Liên tiếp hơn mười ngày không thấy sao trời, ngoài đình hoa anh đào hoa hạnhlần lượt rủ xuống, ửng đỏ cả con đường ẩm ướt, càng làm tăng thêm vẻ phiềnmuộn.
Dưới núi Nga Mi, trong lương đình của Vinh Nhạc Thành, Bùi Thục Anh lẳng lặngngồi.
Ngoài đình mưa đã nhỏ hơn mưa tí ta tí tách đôi khi bị một luồng gió cuốn vàotrong đình, phả vào người của Bùi Thục Anh và Trịnh Ngôn Khánh.
Ở phía xa xa, xe ngụa đã chuẩn bị đầy đủ.
- Cô cô, đừng đi có được không?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ nói:
- Cô cô đem Thúy Vân tỷ tỷ đi mất, hư mất chuyện của Phá Dã Đầu, bây giờ quaytrở về không phải là khó xử sao?
Nhập thục đã hai tháng, thanh minh qua đi, Bùi Thục Anh không thể không rời.
Ngôn Khánh đoàn người đã ở Vinh Nhạc Thành dưới chân núi Nga Mi ngụ lại. Năm đóCáp Sĩ Kỳ khôn ngoan dàn xếp, ngoài Lạc Dương ở cách núi Nga Mi không xa cũngđã mua không ít sản nghiệp, Vinh Nhạc Thành này chính là Nhạc Sơn thành thị đờisau, vào thời điểm này có rất nhiều người Liêu thổ dân.
Cáp Sĩ Kỳ ở đây, có khoảng năm trăm khoảnh ruộng, dự trữ nuôi hai trăm tên võnghệ cao cường, cùng với Liêu soái ở đây rất có giao tình, nghe nói trước kiaCáp Sĩ Kỳ ở đất Thục kinh thương đã từng giúp người Liêu tiễu trừ một nạn ôndịch.
Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Cáp Sĩ Kỳ cùng với Liêu soái ở Vinh Nhạcthành đã kết bái huynh đệ.
Đóa Đóa ở đây có tên là Cốt Lan Đóa.
Nàng chính là chất nữ của Liêu soái Vinh Nhạc thành cho nên cho dù là quan phủđịa phương cũng không dám nghi vấn nàng.
Người liêu cuồng dã, thường thường một người bị đánh cả tộc trả thù.
Huống chi thân phận của Đóa Đóa mẫn cảm, cho nên sau khi bọn Ngôn Khánh đếnVinh Nhạc thành, quan phủ không hề lộ diện.
Ngôn Khánh đặt chân tới Vinh Nhạc thành xong đem Đóa Đóa sắp xếp thỏa đáng.
Hắn mặc dù biết Tôn Tư Mạc ở trong núi Nga Mi, nhưng núi Nga Mi lớn như vậy,Tôn Tư Mạc lại ẩn cư, rất khó tìm kiếm.
Cho nên Ngôn Khánh muốn thông qua mối quan hệ của Đóa Đóa tìm hiểu hành tungTôn Tư Mạc.
Cũng may đất thục trời xanh nước biếc, không khí vô cùng tốt, sau khi rời khỏiLạc Dương, Vô Cấu cũng dần dần bớt nhớ nhà, ở bên cạnh có Đóa Đóa và Bùi ThúyVân đều yêu thương nàng, lại có ca ca thường xuyên kể chuyện xưa, cùng với HùngĐại Hải ca ca chất phác luôn bị Bùi gia tiểu ca ca khi dễ mỗi lần cãi lộn chưabao giờ chiến thắng, nhưng lại rất thích đấu võ mồm với tiểu ca ca.
Không có lục đục với nhau, cũng không có vênh váo hung hăng.
Tâm tình của Vô Cấu trở nên tốt đẹp... khuon mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện vẻrạng rỡ.
Thúy vân và Đóa Đóa có quan hệ....
Rất kỳ quái!
Lúc vừa mới bắt đầu cả hai không thèm nhìn nhau, dần dần đi đường đã trở thànhhòa hoãn.
Đặc biệt là lúc đi qua Thanh Nê lĩnh, Đóa Đóa chủ động đỡ nàng qua vách đá lởmchởm, khiến cho quan hệ của hai nàng trở nên thân bật. Tuổi tác của các nàngkhông chênh lệch nhau nhiều, một người lưu lạc giang hồ, kiến thức quảng bác,một người ở nhà phú quý, đọc đủ thi thư.
Kết quả đã sinh ra rất nhiều đề tài để bàn luận.
Qua Thanh Nê lĩnh xong, Bùi Thúy Vân dứt khoát cùng với Đóa Đóa ngồi trên mộtxe ngựa.
Thục đạo nan... đường lên bằng trời.
