Hiện tại Mao Nha đã bưng một chậu nước lên trên lầu, đặt trước mặt Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh sau khi rửa mặt ăn một chút đồ vật điểm tâm rồi mặc một bộ đồ, tay cầm cây trúc đi ra khỏi trúc lâu. Bạch Long mã ở trong khu rừng trúc cong chân lên chạy, tiếng vó ngựa thanh thúy như ẩn như hiện, đứng ở trước cửa phảng phất như là tiên cảnh vậy.
Con dâu của Mao Vượng cũng đã sớm dắt con thanh lừa tới.
Trịnh Thế An đã sớm lên ngựa, thấy Ngôn Khánh đã vững vàng thì khẽ nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Ngôn Khánh cười cười:
- Gia gia, chúng ta khởi hành thôi.
Đinh đinh đinh đinh.
Cái chuông nhỏ ở đầu con lừa không ngừng vang lên, tổ tôn của hai người trong mưa phùn dần dần đi xa, chỉ có tiếng chuông lục lạc là quanh quẩn.
Hai cái đầu một nhỏ một lớn lúc này thò ra từ của sổ:
- Đỗ đại ca, chúng ta không đi xem cuộc chiến sao?
Đậu Phụng Tiết đêm qua không về nhà, muốn ở trúc viên này.
Chỉ là hắn rất lo lắng đến cuộc chiến của Ngôn Khánh, cho nên Đỗ Như Hối bảo hắn nghỉ ở chỗ mình.
Đỗ Như Hối há to miệng, ngáp dài một cái:
- Có gì đẹp mắt mà xem sao?
- Ngôn Khánh thắng cũng là thắng, thua cũng là thắng.
- Trận tỷ thí này chẳng qua là có cho vui thôi, hiện nay nghênh chiến chẳng qua là cho xong việc.
- Thắng thì đẹp hơn chút ít, thua thì khó coi chút ít mà thôi. Cùng hắn chạy tới xem náo nhiệt chi bằng ở nhà xem tin tức. Được rồi, đừng làm nhao nhao nữa, cái tên này, đêm qua làm ta khó ngủ.
- Rõ ràng là huynh lật đi lật lại, có liên quan gì đến đệ đâu.
Đậu Phụng Tiết cũng ngáp dài một cái, rút đầu về trúc lâu.
Hai người không đi xem cuộc chiến, chỉ là nguyên nhân lại không giống nhau, Đậu Phụng Tiết đối với Ngôn Khánh có một loại sùng bái mê tín cho nên tin chắc Ngôn Khánh sẽ thắng, còn Đỗ Như Hối thì không muốn xem vì dù sao Vương Thông có thắng hay thua thì kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mưa phùn lả lướt, vùng quê lơ lửng một làn sương, từng đạo từng đạo sợi nước li ti bay lên.
Thời tiết mát mẻ, vì vậy Trịnh Thế An vô ý thức thaynhanh quần áo.
Hắn ở bên cạnh nhìn lại thấy Trịnh Ngôn Khánh vô sự khoan thai ngồi trên lưng lừa ngắm cảnh nông thôn.
- Ngôn Khánh, con có nắm chắc không?
Trịnh Ngôn Khánh cười cười:
- Có cái gì nắm chắc đâu, chỉ có thể dựa vào tình hình mà thôi.
- Thắng tuy tốt nhưng thua cũng không sao. Dù sao Trương tam ca cũng đã nói hợp tác cùng chúng ta, gia gia làm gì phải lo lắng?
Trịnh Thế An nói:
- Ta không phải lo lắng cho cửa hàng, ta lo lắng cho con....
- Con?
Trịnh Ngôn Khánh nói;
- Con lại càng không có việc gì, con cùng với tên Vương Thông kia kém tới mười bốn tuổi, hắn thắng cũng không sáng rọi, con thua cũng không mất mặt, còn nữa sư phụ trước khi chuẩn bị đi đã từng nói qua, con gần đây danh tiếng thái thịnh, mượn tay của Vương Thông áp xuống cũng không phải là không có chỗ tốt, dù sao con cũng muốn yên lặng một chút, chuẩn bị lên núi cùng Đỗ đại ca một thời gian, điều chỉnh tâm tình, gia gia ông chớ lo lắng, Tôn nhi không có đáng ngại.
Trịnh Thế An ngẫm nghĩ thấy lời này cũng hơi có đạo lý.
Đúng thế, gần đây Ngôn Khánh trải qua một phen mệt mỏi, Vương Thông cho dù thắng cũng không lấy được chỗ tốt.
