- Cốt Tư Man ở Vinh Nhạc thành rất có uy vọng, các ngươi bên này mà động binh chỉ sợ bên kia đã nhận được tin tức, đánh lén còn có hiệu quả còn hai bên hỗn chiến thì Đóa Đóa vẫn gặp nguy hiểm.
- Con mẹ nó, Cốt Tư Man đúng là lão bất tử, thật là đáng giận, hắn mà rơi vào tay của ta ta nhất định chém chết hắn.
- Giết hắn làm gì hắn hơn phân nửa cũng là bị người ta ép.
Trịnh Ngôn Khánh nói đến đây sau đó ngừng lại quay đầu nhìn Đậu Phụng Tiết.
Chỉ thấy Đậu Phụng Tiết trong lòng khẽ sợ hãi:
- Ngôn Khánh ngươi nhìn chằm chằm ta gì đó?
Trịnh Ngôn Khánh dùng sức vỗ vỗ vai của Đậu Phụng Tiết rồi đứng dậy:
- Phụng Tiết, con mẹ nó lần này phải nhờ ngươi.
Đậu Phụng Tiết vẻ mặt mờ mịt:
- Chuyện gì vậy?
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới hắn, quay về trong phòng, đến trước thư án trải một tờ giấy ra bắt đầu viết chữ.
Hắn viết xong, giao cho Đậu Phụng Tiết.
- Trời vừa sáng ngươi lập tức trở về quân doanh đem phong thư này giao cho thúc phụ, sau đó ngươi tạm thời không qua đây đợi thúc phụ đồng ý nếu như buổi trưa ra tay, ta sẽ toàn lực phối hợp.
Trịnh Ngôn Khánh vẫn lo lắng tin tức sẽ bị rò rỉ.
Đậu Phụng Tiết nhận thư, trịnh trọng nói:
- Ngôn Khánh chờ tin tức tốt của ta.
Cùng Ngôn Khánh kết bạn cho tới hiện nay đã bảy năm, Đậu Phụng Tiết vẫn chưa giúp được gì cho Ngôn Khánh, lần này hắn muốn chứng minh mình xứng đáng là bằng hữu của Ngôn Khánh.
Tình cảm đôi khi nhiều quá trở thành gánh nặng.
Sáng sớm ngày hôm sau Đậu Phụng Tiết đã rời khỏi điền trang.
Trịnh Ngôn Khánh lộ ra vẻ vô cùng nhẹ nhõm, buổi trưa hắn gọi Bùi Thúy Vân ở trong lương đình bày ra một bàn cờ, kỳ lực của Bùi Thúy Vân rất cao, tuy nhiên trong lòng cả hai đều có tâm sự nêu đều không đánh được.
Bàn cờ có cả trăm nghìn chỗ hở, nhìn trên tràng diện lại khó có thể phân thắng bại.
Thời gian từ từ trôi qua.
Đến buổi trưa Từ Hưng Ba đã chạy vào trong lương đình.
Bùi Thúy Vân cũng đứng dậy cùng với Ngôn Khánh đứng lên chỗ cao nhìn về phía quân doanh quả nhiên đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trịnh Ngôn Khánh hưng phấn vỗ tay một cái, quay dầu nói với Bùi Thúy Vân:
- Có thúc thúc phối hợp, Đóa Đóa không phải lo nữa, đại sự đã thành.
Ba ngày sau tùy quân đóng ở Vinh Nhạc thành đột nhiên nhổ trại rời đi.
Buổi sáng Tùy quân rút khỏi, ở giữa trưa Cốt Tư Man đã nhận được tin tức,.
- Quan quân rời đi rồi sao?
Cốt Tư Man không tin nghi hoặc hỏi:
- Đang êm đẹp tại sao bọn họ lại rời đi?
Người đến đưa tin là một công tào của Vinh Nhạc thành.
Người này vốn cũng là người Liêu chẳng qua đọc sách viết chữ nên được làm công tào của Vinh Nhạc thành, dĩ nhiên nhà Tùy để thể hiện sự công bằng cho nên đối xử Liêu Hán như nhau.
Công tào nói:
- Hôm qua huyện nha nhận được tin tức, thành đô đưa tới tin tức quan trọng là Thanh Thần đã bị tập kích.
27 chiếc thuyền bị mất tích, hơn 100 quan quân bị giết chết, chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn cho nên Đậu Quỹ không thể mang quan quân tiến về Thanh Thần, tiêu diệt cường nhân.
Thanh Thần là ở phía Tây cách Vinh Nhạc thành ước chừng một ngày rưỡi.
