Thẩm Quang biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh kết giao với Tôn Tư Mạc, cũng học qua một bộ quyền pháp.
Kỳ thật, Trịnh Ngôn Khánh ở trúc viên cũng đã thường xuyên luyện tập, Thẩm Quang vì e ngại quy củ giang hồ cho nên không đi quan sát.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Thương thế của huynh bị như vậy trở về Lạc Dương không chừng có phiền toái khi đánh nhau với người ta, hắc hắc nếu huynh muốn học thì ta có một điều kiện, đó là cười một cái.
Thẩm Quang bị Trịnh Ngôn Khánh làm cho thở không ra.
Cuối cùng hắn cũng nhịn không được mà lộ ra một vẻ tươi cười.
- Huynh nhìn xem, huynh cười rất đẹp, Tiểu Niệm có đúng hay không?
Tiểu Niệm che miệng gật nhẹ đầu.
Mái tóc búi của nàng cũng hơi rung rung, hiển nhiên là bị hành vi vô lại của Trịnh Ngôn Khánh chọc cười.
Thẩm Quang dở khóc dở cười.
Trịnh Ngôn Khánh cởi áo ngoài ra, bên trong là một cái áo ngắn tay.
Hắn ở trong đình viện đứng vững thân hình, sau đó đánh ra một bộ Ngũ Cầm Quyền, khí thế hành vân lưu thủy.
- Hổ vồ, hươu chạy, vượn tung, gấu ôm, hạc múa.
Ngũ Cầm Hí này, chỉ trăm bước là đổ mồ hôi, dung hợp với dẫn đạo thuật ảo diệu vô cùng.
bộ Ngũ Cầm Quyền này sau khi đánh xong, Trịnh Ngôn Khánh đã chảy mồ hôi đầm đìa.
Tuy nhiên sau khi đổ mồ hôi hắn đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh đem những chỗ tinh yếu của Ngũ Cầm Quyền nói cho Thẩm Quang.
Nếu nói về võ nghệ căn bản, Thẩm Quang so với Trịnh Ngôn Khánh hiểu biết thâm sâu hơn, cho nên hắn liên tục gật đầu, hiểu rõ sự ảo diệu bên trong.
- Thẩm đại ca tựa hồ thích hợp với bộ pháp này hơn ta.
Trịnh Ngôn Khánh nói với Mao Tiểu Niệm.
Mao Tiểu Niệm không nhìn ra sự khác biệt trong đó nên không đồng ý nói:
- Nhưng mà tiểu nữ vẫn cảm thấy, thiếu gia luyện tập vẫn đẹp nhất.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được không nhịn được mà cười cười nhìn Mao Tiểu Niệm.
Đã đến đầu hạ, nhiệt độ không ngừng tăng.
Tiểu Niệm mặc một bộ thúy sắc, phía trước mái tóc đen nhánh xõa ra, cái cổ thon dài trắng như tuyết, không biết từ lúc nào, Trịnh Ngôn Khánh đã nhận ra, Mao Tiểu Niệm càng lúc càng có mùi vị nữ nhân.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe Thẩm Quang hét to một tiếng:
- Người nào?
Hắn bước tới đầu tường, đồng thờ một ngọn ám tiễn phóng ra, mang theo âm thanh rít gào.
Từ đầu tường xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, bổ về phía Thẩm Quang.
Trong tích tắc, trong tay Thẩm Quang đã có một thanh kiếm lóng lánh, lưỡi mỏng như cánh ve, chính là thanh Long Hoàn Kiếm mà trước kia Trịnh Ngôn Khánh thắng cuộc với Trịnh Nguyên Thọ.
Cuộc giác đấu đó, Thẩm Quang đã quên mình mà thắng lợi.
Thứ mà Trịnh Ngôn Khánh cần đã có, cho Long Hoàn kiếm chỉ là thu hoạch thêm mà thôi cho nên hắn cũng không để ý nhiều.
Cuối cùng đem Long Hoàn kiếm này tặng cho Thẩm Quang.
Bởi vì Trịnh Ngôn Khánh thấy rằng thanh Long Hoàn Kiếm này ở trong tay Thẩm Quang thì phát huy tác dụng tốt hơn so với ở trong tay mình.
