- Tuy nhiên ta cũng có chút lời, Phùng công tử... chỉ là thiếu niên khí thịnh, nếu như có chỗ nào đắc tội mong Trịnh công tử cũng không để trong lòng, cả hai đều là thiếu niên tuấn kiệt, trụ cột của quốc gia, không cần phải xung đột với nhau.
Trịnh Ngôn Khánh khom người tuân mệnh rồi cáo từ rời đi.
Hắn cùng với Hùng Đại Hải và Thẩm Quang rời đi, cả hai một trước một sau bảo hộ cho Trịnh Ngôn Khánh.
Tuy nhiên Thẩm Quang còn dắt tới một con ngựa, mời Trịnh Hoành Nghị ngồi lên trên đó.
Bốn người từ từ rời khỏi quân doanh, nụ cười trên mặt của Chu Pháp lúc này cũng biến mất, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Phùng Trí Đại, phân phó người mở trói cho viên đội trưởng kia.
- Phùng công tử, mời theo ta vào trong lều nói chuyện.
Hắn xuống ngựa, đi nhanh vào trong quân trướng.
Bất kể thế nào, Chu Pháp cùng với phụ thân Phùng Áng là đồng liêu, luận về bốn phận hắn còn là trưởng bối của Phùng Trí Đại.
Nếu nói đến chức quan, Phùng Trí Đại thống suất quân đoàn trợ chiến, tính ra còn là thuộc hạ của Chu Pháp.
Đối mặt với việc trưởng bối quát lớn, Phùng Trí Đại không dám có chút ngang ngược kiêu ngạo nào, sai thuộc hạ thu thập thi thể trong doanh rồi theo Chu Pháp tiến vào trong lều.
Đám mây đen trên trời từ từ áp xuống huyện Dịch.
Thoạt nhìn có vẻ tuyết muốn rơi.
Trên đường trở về Trịnh Ngôn Khánh không nói một lời.
Trịnh Hoành Nghị hơi hấp tấp nói:
- Ngôn Khánh, đây không phải là do đệ sinh sự mà là do bọn chúng cố ý khiêu khích, hôm nay đệ cùng với mấy bằng hữu uống rượu ở tửu lâu, không ngờ những người Phùng gia cũng tới, ngồi bên cạnh chúng ta, còn nói rất nhiều lời chửi bới, người của ta cùng với bọn họ tranh luận, những người kia không nói nhiều đã xông vào đánh nhau, về sau không biết từ đâu chạy tới một đám quan quân, liên thủ với người Phùng gia, chúng ta bất khả địch chúng nên mới bị bọn họ bắt đi.
Ngôn Khánh sắc mặt nguyên vốn âm trầm.
Nghe Trịnh Hoành Nghị giải thích hắn lập tức phục hồi tinh thần mỉm cười:
- Hoành Nghị, ta không trách tội đệ, vừa rồi ta đã nói, Phùng Trí Đại là nhằm vào ta, đệ chỉ là tai bay vạ gió mà thôi, chỉ là ta nghĩ không ra, ta đắc tội với Phùng gia chỗ nào?
Trịnh Hoành Nghị lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bốn người trở lại trụ sở lúc này đã tụ tập không ít người.
Trong đó có cả những thế gia vọng tộc ở Hà Nam, nhìn thấy Trịnh Hoành Nghị trở về bọn họ đều thở ra một hơi.
Hà Nam thế gia vọng tộc phần lớn đều tới huyện Dịch trợ chiến, các thế gia vọng tộc ở phía Bắc Hoàng Hà thì tiến về phía Trác quận nghe điều khiển. l
Trịnh Hoành Nghị có không ít bạn bè là thế gia vọng tộc.
Cho nên hắn vừa mới xảy ra chuyện, những thế gia đệ tử ở huyện Dịch này lòng đầy căm phấn, nếu như Trịnh Hoành Nghị trở về chậm thêm chút nữa mấy tên tiểu tử hiếu chiến này không chừng đã điểm khởi binh mã, tiến đến quân doanh Phùng gia, dù sao đối với sĩ tộc Quan Đông mà nói, Phùng thị ở Lĩnh Nam cũng chỉ là một nhà nhỏ, mặc dù Tiễn phu nhân đáng nể nhưng nội tình vẫn không so được với các thế gia vọng tộc môn phiệt.
Rượu qua ba tuần, Trịnh Hoành Nghị đột nhiên mở miệng hỏi:
- Chư vị ca ca, không biết Phùng Trí Đại vì sao tìm ta vậy?
- À...
