Soán Đường

Quyển 3 - Chương 38: Thăm dò



Phật di lặc áo trắng lại quay trở về rồi sao?

Bốn năm nhân thọ, phật di lặc áo trắng đột nhiên mất tích không thấy đâu.

Cùng năm đó, Dương Quảng đăng cơ, phật di lặc áo trắng biến mất lúc Dương Quảng đăng cơ nhưng khi Dương Quảng tu trì Lạc Dương thì lại xuất hiện.

Chuyện này liệu có liên quan với nhau?

Mà hôm nay, Tùy Dạng đế đào kênh mương có rất nhiều lưu dân xuất hiện.

Phật di lặc áo trắng lại xuất hiện ở Lạc Dương, trong này liệu có mục đích không muốn cho ai biết?

Trịnh Ngôn Khánh càng nghĩ càng phát giác ra trong truyện này có vấn đề gì đó.

Mao Tiểu Tám, lúc trước tìm phật di lặc áo trắng mà nương tựa, hiện tại tới Lạc Dương, chẳng lẽ hắn không sợ bại lộ thân phận sao?

Lạc Dương là nơi hắn sinh ra.

Cho dù ba năm trôi qua dung mạo của hắn tuy thay đổi nhưng cũng sẽ có người nhận ra hắn, Mao Tiểu Tám không sợ chuyện này sao?

Hắn đứng lên, trong lòng bồi hồi không ngớt.

- Tiểu Niệm.

- Dạ?

- Phụ thân ngươi nói là muốn đi thờ phụng phật di lặc?

Mao Tiểu Niệm gật gật đầu:

- Cha hôm nay tiến vào trong thành, nghe những người kia nói qua, mười hai ngày nữa phật di lặc sẽ đăng đàn bố thí, nếu không tin thì không cách nào có thể tham dự, cha mẹ muốn nhìn thấy huynh ấy nên mới động tâm tư.

- Thế nào mới có thể thờ phụng phật di lặc?

- Cha hỏi qua thì có người chỉ giận phải trở thành đệ tử của phật di lặc.

- Đệ tử của phật di lặc?

Mao Tiểu Niệm nói:

- Đây là lời nói của bọn họ, nhất định phải có người dẫn đường giới thiệu bọn họ vào trong đó, lúc đó mới coi là đệ tử của phật di lặc.

Trịnh Ngôn Khánh càng ngày càng khẳng định, phật di lặc là một tổ chức tà giáo.

Hắn trầm ngâm nói:

- Tiểu Niệm ngươi có tin không?

- Phật Di lặc?

Mao Tiểu Niệm lắc đầu nói:

- Không tin, nhớ ngày đó nhà tiểu nữ bị đuổi ra khỏi điền trang, cơm ăn không đủ no, may mà ca ca tỷ tỷ bọn họ trợ giúp, tiểu nữ cũng phải xin ăn mới sống được, lúc đó tại sao không thấy phật Di Lặc đến cứu? Nếu như có phật di lặc thì lão thái gia và tiểu thiếu gia mới là phật di lặc.

Trịnh Ngôn Khánh ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Mao Tiểu Niệm, trên khuôn mặt hiện lên vẻ vui vẻ.

Hắn đi tới trước, đem Mao Tiểu Niệm đỡ lên rồi nói:

- Tại sao ngươi lại nói chuyện này cho ta biết?

- Tiểu nữ lo lắng thiếu gia hiểu lầm chúng ta, đuổi chúng ta đi, kỳ thật cha mẹ tiểu nữ cũng không tin, chỉ là bọn họ muốn gặp ca ca mà thôi, bọn họ cũng không có chủ ý nên muốn xin công tử cho biện pháp.

Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu thở ra một hơi.

Vợ chồng Mao Vượng muốn gặp nhi tử của mình đây cũng là chuyện thường tình, hắn không có biện pháp nào đi ngăn cản.

- Tiểu Niệm, ngươi nhất định phải nhớ kỹ không được tin phật Di Lặc.

- Tiểu Niệm không tin, trên đời này ngoại trừ lão thái gia và công tử thì Tiểu Niệm sẽ không tin ai.

- Cha mẹ ngươi muốn gặp bát ca ca của ngươi cũng không có gì sai.

- Ta cũng không thể ngăn cản bọn họ, nếu ngăn cản thì bọn họ cũng chỉ có thể lén lút gặp nhau.

- Tiểu Niệm, ta cho ngươi một nhiệm vụ.

- Mong thiếu gia phân phó.

- Nếu như cha mẹ ngươi nhất định phải đi thì ngươi cũng đi theo bọn họ.

- Sao?

