Bùi Thục Anh vì tức giận mà hai má trở nên đỏ ửng.
Lúc này Lý Vân Tú và Bùi Thúy Vân nghe thấy tiếng động cũng đã bước ra, nhìn thấy thanh y nam tử phía trước, Bùi Thúy Vân bỗng hiện lên một vẻ khinh thường.
- Ta ngậm máu phun người?
- Người trên thuyền đều thấy, ngươi ban ngày ban mặt ôm ấp gian phu, còn nói ta ngậm máu phun người?
- Ta từ Lĩnh Nam xa xôi quay về, khong ngờ ngươi lại làm chuyện như vậy.
Trên hoa thuyền đứng đầy mấy thanh niên, còn có mấy ca kịch, có người nhận thức Trịnh Ngôn Khánh, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc.
Trịnh Ngôn Khánh muốn đứng ra nói chuyện thì bị Bùi Thục Anh ngăn lại.
- Lý Đức Vũ, đến tột cùng là ai đổi trắng thay đen. Ngươi nói là ta làm nhục ngươi sao? Ha ha, Lý Đức Vũ ngươi lúc trước bị đày đi Lĩnh Nam, ta đau khổ chờ đợi ngươi tám năm, vậy mà ngươi không nghĩ đến, ngươi ở Lĩnh Nam thật khoái hoạt, lấy vợ sinh con.
- Vốn ta cũng có thể nhịn....
- Nhưng mà khi ta nghe nói, ngươi sau khi nhận được đại xá, bỏ vợ bỏ con ngay cả cốt nhục mới sinh ra cũng không thèm để ý, vậy ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta nói ta vô tình? Lý Đức Vũ, ngươi nhìn rõ rồi hãy nói, đây là hôn phu chất nhi của ta, Bùi Thục Anh cho dù không biết xấu hổ cũng khôn vô sỉ như ngươi.
Bùi Thúy Vân đỏ cả mặt lên.
Mặc dù bên ngoài truyền lưu chuyện xấu của nàng với Trịnh Ngôn Khánh thì cũng không trắng trợn nói ra như Bùi Thục Anh.
Ngôn Khánh cũng cảm thấy xấu hổ, gãi gãi đầu nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào.
- Lý huynh có phải huynh bị hoa mắt không?
Người cũng thuyền cũng đứng ra nói chuyện:
- Tiểu lang quân kia là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh, huynh làm sao có thể hồ ngôn loạn ngữ được?
- Ta vừa rồi thấy rõ ràng bọn họ ở cùng một chỗ ôm nhau.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này cũng biết ngọn nguồn sự tình, hóa ra nam tử này chính là người chồng trước của Bùi Thục Anh, Lý Đức Vũ.
Nhìn thấy ngọc thể của Bùi Thục Anh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, Trịnh Ngôn Khánh bùng lên một cỗ lửa giận.
Chỉ thấy hắn không nói nhiều lời đã bay lên trời, thoáng chốc đã lên chiếc thuyền hoa bên kia.
Lý Đức Vũ tuy cao hơn Trịnh Ngôn Khánh một cái đầu nhưng Trịnh Ngôn Khánh không sợ hắn, lập tức đem quyền đánh lên người của Lý Đức Vũ.
Trong chốc lát thuyền hoa trở nên bạo động.
Có mấy bằng hữu của Lý Đức Vũ xông lên.
- Chư vị không được đánh, không được đánh.
Có mấy người nhận ra Trịnh Ngôn Khánh lớn tiếng gọi, chỉ là Lý Đức Vũ lúc này đã mất đi lý trí, hắn trở lại Lạc Dương chuyện đầu tiên gặp phải là bị Bùi Thục Anh cự tuyệt quan hệ, hắn đối với chuyện này vô cùng tức giận và xấu hổ.
Hắn đứng lên giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh, nào ngờ chỉ thấy thân ảnh trước mắt lắc lư, một người khác đã nhảy lên chiếc thuyền hoa, động tác so với Trịnh Ngôn Khánh thì còn lăng lệ hơn, ác liệt tấn công.
Lý Đức Vũ kêu lên một tiếng, cánh tay bị nắm, cả người đã bị đè xuống boong thuyền.
Ở bên chiếc truyền kia, Lý Vân Tú mày ngài xếch lên, tức giận nói:
- Cô cô, tên gia hỏa kia chính là người vô tình vô nghĩa sao?