Tên thế gia đệ tử kia do dự một chút rồi khẽ nói:
- Hoành Nghị chuyện này ta hiểu rõ, tuy nhiên Phùng Trí Đại nhằm vào không phải là ngươi mà là Bán Duyến Quân Trịnh công tử.
Ngôn Khánh cùng Tạ Khoa đang bàn tán với nhau, nghe thấy thế gia đệ tử kia nói, lập tức sinh hứng thú.
- Xin lắng tai nghe.
- Chuyện này nói ra thì cũng hơi dài. Trịnh công tử còn nhớ Mạch Tử Trọng không?
Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Chính là tôn công tử của Mạch lão trụ quốc?
- Chính là hắn.
Tên thế gia đệ tử kia nói:
- Phụ thân của Phùng Trí Đại la tả kiêu vệ đại tướng quân Phùng Áng, khi tiên đế còn sống, hắn làm thái thú huyện Lễ ở Cam Túc, lúc đó quan hệ với phụ tử Mạch Tử Trọng vô cùng tốt.
Hai nhà bọn hắn đều đến từ phía nam nên kết giao vô cùng mật thiết.
Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại không chỉ là thế gia kết giao mà còn lớn lên từ nhỏ với nhau, giao tình giống như huynh đệ vậy.
Nếu nói đến đây mà Trịnh Ngôn Khánh vẫn chưa hiểu thì hắn thật uổng công trùng sinh cả đời.
Năm đó hắn kích cúc cùng với Mạch Tử Trọng, không chỉ chiến thắng Mạch Tử Trọng mà còn dùng lễ cắt yết hầu làm nhục Mạch Tử Trọng, về sau khiến cho Mạch Tử Trọng phải rời khỏi Lạc Dương, trở về Trường An. Phùng Trí Đại biết được cho nên muốn làm cho Mạch Tử Trọng hả giận. Trước kia Ngôn Khánh không xuất hiện sau một năm cúc chiến hắn hộ tống Trưởng Tôn Vô Cấu tới Nga mi tìm Tôn Tư Mạc, cho nên Phùng Trí Đại cũng không có cơ hội tìm gặp.
Lúc này Ngôn Khánh đến huyện dịch trợ chiến.
Phùng Trí Đại gặp được dĩ nhiên là mượn cơ hội này để làm nhục hắn.
Thiếu niên tâm tính, tuy không có thâm cừu đại hận gì nhưng vì bằng hữu xuất đầu có thể không tiếc cả mạng sống.
Trịnh Ngôn Khánh biết nguyên do sự tình xong đối với Phùng Trí Đại cũng không còn ác cảm, thời thiếu niên ai mà không làm vài chuyện hoang đường? Còn nữa vì bằng hữu xuất đầu chưa chắc là chuyện hoang đường.
Tiệc rượu tan xong, Trịnh Hoành Nghị vẫn không cam lòng nói:
- Ngôn Khánh, cứ như vậy buông tha cho hắn sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Lui một bước để sóng yên bể lặng cũng tốt, Phùng Trí Đại này cũng là một người trọng tình bằng hữu, nuế có thể, ha ha ta hi vọng có thể kết giao với hắn, một người vì bằng hữu mà xuất đầu chưa hẳn là người xấu.
Còn nữa, chúng ta hôm nay giết nhiều người như vậy, Phùng Trí Đại chưa chắc đã tìm tới chúng ta gây phiền toái.
Có thể Chu tổng quản cũng không lưu hắn lại ở huyện Dịch nữa.
Trịnh Hoành Nghị trong lòng tuy không tình nguyện nhưng Trịnh Ngôn Khánh đã nói vậy rồi hắn cũng không muốn truy cứu nữa.
Cứ như vậy, xung đột giữa hai nhà Phùng Trịnh tới đột nhiên mà đi cũng rất đột nhiên.
Ngày thứ ba sau xung đột, Chu Pháp hạ lệnh cho Câu Liêm binh của Phùng gia đến Sa Ti thành tập kết.
Mặc kệ Phùng Trí Đại có cam tâm tình nguyện hay không nhưng nhân sĩ khắp huyện Dịch đều thở ra một hơi.
Hai đại thế gia xung đột rất có thể biến thành cuộc đánh lớn giữa quý tộc kinh thành và Quan Đông, cũng may cuộc đại chiến này đến.
Rời khỏi rồi cũng yên tĩnh.
Đây là kết cục mà mọi người đều hi vọng.
Tuy nhiên trong chuyện này không ít người thấy được Ngôn Khánh tuy rất mạnh bạo xử lý nhưng cũng vô cùng khiêm tốn, không có biểu hiện gì ra bên ngoài... Điều này khiến cho nhiều người cảm thán, Ngỗng công tử hành xử thật thành thục.