Nhìn thấy bộ mặt vui mừng của Triệu Hi Tiếu, Trịnh Ngôn Khánh buồn bã không thôi.
Hắn gãi gãi đầu đi ra ngoài sơn cốc.
Bùi Thúy Vân bước lên phía trước mà hỏi:
- Ngôn Khánh, vừa rồi là động tĩnh gì?
- Không có gì... chỉ là một thử nghiệm thất bại mà thôi.
- Thất bại?
Triệu Hi Tiếu lúc này nghe thấy lập tức quát lớn:
- Rõ ràng là thành công rồi, tại sao ngươi lại nói là thất bại?
- Ta nói thất bại thì chính là thất bại.
Ngôn Khánh trả lời một câu, sau đó không thèm lý đến hắn nữa mà quay đầu đi.
Triệu Hi Tiếu nhìn theo bóng lưng của Ngôn Khánh mà la lớn:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi nói xem nguyên cớ ta thất bại ở đâu.
Ngôn Khánh vẫn không thèm để ý tới hắn.
Đếm đó cảm xúc của Trịnh Ngôn Khánh mới khôi phục lại.
Hắn biết đối với Triệu Hi Tiếu mà nói, hỏa dược xuất hiện đã là một phát minh lớn trong lịch sử, hỏa dược thực tế từ cuối thời nhà Tùy mới xuất hiện, trải qua vô số lần nghiên cứu, đến thời kỳ bắc tống mới dùng nó phục vụ cho quân sự.
Lần phát minh này, tạo nên hiệu quả thiết thực quả là không có khả năng.
Ngôn Khánh trước hết tìm Triệu Hi Tiếu xin lỗi sau đó đem công dụng mà hắn muốn có được nói rõ ràng cho Triệu Hi Tiếu.
Triệu Hi Tiếu nghe thấy thì như nằm mộng.
Ý nghĩa này quả là quá mức quái dị.
Hắn trong lúc nhất thời chưa thể tiêu hỏa, yêu cầu của Ngôn Khánh quả thật là quá cao.
Yêu cầu của Ngôn Khánh đối với Triệu Hi Tiếu đã vượt ba trăm năm thời gian.
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm ra thứ đồ mà ngươi muốn.
Triệu Hi Tiếu chắc chắn nói, mà Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ có thể cười cười, trong lòng hắn biết rõ, yêu cầu của Triệu Hi Tiếu có hơi quá đáng.
Thời gian từ từ khôi phục.
Đậu Quỹ sau khi tiêu diệt Phi Đầu Liêu xong, dựa theo hứa hẹn của hắn trước kia không truy cứu Cốt Tư Man.
Đồng thời Mạc quận sau khi báo tin chiến thắng về, thấy chiến sự sắp kết thúc. Dù sao người man cho dù hung mãnh nhưng không thể chống lại quan quân có kinh nghiệm phong phú, đồng thời Ngư Câu La lại làm chủ soái, túc trí đa mưu, có Đoạn Chung Quỳ phối hợp, man quân làm sao cản được bước chân quan quân.
Bệnh tình của Vô Cấu cũng chuyển biến thên một bước.
Tôn Tư Mạc nghĩ ra một bộ dưỡng sinh thuật phối hợp với đồ ăn cùng dược vật. Đối với Tôn Tư Mạc mà nói, hai ba năm nữa hắn có thể chữa trị tận gốc bệnh cho Vô Cấu, mà ống nghe của Ngôn Khánh cũng có tác dụng không nhỏ.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt đã tới tháng sáu.
Tính toán thời gian, Vô Cấu lên núi chữa bệnh cũng đã một năm.
Mà Trịnh Ngôn Khánh, cũng sắp tới sinh nhật thứ 14.
14 tuổi, nếu như ở Lạc Dương thì Ngôn Khánh đã có thể nhập quan học, tuy nhiên có lẽ không quan học nào dám tiếp nhận hắn, dù sao ai cũng không đủ sức làm thầy của hắn, ở trên núi dạo chơi cũng coi như là nhàn nhã.
Tuy nhiên Ngôn Khánh có hơi nhớ nhà.
Hai năm chưa trở về không biết gia gia ở Củng huyện thế nào.
Ngôn Khánh nhớ nhà vài ngày, Đóa Đóa và Bùi Thúy Vân đều hiểu tâm sự của hắn, Đóa Đóa thì còn không nói, nàng từ nhỏ đã phiêu linh tứ phương, không biết quê quán của mình ở nơi nào nhưng Bùi Thúy Vân cũng đã bắt đầu nhớ thân nhân của mình.
