Soán Đường

Quyển 10 - Chương 19: Lý Kiến Thành đắc ý



Điền Phong khom người tuân mệnh, từ từ rời khỏi đại điện, Lý Uyên thì mệt mỏi nằm xuống, mặc dù hắn nhắm mắt nhưng vẫn chưa đi ngủ, có lẽ không có gì sai lầm... Lý Uyên mặc dù không tham dự tang lễ nhưng mọi chuyện cần thiết hắn đã chuẩn bị xong xuôi.

Hắn từ bên gối cầm ra tấu chương, nhẹ nhàng mở ra, bởi vì thân thể không tốt cho nên một số công văn trọng yếu hắn đều bày ở bên người, tấu chương này là từ Tương châu gửi tới từ bốn ngày trước.

Lý Đạo Huyền sơ thượng: Trịnh vương Lý Ngôn Khánh ở Tương châu dùng lại sáu ngày cũng không có dị thường cử động ngoại trừ gặp một số văn nhân nhã sĩ thì không tiếp xúc với ai, bốn ngày trước Lý Ngôn Khánh theo đội ngũ khâm sai đã rời Tương châu, dựa theo tính toán thì lúc này đã đến Lạc Dương.

Nếu như không có gì bất ngờ thì Lý Ngôn Khánh sẽ ở Lạc Dương mấy ngày, dù sao Lạc Dương cũng là căn cơ của Lý Ngôn Khánh, hắn đến Lạc Dương sẽ có một cuộc tiếp xúc với các gia tộc quyền thế, tính thời gian thì hắn đã bốn năm năm chưa trở về Lạc Dương, nơi đó còn có cả vương phủ của hắn.

Tuy nhiên Lý Uyên không hiểu vì nguyên nhân gì vẫn cảm thấy loáng thoáng bất an, hắn nghĩ nghĩ sau đó đề bút son viết lên tấu chương ba chữ: Mau trở về.

- Người đâu.

Ở trong đại điện có nội thị ở bên cạnh hầu hạ.

Nghe thấy tiếng gọi hắn liền tiến lên phía trước.

- Lập tức mang tới Tây đài, nói với Phong Luân lập tức phái người tới Lạc Dương, mệnh cho Trịnh vương trở về kinh.

Không được để cho Lý Ngôn Khánh dừng lại ở Lạc Dương.

Lý Uyên không biết vì nguyên nhân gì.

Nhưng trực giác cho hắn biết rằng Lý Ngôn Khánh ở Lạc Dương nhiều thêm một ngày thì càng thêm một phần nguy hiểm, lúc trước lưu đày hắn tới Lĩnh Nam đã là một sai lầm lớn, hôm nay nên đem Lý Ngôn Khánh ở lại Trường An, tuyệt đối không thể bỏ mặc, trong lòng Lý Uyên đối với Lý Ngôn Khánh vẫn yêu thích như trước.

Tuy nhiên yêu thích không có nghĩa sẽ thả cho hắn tự do đi lại... dù sao Lý Ngôn Khánh cũng không phải cốt nhục của hắn, một người có năng lực tài hoa bất kể đi nơi nào cũng có thể sinh sống, khiến cho hắn phải sợ hãi.

Lý Uyên không muốn giết Lý Ngôn Khánh trái lại hi vọng Lý Ngôn Khánh sẽ trở thành thần tử đắc lực của đại Đường.

Nhưng mà chỉ có thể là thần tử mà thôi.

Xử lý xong chuyện này Lý Uyên trở nên mệt mỏi con gái chết quả thực là một đả kích lớn với hắn, vì vậy Lý Uyên vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại, cảnh đêm dày đặc, thành Trường An bao phủ trong bóng tối.

Ở trên đường phố phường thị thi thoảng truyền tới thanh âm vó ngựa cùng bước chân chỉnh tề... từ năm Vũ Đức dạ cấm thủy chung không bị thủ tiêu, tuy không phải ai cũng nghiêm khắc chấp hành nhưng mà hôm nay sau khi Bình Dương công chúa chết bệnh, dạ cấm theo đó mà cũng được tăng cường chưa tới giờ Hợi tất cả hai thành thị đã đóng cửa phường môn, còn lại những phường khác thì đều đóng cửa then cài ngay cả những thiếu gia ăn chơi quyền quý cũng không dám đơn giản vi phạm. Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát đi ngang nhau trên đường cười cười nói nói vô cùng nhẹ nhõm.

Tang lễ của Bình Dương công chúa đã xong, theo tang lễ đủ loại dấu hiệu cho thấy địa vị thái tử của Lý Kiến Thành càng trở nên kiên cố, rất nhiều triều thần trao đổi với hắn thái độ cũng trở nên biến hóa, trước kia mấy đám đại thần đứng trung lập tựa hồ đã thiên hướng Lý Kiến Thành.