Kiếp trước Ngôn Khánh đã từng đi qua thành đô, nhưng bay tới bay lui cũng khôngcó cơ hội lãnh hội, chưa chính thức cảm nhận phong thái gian nguy của đường điđất Thục.
Lần này hắn đã hoàn toàn lĩnh hội.
Đi qua Thanh Nê lĩnh, đêm đó Bùi Thục Anh cảm thấy mệt mỏi nên hạ lệnh dã ngoại.
Bùi Thục Anh ôm lấy Vô Cấu ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn Đóa Đóa và Bùi Thúy Vânở phía xa xa đang nói chuyện, ở một nơi khác, Trịnh Ngôn Khánh lại cùng với BùiHành Nghiễm đùa giỡn với hai con tiểu ngao, trong lòng nàng sinh ra cảm xúc kỳdị... nếu như cả đời có thể sống như vậy thì còn gì hơn.
- Tiểu yêu, đêm qua đi qua đất thục, ngươi có cảm xúc gì không?
Trịnh Ngôn Khánh cảm khái nói:
- Thục Đạo nan, đường lên như lên trời.
- Tối nay cảnh đẹp trăng sáng sao thương.
- Chúng ta ở đây, tiểu yêu ngươi tại sao không nhân cơ hội này làm một bài thơ,cũng giảm bớt đi một chút tịch liêu của đêm dài.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Thục Anh cầu thơ.
Bùi Thế Củ nghe được lập tức mừng rỡ, vội vàng kêu người chuẩn bị giấy bút màchép lại.
Ngôn Khánh không cách nào cự tuyệt được yêu cầu của Bùi Thục Anh, hắn nghĩ nghĩtrong đầu lập tức hiện ra một bài thơ thiên cổ hợp với tình hình này.
- Làm thơ không khó, chỉ là ngâm thơ cần phải có cảm hứng giá như có người nhảymúa, tạo không khí.
Bùi Thục Anh không khỏi cười khanh khách:
- Tiểu Yêu, nếu như ngươi có thể làm thơ, ta vì ngươi mà múa cũng được.
Về tài múa hát của Bùi Thục Anh, trước kia cũng có thanh danh, tuy nhiên saukhi gả cho Lý Đức Vũ nàng đã không múa nữa khiến cho người ta thật đáng tiếc.
- Nếu cô cô đã có nhã hứng, tiểu tử sẽ vì cô cô mà khởi cổ trợ hứng.
Cổ ở đây chính là trống hạt, nghe nói xuất phát ở Yết tộc, hai mặt có dán mộtlớp da, phần eo trống hết ức nhỏ, chủ yếu là dùng mười hai âm luật thượng cổ màđánh. Có thể trở thành trống trận trên chiến trường cũng có thể dùng để diễntấu khi ngắm cảnh.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời đã kêu người mang ra một cái trống hạt, cầm lấy haidùi, tay quay tít một vòng, gõ lên mặt trống.
Trong trăng thanh gió mát, tiếng trống quanh quẩn thật lâu mãi không thôi.
Trong chốc lát doanh địa lạnh ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều đã từng nghe nói đến tài danh của Trịnh Ngôn Khánh nhưnghôm nay tận mắt chứng kiến Trịnh Ngôn Khánh thi triển tài nghệ, bọn họ đều tớixem xét, xem vị tài tử trong truyền thuyết, Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnhcó tác phẩm gì xuất sắc?
- Mang rượu tới.
Từ khi Cáp Sĩ Kỳ bị giết, Trưởng Tôn Thịnh qua đời mấy tháng qua tâm tình củaTrịnh Ngôn Khánh vô cùng không tốt, hiện tại Bùi Thục Anh đã khiến cho hắn sinh lòng ca hát ầm ĩ.
- Y hu hy
Nguy hồ cao tai
Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên
Tàm tùng cập Ngư phù
Khai quốc hà mang nhiên
Nhĩ lai tứ vạn bát thiên tuế
Bất dữ Tần tái thông nhân yên
Tây đương Thái bạch hữu điểu đạo
Khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên
Địa băng sơn tồi tráng sĩ tử
Nhiên hậu thiên thê thạch sạn phương câu liên
Dịch thơ:
Ôi! Ghê quá! Hiểm, cao là bấy
Thục, khó đi hơn chạy lên trời
Tàm, Ngư mở nước bao đời
Từ khi mờ mịt đất trời mang mang
Đã bốn vạn tám ngàn năm đấy!
Khói bếp chưa thông ải đất Tần
Phía Tây, Thái Bạch chắn ngang
Vượt Nga Mi chỉ bằng đường chim bay
Đất núi lở vùi thây tráng sĩ
Sau, thang trời, cầu đá liền nhau
Bài thơ của thi tiên Lý Bạch không nghi ngờ là phù hợp với tình hình này.