Nghe thấy Đậu Uy hỏi han, hắn nhịn không được gật gật đầu:
- Kẻ này không thể tầm thường, Hiếu Cơ phiêu linh nhiều năm mà có được người này cũng xem như là an ủi.
- Chỉ là ngươi xác định đứa nhỏ này là con của Hiếu Cơ sao?
- Rất nhiều dấu hiệu, có đến tám phần mười là đúng.
Đậu Uy nói:
- Trịnh gia thu dưỡng đứa nhỏ này đúng vào thời điểm Ninh Trường Chân thiêu đốt thôn dân. Chu Sơn cách Tị Thủy Quan không tính là xa, nếu như đứa nhỏ này không phải là con của Hiếu Cơ thì trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được? Hiếu Cơ cũng nói, đứa nhỏ này giống hệt như mẹ nó, ta chưa từng thấy con dâu của ta, nhưng chính Hiếu Cơ làm sao có thể nhận lầm được?
Lý Uyên chấp nhận trong lòng.
- Chỉ là hiện tại còn thiếu chút chứng cứ.
Ngày đó Ninh Trường Chân tàn sát thôn dân, đã tìm được thi thể của Hiếu Cơ nhưng chưa tìm được thi thể của Ngôn Hổ, Ngôn Hổ võ nghệ không tầm thường, nếu nói hắn có thể mang hài tử ra ngoài thì cũng không phải là không có khả năng, nếu như hiện tại Ngôn Hổ còn sống, tìm được hắn thì sẽ rõ ràng.
Lý Uyên cười khổ nói:
- Biển rộng mênh mông, Ngôn Hổ lại là người ổn trọng, muốn tìm ra hắn thì thật không dễ dàng.
- Đúng vậy, cái khó chính là ở đây.
Lý Uyên và Đậu Uy ngồi ở trong phòng, cùng nhau cười khổ.
Hồi lâu sau, Lý Uyên đột nhiên hỏi:
- Được rồi, có tìm được Ngôn Hổ hay không không quan trọng chỉ cần Hiếu Cơ nghĩ như vậy là đủ.
- Ha ha, ngươi không biết lần này ta gặp Lý Cơ ở Kỳ Châu, thấy tinh khí của hắn rất mạnh, không giống như trước kia, ta lúc đó nhìn thấy cũng thật cao hứng, những năm gần đây đã làm khổ Hiếu Cơ rồi.
Đậu Uy cũng cảm khái vạn phần, tỏ vẻ đồng ý với Lý Uyên.
- Đúng rồi, ngươi tại sao lại đột nhiên bị phái đi Huỳnh Châu?
- Muốn sông Lạc vững vàng thì Huỳnh Châu rất trọng yếu.
- Thái tử ra lệnh cho ta tới Huỳnh Châu làm thái thú, chính là muốn ta chú ý động tĩnh của sĩ mã Sơn Đông, ta đoán chừng sẽ không quá lâu đâu.
- Bì Sa Môn tuổi cũng không còn nhỏ, lần này để cho nó hoàn thành hôn sự với Trịnh gia, lần này ta đi Lạc Dương, chuyện quan trọng nhất chính là để nó thành thân với con gái của Trịnh gia, có vợ rồi, nó cũng trở nên ổn trọng thêm một chút.
Bì Sa Môn chính là nhũ danh của Lý Kiến Thành.
Đậu Uy nói:
- Ngươi lần này sau khi tới Huỳnh Dương, liệu có thể tìm cơ hội bố trí phòng vệ cho Ngôn Khánh đi Hạ Châu thăm Hiếu Cơ được không?
- Chuyện này sao...
Lý Uyên nghĩ nghĩ rồi nói:
- Được, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp, Ngôn Khánh hiện tại danh tiếng rất thịnh nếu ta mạo muội đưa ra yêu cầu này, người của Trịnh gia chưa chắc đã đồng ý, vẫn từ từ, chờ cơ hội thì vẫn hơn, ta sẽ thúc đẩy để phụ tử hắn đoàn viên.
- Như thế thì rất tốt.
Đậu Uy không đàm luận việc này nữa, mà Lý Uyên cũng không mở miệng.
Trầm tĩnh chốc lát, Lý Uyên đột nhiên nói:
- Lão thúc, thúc xem có thể tìm cơ hội để ta gặp hắn một lần không?
- Ha ha, ta biết ngươi sẽ đưa ra yêu cầu này mà.
Đậu Uy nhịn không được mà cười nói:
- Cái này ta sẽ an bài, Đậu Phụng Tiết hiện tại đang ở cùng một chỗ với hắn, hai ngày nữa ta sẽ kêu Đậu Phụng Tiết mời hắn tới đây.
Hai người sau đó khai mở chủ đề, đàm luận mọi chuyện.
Hiện nay bệnh tình của Tùy Đế Dương Kiên trở nên nghiêm trọng, mơ hồ ngay cả nhi tử cũng nhận lầm. Hắn có tổng cộng năm đứa con, nhưng ngoại trừ Tịnh Châu Hán vương ở bên ngoài thì bên cạnh chỉ có mình thái tử Dương Quảng.
Dương Quảng phái Lý Uyên đi Huỳnh Dương để đảm nhiệm chức thái thú Huỳnh Dương.
Một phương diện là để giám thị sĩ mã Sơn Đông, chấn nhiếp vọng tộc thế gia ở sông Lạc, nhưng mấu chốt chính là để thay thế chức vụ của Huỳnh Dương Thái thú trước kia. Thái tử trước kia Dương Dũng có mười người con trai, Dương Trạm là một trong những đứa con của hắn.