Ngược lại Ngôn Khánh nếu thật sự thua cũng không phải là không có chỗ tốt.
Hắn gần đây thanh danh thái thịnh, cần một thất bại để che giấu một chút cũng tốt. Dù sao của hàng Hùng Ký cũng đã đi vào trong tay của người họ Trương, Trịnh Thế An đứng ở sau màn, từ nay tiêu dao làm một ông nhà giàu.
Tóm lại đối với tất cả mọi người đều có lợi.
Đương nhiên Trịnh Ngôn Khánh có thể thắng là điều tốt nhất.
Nhưng ở trong tư tâm, Ngôn Khánh cũng không nắm chắc có thể thắng được Vương Thông... Mấy chục năm chênh lệch không nói tới, cái quan trọng là căn cơ, Ngôn Khánh cho dù có được linh hồn bốn mươi năm nhưng đối với thời đại này mà nói, hắn không có sở học bằng người ta, những thứ học được từ kiếp trước cũng không có nhiều tác dụng. Ít nhất hắn không giống như Vương Thông, đã thuộc làu ngũ kinh.
Tướng Quân đường chính là Đậu gia Đường hiệu.
Đậu gia ở triều hán đã từng xuất hiện vài vị tướng quân cho nên gọi đường hiệu của mình là Tướng Quân đường, biểu lộ cho việc dùng võ làm truyền thống.
Bất kể là tam tổ bọn họ hay là bọn người Đậu Nghị đều dùng võ mà lập nghiệp.
Ở trước đường có trưng bày một loạt thạch điêu, chính là những công tích mà tổ tiên bọn họ để lại.
Tiến vào tướng quân đường, ở trong đó một khí khí thế khắc nghiệt khác thường.
Lúc này có mười mấy người đang ngồi ở chánh đường, ở phía trước bày ra những án thư và bút mực.
Mưa theo mái hiên rớt xuống, cọ rửa mặt đất, tạo thành một khí thức ngưng trọng.
Trịnh Thế An không đi vào chỉ đưa mắt nhìn Ngôn Khánh, mà đứng ở ngoài Tường Quân đường.
Ngoài cửa tụ tập không ít người, có thư sinh sĩ tử cũng có quan to quý tộc, nhưng phần nhiều là dân chúng đến xem náo nhiệt.
- Trịnh... Thế An.
Đột nhiên có người kêu Trịnh Thế An một tiếng.
Trịnh Thế An quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ở gần bậc thang của cửa lớn có một chiếc xe ngựa.
Bức màn trước cửa xe dần dần được vén ra, ở bên trong Trịnh Nhân Cơ và Nhan Sư Cổ đang ngồi đó, gọi Trịnh Thế An, bên cạnh xe còn có Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị cung kính đứng thẳng.
Trịnh Thế An cảm thấy kỳ quái, vị công tử ca này tại sao hôm nay lại chủ động mời mình tới.
Chỉ là chân của ông không hề dừng lại, vội vàng đi tới trước xe.
Dù đã chia ra làm một phòng riêng nhưng bao nhiêu năm hầu hạ Trịnh gia, đã khiến cho trong lòng Trịnh Thế An đối với Trịnh Nhân Cơ vẫn có vài phần cung kính.
Trịnh Vi Thiện cũng ở bên cạnh đứng thẳng nhìn Trịnh Thế An mà mỉm cười.
- Hắn... Ngôn Khánh chuẩn bị thế nào rồi?
Luận bối phận, Trịnh Nhân Cơ phải gọi Trịnh Thế An một tiếng tộc thúc.
Nhưng bắt hắn gọi như vậy thì thật khó xử cho Trịnh Nhân Cơ, cách đây không lâu còn gọi Trịnh Thế An là Trịnh quản gia, hôm nay đối mặt phải bỏ đi xưng hô, nhẹ giọng hỏi thăm.
Trịnh Thế An cũng hiểu được Trịnh Nhân Cơ, càng không hi vọng xa vời rằng Trịnh Nhân Cơ sẽ gọi hắn là tộc thúc.
Trên thực tế, toàn bộ An Viễn đường chỉ sợ không ai tán thành thân phận của hắn, cho dù là Trịnh Đại Sĩ cũng thế.
Cho ngươi quy tông đã là thiên đại sủng hạnh rồi.
- Đại công tử, chuyện của Ngôn Khánh ta chưa bao giờ hỏi đến, ngài cũng biết, bổn sự của ta muốn hỏi cũng không hỏi được.