
Đậu Phụng Tiết nở nụ cười vui vẻ rồi cầm bánh ngọt lên mà ăn. Mà Ngôn Khánh khẽ giật mình, cả đời làm bằng hữu sao?
Có thể hiện tại ngươi thốt những lời này từ đáy lòng, nhưng khi trưởng thành rồi ngươi còn có thể nhớ được những lời này sao?
Đậu Phụng Tiết khi biết thân phận mình, hắn còn muốn làm bằng hữu của một cháu trai gia nô không?
Trịnh Ngôn Khánh thở dài một hơi.
Nếu như muốn cả đời làm bằng hữu thì mình vĩnh viễn phải đặt Đậu Phụng Tiết lên đỉnh đầu, nếu không dựa vào gia thế của hắn, khoảng cách giữa Trịnh Ngôn Khánh sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng hắn sẽ trở thành người dưng.
Một ngày vô sự.
Đậu Hiếu mấy người bọn họ không xuất hiện ở học xá, không biết vì duyên cớ gì.
Trịnh Ngôn Khánh cũng vui vẻ vì được yên tĩnh, không gặp phải phiền toái, ở lớp học hắn luyện tập chăm chỉ bút pháp cơ bản.
Sau khi tan học, Đậu Phụng Tiết mời hắn đi cùng đường nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt.
Bởi vì hắn còn phải ở lại lớp quét dọn phòng học, sau đó tới chỗ ở của Lý Cơ. Chỗ ở của Lý Cơ là ở bên trong học xá, nơi đó có một tiểu viện, lúc này ánh sáng rực rỡ đang chiếu vào sân, vô cùng có sức sống.
Lý Cơ ngồi dưới một cây đại thụ, dưới thân phủ lên một chiếc nệm, phía trước bày ra án thư.
Ở trên thư án chồng chất sách, chính là Tam Quốc chí của Trần Thọ, thấy Trịnh Ngôn Khánh tiến tới, Lý Cơ khoát tay bảo hắn ngồi ở đối diện, rồi dựa lưng vào thân cây, cầm một quyển sách yên lặng nhìn xem, không nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không nóng lòng mà lẳng lặng ngồi trước thư án.
Ở kiếp trước trên quan trường, Ngôn Khánh đối với thủ đoạn này vô cùng thành thục.
Những người lãnh đạo thích dùng cách như vậy để khảo nghiệm khí độ của cấp dưới, nếu người ngồi ở phía dưới không thể bình tĩnh, không thể trầm lặng thì là người phía dưới không phải là người trầm ổn và ngược lại.
Một lát sau, Lý Cơ buông sách, chỉnh vạt áo rồi ngồi xuống.
Đối với biểu hiện của Ngôn Khánh, hắn vô cùng thỏa mãn, Lý Cơ cất tiếng nói:
- Ngôn Khánh, từ hôm nay trở đi, ta giảng cho ngươi Tam Quốc.
- Vâng tiên sinh.
Trịnh Ngôn Khánh do dự một chút rồi hạ quyết tâm:
- Đệ tử có một yêu cầu quá đáng, xin tiên sinh có thể thành toàn.
Lý Cơ khẽ giật mình:
- Chuyện gì?
- Đệ tử muốn bái tiên sinh làm sư phụ.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn Lý Cơ rồi nói:
- Không phải là đệ tử và sư phụ như hiện tại mà là thầy trò chân chính.
Lý Cơ ngưng tụ đôi mắt lộ ra vẻ thận trọng.
- Ngươi tại sao lại muốn làm đệ tử của ta?
Hắn khoát tay ý bảo Ngôn Khánh không cần giải thích rồi trầm giọng nói:
- Ngôn Khánh, ta biết rõ ngươi cho rằng mình xuất thân không tốt, bái sư ở trường rất khó, nhưng ta cho là, thiên tư của ngươi rất tốt, tương lai nhất định sẽ có đại tiền đồ.