Không chỉ là Bùi Thúy Vân, kể cả Vô Cấu cũng nhớ.
Ngôn Khánh phát hiện ra tâm tình của mình trong lúc vô tình đã ảnh hưởng tới rất nhiều người, vì vậy hắn vội vàng tỏ ra phấn chấn để mọi người vui vẻ lên.
Lúc này, ở bên ngoài núi Nga Mi, nắng chói chang.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Hùng Đại Hải ở trước cửa nhà luyện quyền cước với nhau.
Tôn Tư Mạc thì không ở Lôi Thần điện, vào núi hái thước, Triệu Hi Tiếu cũng không ở đây, nghe nói là hắn xuống núi Giáp Giang, đi thăm một vị bằng hữu.
Đắm chìm trong gió núi mát mẻ, Ngôn Khánh cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hắn đứng dậy đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì đã thấy Vô Cấu đi tới, vẻ mặt lộ ra thần sắc bối rối.
- Ngôn Khánh ca ca, Ngôn Khánh ca ca không hay rồi ở dưới núi có rất nhiều người đi về phía này.
Trịnh Ngôn Khánh nghe xong lập tức ngừng bước chân.
Lúc này tại sao lại có nhiều người lên núi vậy?
Ở trong chính điện của Lôi Thần điện của một lão nhân đứng ở đó.
Niên kỷ của lão ước chừng khoảng 60, tướng mạo nghiêm nghị, toát ra một khí thế tinh thuần, mái tóc xám trắng ẩn chứa trong đó ẩn chứa khí chất oai hùng. Đặc biệt là, trong mắt của lão có hai đồng tử.
Cũng chính là, trong mắt có hai ánh mắt.
Hơn nữa cánh tay của lão so với người bình thường còn thần kỳ hơn.
Trong lịch sử người trong mắt có hai đồng tử đại đa số đều là nhân vật nổi danh, trong đó có Tây sở Bá vương đại danh đỉnh đỉnh.
- Ngư trụ quốc?
Trịnh Ngôn Khánh thấy lão nhân kia thì không khỏi ngu ngơ.
Ở trong đại điện, lão nhân đang thành kính về phía lôi thần long thần chính là Ngư Câu La.
Lão không phải đang chỉ huy chiến tranh ở phía Tây sao? Hiện tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ngư Câu La không để ý tới Trịnh Ngôn Khánh, quay người về phía sau, lại cung kính thi lễ với tượng thần, sau đó mới đánh giá cẩn thận Trịnh Ngôn Khánh.
- Oa nhi chúng ta lại gặp mặt.
Cái gì gọi là lại gặp mặt.
Trước đó lần đầu tiên, Ngư Câu La đã ngăn cản Mạch Tử Trọng và Trịnh Ngôn Khánh ở Kiến Quốc môn quyết đấu với nhau, rồi lại khơi mào cúc chiến.
Trong cúc chiến, lão nhân gia thua thê thảm, về sau bị Dương Quảng phái tới đất Thục.
Tính toán thời gian hiện tại đã hai năm trôi qua, Trịnh Ngôn Khánh đã muốn quên chuyện này đi thì Ngư Câu La lại đột nhiên nhắc tới, tuy nhiên lão dường như không trách cứ Trịnh Ngôn Khánh mà dùng một biểu lộ thưởng thức đánh giá cẩn thận.
- Hai năm nay không gặp oa nhi ngươi đã thành người lớn rồi.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không rõ ý đồ của Ngư Câu La nên cũng im lặng.
- Tới đây ngồi xuống.
- Ngư trụ quốc ở trước mặt, tiểu tử làm sao có thể ngồi.
- Ngươi làm vậy thì thật không thoải mái, không bằng tên Mạch Tử Trọng kia, ta thật sự không biết ngươi có gì tốt, nếu như nói ngươi có một bụng văn hay chữ tốt làm con nha đầu Thúy Vân vừa ý thì còn có thể hiểu được nhưng mà ta nghĩ mãi không ra, Trưởng Tôn Thịnh tại sao cũng coi trọng ngươi, còn thu ngươi làm đệ tử, dốc lòng dạy bảo.
Tuy nhiên hiện tại ta đã hiểu ra một chút.
- Oa nhi, ngươi làm không tệ, có tình có nghĩa, hữu dũng hữu mưu, đại sự đều lo liệu tốt.