Tuy nhiên ở đó còn bị ngăn bởi Thanh Y thủy cho nên nhất định phải tốn thêm một ngày nữa.
Trong lòng Cốt Tư Man không khỏi rung động.
- Tin tức chính xác chứ?
- Chắc chắn.
Công Tào chắc chắn nói:
- Thanh Thần huyện phủ phái người tới, Đô úy Thục Quận là Chung Thái cũng vì chuyện này mà vô cùng căm tức, suốt đêm đi tới Long sơn hỏi chuyện huyện úy Thanh Thần.
Cốt Tư Man nở ra một nụ cười.
Nếu như Chung Thái cũng đi thì chuyện này mười phần là thật
Cũng vì nguyên nhân này mà Đậu Quỹ mới rời khỏi Vinh Nhạc, dù sao hắn ngoại trừ phụ trách Vinh Nhạc thương còn có trách nhiệm dẹp yên kẻ cướp lương thực, lần này chết nhiều người như vậy, Đậu Quỹ mà không nóng nảy mới làm cho người khác cảm thấy kỳ quái.
Tuy nhiên chuyện này phải làm sao mới tốt?
Cốt Tư Man không khỏi lâm vào trầm tư.
Ban đêm Cốt Tư Man mang theo người đi tới một sơn động vắng lặng.
- Đô lão.
Ở bên ngoài sơn động có vài chục võ sĩ người liêu trông coi.
Nhìn thấy Cốt Tư Man đi tới, tất cả đều đứng dậy nghênh đón.
- Nàng ta ở bên trong có khỏe không?
- Cốt Lan Đóa rất bình thường, lúc ăn thì ăn lúc ngủ thì ngủ, không có biểu lộ gì kỳ dị, mong Đô lão yên tâm.
Đóa Đóa quả nhiên là bị Cốt Tư Man tạm giam.
- Các ngươi ở chỗ này, ta đi vào nói chuyện với Cốt Lan Đóa.
Cốt Tư Man thở dài, mang theo một gã tùy tùng cất bước vào trong sơn động.
Sơn động rất sâu.
Ở trong động có hai cầu đá, hai bên chính là vực sâu vạn trượng, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm quỷ khóc gào thảm thiết ở phía dưới vực, ở trên đỉnh động, những quái thạch lởm chởm, tạo thành những hình dạng dữ tợn.
Cầu đá này ước chừng 500m.
Chỉ cần giữ vững một mặt, bên trong tính súc lương thảo thì cho dù thiên quân vạn mã cũng không lao qua được, cầm đá gập ghềnh, hình thành nên một độ dốc.
Cốt Tư Man đi được khoảng 300m thì thấy bên trong truyền ra một thanh âm chói tai:
- Là ai, xưng tên đi.
- Kêu cái gì, là ta.
Cốt Tư Man nhăn lông mày lại trầm giọng quát.
Ở phía đối diện có ánh lửa chớp động chỉ thấy bốn gã võ sĩ người liêu đang ở bên trong.
- Tham kiến Đô lão.
- Các ngươi lui xuống ta nói chuyện với Cốt Lan Đóa.
Cốt Tư Man phất tay bảo võ sĩ lui xuống, xuyên qua cầu đá mà đi vào bên trong 100m nữa thì chỉ thấy một hàng rào bằng sát.
Sau hàng rào là một thạch thất.
Trong thạch thất một thiếu nữ mặc áo choàng, đầu đội khăn vàng đang dùng chân trần ngồi trên mặt đất, ở trên thạch bích khắc gì đó.
- Cốt Lan Đóa.
Thiếu nữ nghe được thanh âm liền xoay người lại, người này đúng là Đóa Đóa.
- Cốt Tư Man thúc thúc, thúc đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Cốt Tư Man ngồi ở bên ngoài hàng rào bằng sắt, kinh ngạc nhin Đóa Đóa sau đó thở dài:
- Đóa Đóa không phải là ta nghĩ không thông mà không thể không làm như vậy con cũng biết Cốt Lục Thác huynh đệ bị những người Liêu khác giam cầm, ta không làm như vậy thì tính mạng của Cốt Lục Thác khó có thể bảo toàn, ta từng này tuổi rồi không thích tranh giành cường đấu, những năm gần đây chịu triều đình giáo hóa, nhưng vì Cốt Lục Thác ta đành phải vậy.
Đóa Đóa trầm mặc.
Nàng ngồi xuống thở dài một hơi:
- Cốt Tư Man thúc thúc, thúc lần này không phải lâm vào hiểm cảnh mà là lâm vào tử địa.