Hiển nhiên người tới không ngờ rằng Thẩm Quang lại có lợi kiếm như vậy, nhìn thấy Thẩm Quang đâm ra, nàng hơi hoảng sợ, chỉ là võ nghệ của nàng cũng không kém, trở tay một cái, thanh kiếm đã khóa Long Hoàn kiếm của Thẩm Quang, sau đó nàng hoành kiếm ngang ngực, mắt phượng lộ ra vẻ lập lòe.
Thanh kiếm trong tay nàng phẩm chất cũng không tệ.
Mặc dù không thể so sánh với Long Hoàn kiếm.
Giao phong một cái, bảo kiếm của nàng đã xuất hiện một vết mẻ.
Thẩm Quang thấy vậy, muốn lao tới nữa, chợt nghe Trịnh Ngôn Khánh la lên:
- Thẩm đại ca, dừng tay.
Thẩm Quang vội vàng lui về phía sau, kinh ngạc nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Chỉ thấy thần sắc của Trịnh Ngôn Khánh hơi kích động, nhanh chóng quay trở lại, nhìn người mới tới, kinh ngạc không nói ra lời.
Người mới tới là thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, áo trắng đai lưng ngọc, mái tóc xõa ra, đôi mắt như hồ thu, hàm răng trắng toát.
Nàng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, thần sắc phức tạp nhìn Trịnh Ngôn Khánh, một lát sau khẽ nói:
- Tiểu Tú, ngươi có khỏe không?
- Đóa Đóa, thật sự là ngươi sao?
Nghe thấy xưng hô quen thuộc kia lọt vào trong tai, Trịnh Ngôn Khánh hưng phấn la lớn.
Hắn chạy tới bên cạnh thiếu nữ, dừng lại trước mặt nàng, cất tiếng:
- Đóa Đóa, đúng là ngươi.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh và người mới tới quen biết nhau, Thẩm Quang liền thu hồi Long Hoàn kiếm.
Chỉ là hắn vẫn như cũ, cảnh giác nhìn đối phương, lúc này cô gái kia cũng thu hồi bảm kiếm đi về phía Trịnh Ngôn Khánh.
- Tiểu Niệm, công tử dường như nhận thức nàng ta?
Tiểu Niệm thần sắc không đổi nói:
- Muội không biết, chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân này.
- Nàng ta võ nghệ không tệ.
Thẩm Quang nhẹ nhàng khen một tiếng, bỗng nhìn thấy sắc mặt âm lãnh của Mao Tiểu Niệm thì lập tức im bặt.
Lúc này tốt nhất là không nên nói chuyện, xem ra công tử và cô nàng này nhận thức sau lại làm cho Tiểu Niệm mất hứng, công tử tuổi tác không lớn mà lại có thủ đoạn khá cao cường, lúc trước thì có Bùi gia nương tử, trong nhà lại có tiểu Niệm, hôm nay lại xuất hiện một hồng nhan tri kỉ võ nghệ cao cường, không biết hắn có bao nhiêu bí mật nữa.
Người tới rõ ràng là Đóa Đóa.
Sau năm năm, Đóa Đóa đã trở nên duyên dáng yêu kiều, trở thành một đại cô nương.
Trịnh Ngôn Khánh tuyệt đối không ngờ lại gặp Đóa Đóa ở Yển Sư. Trong mắt của nàng vẫn như trước, chứa đựng một sự phòng bị nồng đậm, chỉ là vẫn lộ ra vẻ quan tâm, thần thái kỳ dị.
- Ngươi có khỏe không?
- Ta rất tốt, nhìn ngươi cũng có vẻ không tệ.
- Đóa Đóa.
- Tiểu Tú.
Hai người cơ hồ cùng lúc thốt ra, Đóa Đóa nhịn không được mà phì cười, Trịnh Ngôn Khánh cũng thế nở ra một nụ cười.
Tiểu Tú, năm năm không gặp không ngờ ngươi đã trở thành Bán Duyến Quân, Ngỗng công tử tiếng tăm lừng lẫy.
Đóa Đóa khẽ nói, trong mắt hiện ra một vẻ quan tâm.
- Ta nghe nói ngươi bị thương, bây giờ thấy ngươi tốt như vậy ta rất an tâm.
Ở trong hành lang, Thẩm Quang nhịn được mà thầm nói:
- Tiểu Niêm hai người bọn họ xem ra rất quen thuộc.
- Thẩm đại ca huynh im đi.
Mao Tiểu Niệm hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Quang, nghĩ nghĩ một lúc rồi bưng khay nước nhẹ nhàng tiến tới.