Soán Đường

Quyển 5 - Chương 52: Cứu trịnh tỉnh



Đáng tiếc Trịnh Ngôn Khánh ở trong đám người không nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Chu Sán sau đó lập tức mang theo tàn binh bại tướng rút lui về phía Nam Thủy.

Ngôn Khánh bọn họ trên đường đi cứu tất cả ba nhóm quân tùy, ước chừng có tới năm sáu trăm người, đám quân Tùy thấy tình huống này cũng nhao nhao phá vòng vây, người Cao Ly phát hiện ra Trịnh Ngôn Khánh, từng nhánh đội cũng bắt đầu vây quanh.

- Công tử, không thể đi xa hơn nữa rồi.

Thẩm Quang ở trên lưng ngựa, một đao bổ chết quân địch rồi la lớn:

- Càng đi về phía trước chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh Ngôn Khánh đại giáo tung bay, giống như là mãng xà xuất động, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cũng đại khai sát giới, song phủ của Hùng Khoát Hải cao thp múa lên, giống như là diêm vương, bất kỳ người Cao Ly nào cũng không ngăn cản được một đòn của Hùng Khoát Hải.

Mà Hám Lăng thì càng thêm hung hãn, đao trong tay được hắn vung ra, trong miệng liên tục hô lên những tiếng hung ác, mỗi nơi đao đi qua đủ để chém người thành hai khúc.

Nghe thấy tiếng la của Thẩm Quang, Trịnh Ngôn Khánh cũng biết không thể tiếp tục xông về phía trước.

Cao Ly người ngày càng nhiều hơn nữa bắt đầu vây quanh hắn, không biết có đến tột cùng là bao nhiêu người nhưng đoán chừng ít nhất cũng phải tới hơn vạn người, khoảng cách hiện tại tới cửa thành Bình Nhưỡng là rất xa, đi vào thì có lẽ dễ nhưng đi ra thì có lẽ rất khó.

Ngôn Khánh cũng không muốn thể hiện mình anh hùng gì cả.

Dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, Tùy quân cũng đã hướng tới phía hắn mà chạy tới.

Vì vậy hắn vội vàng cắn răng lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, thu binh trở về.

Gần nghìn tùy quân chật vật quay trở lại Nam Thủy đại doanh, Trịnh Ngôn Khánh cũng bắt đầu vừa đánh nhau vừa rút lui.

- Ngôn Khánh cứu ta.

Đột nhiên ở phía xa xa truyền tới một tiếng la.

Trịnh Ngôn Khánh thúc ngựa quay đầu lại tình thấy cách đó không xa chừng một dăm có mấy tên sĩ tốt Cao Ly đem một đám quân tùy vây vào chính giữa.

Tướng lãnh cầm đầu quân Tùy kia mũ nón đã không còn, tóc tai tán loạn.

- Là Trịnh Tỉnh?

Thẩm Quang đi tới, nhìn Ngôn Khánh mà nói:

- Công tử chúng ta có cứu không?

Nói thật Ngôn Khánh không muốn cứu Trịnh Tỉnh nhưng dù sao cũng là đồng chí cùng nhau đánh Cao ly, hơn nữa còn là đồng tông họ Trịnh, không thể nào vứt bỏ không lý tới.

Còn nữa, cha của Trịnh Tỉnh là Trịnh Nguyên Thọ đã từng trợ giúp Trịnh Ngôn Khánh.

Nhân tình này nhất định phải trả.

Ngôn Khánh nghĩ nghĩ, sau đó thúc ngựa về phía Trịnh Tỉnh:

- Hổ vệ, công kích.

Tùy tùng của Trịnh Ngôn Khánh lập tức gào thét, theo sát sau lưng của hắn.

Đúng lúc này trong đám người lao ra một viên đại tướng trong tay cầm trường mâu, phía dưới là một đại mã, ở trên con ngựa còn treo bốn năm cái đầu máu chảy đầm đìa, như hung thần ác sát lao tới phía Trịnh Ngôn Khánh.

- Tùy Cẩu chớ càn rỡ. Xem Ất Mật ta.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không nhiều lời, thúc ngựa ra dùng mã giáo mà đón tiếp, đâm về phía người vừa mới lao tới.

Mã giáo mang theo một kình phong, nhanh như thiểm điện.

Ất Mật vừa thấy đã vung trường mâu ra khóa mã giáo của Ngôn Khánh lại, sau đó quét ngang, một chiêu hoành tảo thiên quân đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh ở trên ngựa không hề hoang mang, bày ra giáo phong ngăn cản, trong tích tắc Ngọc Đề Tuấn đã phóng lên, Ngôn Khánh đổi giáo qua tay trái, thừa dịp hai mã giao phong, lấy ra ngân tiên, thân thể vươn lên, dùng một chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt đánh về phía sau ót Ất Mật, tên Ất Mật này kêu thảm lên một tiếng, óc liền võ toang.