- Ngươi phải điều tra rõ hành động thói quen của đệ tử phật di lặc kia, còn có tình huống cụ thể của họ ở trong thành Lạc Dương.

- Ví dụ như bọn họ bố thí phần lớn ở nơi nào, ngày bình thường làm những gì, lập tức nói cho ta biết, không cần phải mạo hiểm, không cần một mình hành động, ngươi làm được không?

Mao Tiểu Niệm dùng sức gật đầu nói:

- Tiểu nữ có thể.

- Được rồi, ngươi nhớ kỹ đó, đừng để lộ ra sơ hở, chuyện hôm nay ta phân phó cho ngươi, ngay cả cha mẹ ngươi cũng không được cho biết.

Nói xong hắn liền đi lên trên lầu.

Hắn từ trên lầu lấy ra chủy thủ Lục Châu đưa cho Mao Tiểu Niệm.

- Ngươi đừng để cha mẹ của ngươi phát hiện ra tung tích, nhất định phải nói cho ta nghe trước, chuyện này quan hệ đến an nguy cả nhà chúng ta, ngươi phải thật cẩn thận.

Mao Tiểu Niệm dùng sức gật đầu.

Ngày hôm sau, Ngôn Khánh mang Thẩm Quang đi tới bái phỏng Đậu gia.

Ngựa bên trong đều đã chuẩn bị tốt, Thẩm Quang từ đó chọn sáu con ngựa tốt đi dự thi.

Trịnh Ngôn Khánh đã có sáu con ngựa, coi như đã có cơ bản..

Về phần huấn luyện những con ngựa này thì đã có Thẩm Quang phụ trách không cần Ngôn Khánh phải quan tâm. Sau đó Ngôn Khánh trở về Trúc Viên.

Nhìn những con ngựa kia Ngôn Khánh giống như trút được gánh nặng, thở ra một hơi.

Chuyện kế tiếp chính là làm sao để gom góp đủ tám người.

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng tinh tường, muốn gom đủ số người này thì cũng không hề dễ dàng, những người biết chơi Kích Cúc đều sợ đắc tội với Mạch Tử Trọng, cho nên đây không phải là vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết.

Thẩm Quang đề nghị với Trịnh Ngôn Khánh , trong năm mươi ngày muốn trở thành cao thủ Kích Cúc, học tất cả những kỹ xảo thì không thể nào có khả năng.

Đặc biệt là kỹ thuật hợp tác nhân mã với nhau, đây chính là điều căn bản của kích cúc.

Thẩm Quang lại đề nghị, sau này tham gia cuộc đấu kích cúc, những người khác sẽ tạo cơ hội cho Ngôn Khánh, để Ngôn Khánh đánh bóng vào cầu môn.

Đối với đề nghị này, Từ Thế Tích cũng tán thành.

Cho nên Ngôn Khánh chỉ tập một cái chính là bước cuối cùng đánh kích cúc vào trong cầu môn.

Lúc nói thì có vẻ đơn giản.

Nhưng khi bắt đầu luyện tập thì Ngôn Khánh mới phát hiện ra chỗ khó khăn vô cùng ở trong đó.

Luyện một ngày xong, toàn thân của hắn xương cốt đều như muốn rã ra. May mà Tôn Tư Mạc đã dạy cho hắn thuật dưỡng sinh, cho nên sau khi ngủ cơ thể của hắn có thể khôi phục lại như lúc trước. Vương Chính cũng bảo Mao tẩu điều chỉnh bữa ăn cho Trịnh Ngôn Khánh.

Cho hắn ăn thịt nhiều hơn để cung cấp năng lượng cho cơ thể.

Cho nên đánh bóng không phải là thứ mà gia đình bình thường có thể tham dự, nguyên một bữa thịt bò thịt dê tẩm bổ này, gia đình bình thường cũng không thể kham nổi, mười ngày trôi qua, thân thể Ngôn Khánh đã càng thêm cường tráng.

Ngày hôm nay hắn tập luyện xong ở bãi sông liền cưỡi ngựa về nhà.

Vừa mới tiến về rừng trúc, Ngôn Khánh đã cảm thấy không hợp lý.

Ở bên ngoài trúc lâu, đã ngừng một chiếc xe ngựa, trong đó có mấy thớt ngựa trong đó có một con màu đỏ, bộ lông giống như gấm, dưới ánh mặt trời toát ra hào quang vô cùng, đúng là con Long câu của Bùi Hành Nghiễm.

Hắn ghìm cương ngựa đi xuống, chỉ thấy Bùi Hành Nghiễm từ trong trúc lâu đi tới, vẻ mặt xán lạn tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.