Trước đây Dương Dũng bị phế, mười đứa con trai cũng không liên quan quá nặng.
Trong những người này, hắn trọng dụng Dương Trạm nhất, người này tuổi lớn nhất, được Tùy Đế ủy nhiệm làm thái thú Huỳnh Dương.
Hiện tại Tùy Đế sụp đổ, Dương Dũng không thể khôi phục.
Dương Trạm cũng không đứng ngoài quan sát, cho nên Dương Quảng thầm nghĩ, để Lý Uyên xuất mã, tiếp nhận Huỳnh Dương thì yên tâm hơn nhiều, vì dù sao Lý Uyên vẫn là bà con với hắn.
Lý Uyên ở trong phòng nói chuyện với Đậu Uy, ở bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
- Thúc tổ.
- Đậu Phụng Tiết tại sao ngươi lại trở về.
Đậu Phụng Tiết lấy ra một phong thư:
- Ngôn Khánh và Đỗ đại ca lên núi du ngoạn không chịu dẫn con đi cùng, chỉ là hắn đã viết một phong thư nói rằng chuyển giao cho thúc tổ, hắn nói hắn không muốn tham gia trò chơi nhàm chán này nữa, muốn đọc sách cho tốt.
- Sao, hắn vào núi rồi à, bao giờ thì trở về?
- Cái này cũng khó nói, trước đó hắn cũng đã vào núi với Đỗ đại ca, suốt mười mấy ngày vẫn chưa ra.
Đậu Uy tiếp nhận lá thư, run run nhìn vào.
Ở trong thư Ngôn Khánh có viết vì nguyên nhân Lý Cơ mà không muốn làm thơ muốn đọc sách cho tốt.
Đậu Uy và Lý Uyên thấy hắn bỏ đi thì kinh dị vạn phần.
- Hiền chất, con thấy người này thế nào?
Lý Uyên nhịn không được mà khẽ cười:
- Con ở Lũng Châu làm thích sứ nhiều năm, lại không bằng một đồng tử.
- Kẻ này là hiền lương, nếu thật sự... thì đúng là phúc của Lý môn chung ta.
- Chỉ tiếc là lần này chỉ sợ không nhìn thấy hắn nữa, ta lần này tiến về Huỳnh Dương đành phải chờ cơ hội khác.
Đậu Uy cũng lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc.
------------------------------
Sau cơn mưa, Long Môn sơn cảnh sắc càng trở nên tú lệ.
Đưa mắt nhìn quanh, cảnh sắc xanh um tùm làm cho người ta cảm thụ.
Trịnh Ngôn Khánh tràn ngập mồ hôi bò lên trên một khối nham thạch, ngồi ở trên đó mà ngắm cảnh trí động lòng này.
Đỗ Như Hối không kịp thở đi theo sau hắn mà nói:
- Ngôn Khánh, sao đệ chạy nhanh vậy, làm ta mệt chết.
- Ha ha, lúc này ngắm cảnh sắc thật là động lòng người.
Nếu như không phải tại Đỗ đại ca huynh trì hoãn quá lâu thì cảnh trí này có thể ngắm sớm hơn.
Đỗ Như Hối ngồi xuống, cùng Ngôn Khánh lẳng lặng ngắm gió núi Long Môn.
- Ngôn Khánh, trong lòng đệ còn thấy không thoải mái sao?
- Ha ha, có gì mà không thoải mái chỉ là một trò khôi hài thôi mà, ai thắng ai thua trong lòng mọi người đều hiểu.
Đỗ Như Hối nói:
- Ngôn Khánh, ta thật sự không hiểu nổi đệ.
- Đệ có khi rất rộng rãi nhưng có lúc lại tính toán rất chi li, đại đa số thời điểm ta cảm giác đệ không giống như một đứa bé.
- Ta thật không biết, con người nào mới là đệ, đệ có thể cho ta biết được không?
Ngôn Khánh khẽ giật mình rồi lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên hắn nói:
- Lúc cười tức là cười, lúc khóc tức là khóc, nếu huynh nói là thực, thì có thể là giả, nếu huynh nói là giả thì có thể là thật đó, Đỗ đại ca, huynh nói xem cái nào là thực, cái nào là giả?
- Cái này...
Đỗ Như Hối gãi đầu lắc đầu lộ ra nụ cười khổ.
Hơn mười ngày sau, Ngôn Khánh cùng với Đỗ Như Hối trở lại núi, sinh hoạt giống như lúc trước.
Mà lúc này, bài Nguyên Đạo của Ngôn Khánh đã được truyền ra, rất nhiều người khen ngợi và muốn tới bái phỏng.
Nhan Sư Cổ cũng tán thưởng:
- Bán Duyến Quân nói chuyện thật khiến cho thiên hạ phải xấu hổ.
Vì vậy hắn bắt đầu tĩnh tâm chuyên chú chú giải Tam quốc.
Năm nhân thọ tháng bảy, Tùy Đế từ trần ở trong nhân thọ cung.
Cùng năm, thái tử Dương Quảng đăng cơ, ra lệnh tu trì Lạc Dương, xung quanh thành Lạc Dương hai mươi dặm cũng trùng kiến.
Tháng mười, hán vương Dương Lượng ở Tịnh Châu làm loạn, công chiếm Thái Nguyên.
Trong lúc nhất thời giang sơn biến sắc, gió nổi mưa phun.
Mà ở dưới Trúc viên Long Môn sơn, Ngôn Khánh lúc này bỏ quyển sách xuống, ngắm cảnh sắc âm u ngoài trời.