Mà ta, chỉ cần cầu ấm no, không sai, ta đúng là biết mấy chữ, nhưng thân không có công danh, cũng không thể giúp gì cho ngươi, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, chuyện này không thể tùy tiện, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đệ tử sẽ không hối hận.
Hắn trầm mặc một chút rồi nói:
- Đệ tử có thể nhìn ra được, tiên sinh không phải là thường nhân.
- Kinh luân đầy bụng, học thức chưa chắc đã thua Nhan Sư Cổ, đệ tử đối với học thức của tiên sinh vô cùng kính nể, hơn nữa tiên sinh đối với đệ tử ưu ái, trừ tổ phụ và vú em trước kia thì không ai thương đệ tử như vậy, cho nên đệ tử muốn nghe dạy dỗ từ tiên sinh, không biết tiên sinh có nguyện nhận đệ tử không?
Ngôn Khánh nói lời này khiến cho Lý Cơ không khỏi biến sắc.
Hắn do dự một chút rồi thở dài nói:
- Ngôn Khánh, không phải là lão sư không muốn thu nhận con nhưng thực sự... Con cũng biết ta là người thế nào, vạn nhất làm đệ tử của ta ngày sau đường đi của con sẽ vô cùng chông gai và cực khổ.
Hài tử bình thường có lẽ không hiểu lời nói của Lý Cơ.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh thì giật mình:
- Vị Lý Cơ tiên sinh này không lẽ cũng có chuyện ẩn giấu.
- Tuy nhiên lời nói đã ra khỏi miệng, nếu hắn đổi ý thì thật không đúng, nói không chừng Lý Cơ tiên sinh đang khảo nghiệm hắn.
Nghĩ tới đây Trịnh Ngôn Khánh cắn răng một cái.
Ta đánh bạc một phen, nếu như thắng thì ông sẽ giúp ta thăng chức rất nhanh....
Hắn không nói nhiều lời, phủ phục xuống ghế, dập đầu rầm rầm mà nói.
- Đệ tử không hối hận, xin tiên sinh rủ lòng thương.
Lý Cơ nhìn hắn trầm mặc một hồi rồi thở dài.
- Ta cái này gọi là mua dây buộc mình, vốn định giảng cho ngươi Tam Quốc không ngờ...
- Ngươi đã có ý như thế, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, chỉ là sau này hối hận ta cũng không cản ngươi.
Nói xong hắn đứng dậy đỡ Trịnh Ngôn Khánh lên.
Hắn đánh giá Ngôn Khánh từ trên xuống dưới rồi đột nhiên cười nói:
- Không ngờ Lý Cơ ta lại có một đệ tử giỏi, ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, ta cũng không thể để ngươi chịu lỗ, đây là dây lưng đai ngọc của ta, hôm nay tặn cho ngươi làm lễ vật.
Nói xong ông lấy đai lưng đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
Đai lưng này màu đen, nhìn không ra làm bằng chất liệu gì, đầu trơn giống như là tơ lụa vậy. Ở xung quanh khảm hoàng kim, trên mặt có bạch ngọc giá trị ở trên thị trường ít nhất có tới tám trăm lượng bạc.
Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi.
- Sư phụ, đệ tử làm sao có thể nhận vật trân quý như vậy?
- Cái này có gì là trân quý.
- Ta từ nay về sau chỉ có ngươi là đệ tử, cái đai lưng này dĩ nhiên là tặng cho ngươi, ta cũng biết rõ ngươi là người luyện võ, đai lưng này là do tơ tằm dệt thành, còn có tơ vàng, ngươi đem bên người có thể bảo vệ được lưng áo, binh khí bình thường khó có thể làm tổn thương... Tốt rồi, ta không lải nhải nữa, ngươi cứ cất kỹ là được, chúng ta bắt đầu học Tam Quốc, ta muốn chờ xem tình thế Nhan Trứu phải chịu thua.
- Đa tạ sư phụ ban thưởng.
Ngôn Khánh cũng không chối từ nữa, đem đai lưng cất kỹ rồi ngồi trước thư án.
Lý Cơ cầm lấy Tam Quốc, hắng giọng rồi lật tờ thứ nhất ra.