Cái này nói thì khá chậm nhưng tình huống lúc đó phát sinh rất nhanh.

Hùng Khoát Hải thúc ngựa xẹt qua người Ất Mật, tay phải cầm bùa chém phậm một cái, đem đầu của hắn cắt đứt rồi lại loa lên, Hám Lăng thì đao quét ngang, đem người của hắn chặt thành hai khúc.

- Ất Mật tướng quân chết rồi.

Binh sĩ Cao Ly giật mình, sau đó hô lên, loạn cả một đoàn.

Những người nhìn thấy đám Trịnh Ngôn Khánh dùng thủ pháp giết người đều khiếp vía, mấy tên gia hỏa này đúng là cuồng sát nhân.

Ngôn Khánh cũng không thèm nhìn, đại giáo tung bay mở một con đương.

- Trịnh Tỉnh, đừng ham chiến, theo ta phá vòng vây.

Trịnh Tỉnh lúc này cũng máu nhuộm chiến bào, không còn chút thế gia công tử nữa, Trịnh Ngôn Khánh mở đường đi qua hắn cũng tinh thần phấn chấn, mã giáo tung bay, mang theo một đám tàn binh bại tướng thuận thế tụ hợp cùng với bọn người Trịnh Ngôn Khánh, lớp lớp phá vòng vây.

Ở phía xa xa tại một tòa cao.

Mấy nghìn tên Cao Ly binh sĩ lặng ngắt như tờ.

Trên đỉnh núi tại một nơi đèn đuốc sáng choang, một viên đại tướng mình mặc kim giáp, dựng kiếm nhìn xuống.

- Tùy cẩu liều lĩnh, lúc này ta muốn bọn chúng toàn quân bị diệt.

- Mạc Ly Chi liệu sự như thần, lần này giết sạch Tùy cẩu chính là dùng kỳ công.

Tướng lãnh Cao Ly ở phía dưới ca tụng không dứt.

- Mạc Ly Chi mau nhìn bên kia.

Nam Thủy?

Cao Ly tướng lãnh biến sắc, nhưng bình tĩnh lại.

Hắn khoát tay ý bảo chúng tướng không cần lo lắng rồi trầm giọng nói:

- Tùy cẩu phóng hỏa binh, xem ra cũng có bổn sự, tuy nhiên những bại binh kia không cần phải để ý tới, Lai Hộ Nhi hiện tại còn bị vây ở trong thành, cho dù tụ hợp lại cũng không ra hồn, truyền lệnh của ta, Tùy cẩu muốn chạy cứ để cho chúng chạy, tam quân hướng về phía nội thành Bình Nhưỡng công kích, phải bắt sống được Lai Hộ Nhi.

Nói xong hắn vung tay lên, hơn mười kỵ mã lao xuống.

Tù và của Cao Ly được thổi lên, từng quân từng quân bức người tấn công về Bình Nhưỡng.

Về phần Tùy quân chạy tứ tán, người Cao Ly không để ý tới.

Ngôn Khánh dẫn theo Trịnh Tỉnh từ trong loạn quân lao ra, đã tới dưới chân núi.

Trên núi rừng liễu vẫn đang hừng hực cháy, ở phía xa xa tiếng tù và truyền tới, thanh âm hét hò của người Cao Ly vang tới tận mây xanh.

- Có chuyện gì xảy ra?

Một gã tùy bình ngồi dưới đất thở hổn hển nói:

- Đây là kèn của người Cao Ly, đại khái là lần công kích cuối cùng.

Công kích cuối cùng?

Trịnh Ngôn Khánh sửng sốt nhìn, thấy bộ dạng chật vật của Trịnh Tỉnh thì lời ra đến miệng lại nuốt vào.

Hắn quét qua binh tướng của Trịnh Tỉnh, có khoảng 300 người chí ít một nửa cũng là người của Trịnh gia, Trịnh Ngôn Khánh không nhìn thấy Trịnh Hoành Nghị trong lòng cảm thấy kỳ quái.

- Trịnh Tỉnh, Hoành Nghị đâu rồi?

- Ta không biết.

- Các ngươi không phải ở cùng một chỗ sao?

Trịnh Tỉnh nói:

- Sự tình quá đột nhiên, Cao Ly cẩu tặc đột nhiên lao ra, ta chỉ chú ý phá vòng vây.

- Hoành Nghị ở trong thành?

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.