- Hoàng huynh đệ nghe người trong nội cung nói năm sau tế xuân đại điển phụ hoàng sẽ cho huynh chủ trì... Ha ha do đó chỉ sợ nhị ca đành hết hi vọng.

Lý Nguyên Cát vẻ mặt tươi cười hướng về phía Lý Kiến Thành chúc tụng.

Mà Lý Kiến Thành trong lòng dù vui mừng không thôi nhưng biểu hiện vẫn nghiêm túc:

- Tam Hồ, chớ hồ ngôn loạn ngữ, phụ hoàng đang tuổi xuân, tế thiên đại điển loại này há có thể để ta chủ trì, những lời này nếu như vào trong tai phụ hoàng thì phiền toái không cần thiết... ngày mai đệ tra một thoáng xem ai dám nói bậy.

Lý Nguyên Cát cũng chỉ mới hơi hai mươi tuổi.

Không nói đến khi còn bé nhưng từ khi khởi sự ở Thái Nguyên cho tới nay hắn theo Lý Kiến Thành đã hơn mười năm đủ để hiểu rõ tâm tư của Lý Kiến Thành, hắn biết rõ Lý Kiến Thành trong lòng thoải mái mới nói những lời này, tuy nhiên huynh trưởng biểu hiện tư thái đệ đệ dĩ nhiên phải phối hợp.

Vì vậy Lý Nguyên Cát vội vàng nói:

- Đệ đệ cân nhắc không chu toàn, mong hoàng huynh thứ tội... huynh trưởng yên tâm ngày mai đệ sẽ tra rõ chuyện này.

Thấy Lý Kiến Thành thỏa mãn gật đầu Lý Nguyên Cát chợt hỏi:

- Hoàng huynh Trịnh vương có phải đã đến, huynh còn có an bài gì không?

Lý Kiến Thành nói:

- Huyền Chân gửi thư nói Dưỡng Chân đã tỏ vẻ nguyện ý quy phụ ta.

Chỉ là thanh danh của hắn quá mức vang dội quyền lực trong tay tương đối khá... Huyền Chân cho rằng Trịnh vương có thể trọng dụng nhưng không thể vô cùng trọng dụng. Ta chuẩn bị để cho hắn lên thượng thư tỉnh trước hết làm ở bộ binh, đệ cũng biết Khuất Đột Thông mặc dù biểu hiện là tay sai của ta nhưng vẫn thân cận nhị lang một chút, mỗi lần ta muốn sắp xếp chuyện hắn đều khước từ... Lý Nghệ tuy có thể thay thế được hắn nhưng tư lịch và thanh danh đều chưa đủ, chỉ có Dưỡng Chân tuy còn trẻ tuổi nhưng có thể áp chế Khuất Đột Thông, đến lúc đó Dưỡng Chân tiếp nhận bộ binh tướng lãnh trong quân cũng không dị nghị gì.

Chỉ cần không cho Dưỡng Chân chấp chưởng binh chờ thêm chút ít năm nữa ta sẽ từ từ thu lại lực lượng trong tay của hắn, một lần nữa cho hắn làm Trung Thư lệnh.

Trong lời nói có vẻ đã quyết định tương lai.

Lý Kiến Thành cũng hiểu rõ, đối với Lý Ngôn Khánh hắn không thể không dùng nhưng không thể vô cùng trọng dụng.

Lý Nguyên Cát trong lòng cũng rất cao hứng vốn hắn còn có phần bận tâm, Lý Ngôn Khánh trở về huynh trưởng sẽ gần hắn mà xa mình, hiện tại Lý Kiến Thành xem ra vẫn tín nhiệm mình một chút, dù sao mình và Lý Kiến Thành cũng là huynh đệ ruột, hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã tới gần Chu Tước môn.

Lý Kiến Thành khoát tay ý bảo bọn thủ hạ gõ cửa, thế nhưng mà cho dù gọi rất lâu ở trên thành vẫn im ắng giống như không có người thủ vệ vậy, Lý Nguyên Cát nhăn mày không vui:

- Hoàng huynh để đệ ra xem có chuyện gì xảy ra.

Dứt lời hắn thúc ngựa tiến lên, đi tới dưới cửa Chu Tước môn liền cao giọng hét lên:

- Ta chính là Tề vương, theo thái tử hồi cung, mau chóng mở cửa ra.

Ở trên cung thành vẫn như trước không có người đáp lại.

Đúng lúc Lý Nguyên Cát nhịn không được thì hai tiếng trầm trọng vang lên, cánh cửa từ từ khai mở.

Cửa mở nhưng không có nghĩa Lý Nguyên Cát bỏ qua chuyện này, đường đường là Tề vương, còn có đương kim thái tử bị ngăn cách với bên ngoài đúng là mất mặt, thủ vệ Chu Tước môn không thể tha thứ, quân sĩ ở đây phải toàn bộ chém giết, nghĩ tới đây Lý Nguyên Cát thúc ngựa tiến tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.