Không đợi Bùi Thục Anh mở miệng Bùi Thúy Vân đã trả lời:
- Đúng là hắn.
- Ngôn Khánh chớ buông tha cho hắn, hắn làm nhục cô cô, chính là làm nhục Bùi thị gia tộc ngươi hãy giáo huấn hắn cho tốt.
Tiếng nói chưa dứt thì Thẩm Quang đã níu lấy tóc của Lý Đức Vũ mà đè xuống.
Ngôn Khánh cũng không khách khí tiến lên mà vung tay tát mấy cái, đừng nhìn Ngôn Khánh nhỏ tuổi, hắn luyện võ lâu năm, khí lực trên tay khôn ghề nhẹ, tát vài cái, hai má của Lý Đức Vũ đã sưng lên, miệng ứa đầy máu.
Bùi Thục Anh nhìn thấy có hơi không đành lòng nên vội vàng nói:
- Tiểu Yêu, dừng tay buông hắn ra.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới thu tay, ý bảo Thẩm Quang buông Lý Đức Vũ ra.
Lý Đức vũ lúc này vô cùng nổi giận, Thẩm Quang vừa buông lỏng hắn hắn đã giang hai cánh tay ra, đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh lúc này vừa quay người nói chuyện với Bùi Thục Anh.
Chỉ nghe thấy Bùi Thục Anh hoảng sợ kêu lên:
- Tiểu Yêu, coi chừng.
Hắn vô thức nghiêng người trốn tránh, không ngờ Lý Đức Vũ dùng quán tính rất lớn, bị đẩy đến nỗi một chân cũng trồi ra khỏi boong tàu, thân thể sắp ngã xuống sông, nói thì chậm nhưng khi đó Ngôn Khánh đã dồn khí vào đan điền, phát lực đẩy vào cánh tay của Lý Đức Vũ.
Chỉ thấy hắn xoay tròn trên boong thuyền, trọng tâm đã ổn định.
Còn Lý Đức Vũ thì bị bay ra ngoài, ùm một tiếng, đã rơi xuống sông Lạc Thủy.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh hơi kinh hãi.
Sau đó trở nên giận tím mặt.
- Thẩm Quang, đưa kiếm cho ta.
Thẩm Quang không nói nhiều lời đưa Long Hoàn kiếm cho Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh giơ Long Hoàn kiếm lên, định đánh Lý Đức Vũ thì đúng lúc này, Bùi Thục Anh đã mở miệng:
- Tiểu Yêu buông tha cho hắn.
Trịnh Ngôn Khánh do dự một chút thu hồi Long Hoàn kiếm, nhảy về chiếc thuyền có Bùi Thục Anh.
- Cô cô, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn sao?
Bùi Thục Anh sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Nàng nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh, theo thói quen mà vươn tay ra, muốn xoa đầu của hắn nhưng đến nửa chừng thì lại rụt về.
- Ta mệt mỏi quá, chúng ta về thôi.
Trong chốc lát Bùi Thục Anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhẹ giọng nói một câu rồi đi vào căn phòng trên tàu.
Lý Vân Tú và Bùi Thúy Vân cùng với Ngôn Khánh đứng ở trên đầu thuyền, chỉ thấy Lý Đức Vũ đã bò lên chiếc thuyền hoa, ở bên đó mà gào lên:
- Bùi Thục Anh, ta nhất định không để cho ngươi yên ổn.
Quay đầu nhìn Lý Đức Vũ, Trịnh Ngôn Khánh bỗng nhiên hiện lên sát ý trong lòng.l
Hắn nói với Thẩm Quang ở bên cạnh:
- Thẩm đại ca, theo dõ hắn, tìm cơ hội thích hợp đừng cho người khác biết.
Trong lòng Thẩm Quang không khỏi rùng mình.
- Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho Thẩm Quang xử lý.
Ở trong nội viện, liễu rủ trong gió bay chập chờn, ở góc cửa sổ hiện lên hình ảnh đong đưa.
Trịnh Ngôn Khánh ngâm mình ở trong bồn tắm, trong đầu hiện ra đủ loại tình huống.
Mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Bùi Thục Anh đều hiện ra trước mắt hắn.
Hắn rất thích cô cô này, thông minh nhưng không xảo quyệt, dịu dàng nhưng không mất đi sự kiên cường.
Giống như ở kiếp trước, những nữ nhân như vậy rất dễ khiến hắn phải động lòng.