Trong lòng của hắn tràn ngập nghi hoặc thì đã nhìn thấy Phòng Huyền Linh đứng ở bên ngoài, Lý Ngôn Khánh vội vàng khoát tay, ý bảo Mã Tam Bảo ở bên ngoài chờ đợi.
- Đại huynh, tại sao lại tới đây?
Phòng Huyền Linh trước hết vẫn lễ độ bái kiến Lý Ngôn Khánh sau đó mới ngồi xuống.
- Lý đệ, ta phải đi rồi.
- Sao?
- Hôm qua gia phụ đã phái người tới đây đưa tin ta có lẽ phải nhanh chóng rời khỏi Huỳnh Dương.
Ngôn Khánh ngạc nhiên, vô cùng kinh ngạc nhìn Phòng Huyền Linh hơn nửa ngày mới có phản ứng, sau đó hắn thấp giọng nói:
- Có biết là đi đâu không?
Tin tức này thật sự là quá mức đột nhiên khiến cho Lý Ngôn Khánh cũng không chuẩn bị tiếp nhận được.
Trong lịch sử, Phòng Huyền Linh không làm quan ở Huỳnh Dương, mà hiện tại hắn đã cắm rễ nơi này, chính thức trở thành Tư Mã Huỳnh Dương.
Trong kế hoạch của Lý Ngôn Khánh, Phòng Huyền Linh chiếm vị trí thật lớn.
Hắn hiện tại phải đi rồi sao?
Phòng Huyền Linh cười khổ một tiếng:
- Vốn tưởng rằng có thể dẹp yên loạn Dương Huyền Cảm có thể yên ổn nhưng ai biết.... ta phải tới Tì Lăng quận làm quận úy.
Tì Lăng quận?
- Nơi đó cách nơi này đến cả vạn dặm.
- Ha ha cũng không đến nỗi xa vạn dặm, hiền đệ quân địch mấy lần đánh Ti Lăng, thái thú Trầm Pháp Hưng mấy lần tới giao phong đều chưa hề chiến thắng, la tướng quân cùng Thổ Vạn Tự đại tướng quân đã bị phản tặc Lưu Nguyên Tiến chiêu hàng, cho nên Trầm Pháp Hưng thỉnh cầu triều đình cho viện trợ, cha ta sắp tới sẽ đảm nhiệm chức quận trưởng Đan Dương quận.
Phụ thân của Phòng Huyền Linh là Phòng Ngạn Khiêm lúc này đã đại lộ thuận lợi.
Sau khi đảm nhiệm chức Lạc Dương biệt giá hắn mấy lần được thăng chức.
Trong cuộc chiến Cao Ly, Phòng Ngạn Khiêm được chức Quang Lộc đại puh, cùng với tư mã Trác quận được làm chức tổng quản hiệp trợ Vũ Văn Thuật và Khuất Đột Thông tác chiến Đan Dương Qunậ và Giang Đô. Ngôn Khánh không ngờ rằng lần này Phòng Ngạn Khiêm lại tới nhận chức quận trưởng Giang Đô.
Tuy hắn không nhớ rõ trong lịch sử ai nhận chức quận trưởng Giang Đô nhưng có thể khẳng định không phải là Phòng Ngạn Khiêm.
Thoạt nhìn, Phòng Ngạn Khiêm được Dương Quảng tin cậy, thậm chí đem đại môn Giang Đô giao cho hắn.
- Đại huynh có ý là...
Phòng Huyền Linh nói:
- Gia phụ đề cử ta với bệ hạ.
- Bệ hạ đã đồng ý thỉnh cầu của gia phụ, mệnh cho ta tới Tì Lăng huyện làm huyện lệnh, làm tư mã của Đan Dương quận, ta đoán mấy ngày nữa sẽ có chiếu lệnh tới, thật không biết làm sao cho phải cho nên đi suốt đêm tới Củng huyện cùng với hiền đệ thương nghị chuyện này.
Theo phẩm trật Đan Dương quận cùng cấp với Huỳnh Dương quận.
Chức Tư Mã chấp chưởng quân sự, đồng thời còn có thể làm huyện lệnh Tì Lăng huyện, điều này cho thấy Dương Quảng đối với Phòng gia phụ tử rất tín nhiệm...
Ngôn Khánh cảm thấy kinh hãi.
Điều này có thể khẳng định lịch sử đã thoát ly.
Lý Ngôn Khánh không rõ ràng lắm lần này Phòng Huyền Linh đi Đan Dương quận là tốt hay xấu.
- Đại huynh, phía nam bây giờ vô cùng loạn đó.
- Ta cũng biết nhưng ta phải phụng quân mệnh và ý của gia phụ, không cách nào từ chối.
- Đan dương dân phong dũng mãnh, từ trước tới giờ tinh binh đều xuất hiện từ đó, nếu như không có người chỉ sợ khó có thể dừng chân.
- Trong những người đệ quen có một người tên là Trương Trọng Kiên, là tộc trưởng Trương thị ở Ngô huyện, thương gia giàu có ở phía nam, đại huynh sau khi tới Đan Dương có thể liên hệ với hắn.
Ngôn Khánh suy nghĩ một lát rồi nói ra.
Phòng Huyền Linh đi Đan Dương lần này chuyện không thể đổi cho nên Lý Ngôn Khánh đành vì hắn mà suy nghĩ một phen.
- Huynh trưởng lần này đi Giang nam, cần có người giúp đỡ, lần này đệ có thể đề cử một người, có thể làm cho huynh như hổ thêm cánh.
Phòng Huyền Linh cũng biết tình hình phía Nam phức tạp.
Tuy nhiên khi nghe Ngôn Khánh nói tâm tình liền định, hắn vội vàng hỏi:
- Không biết hiền đệ đề cử người phương nào?
- Dương Hạ Tạ Ánh Đăng.
- Tạ Khoa?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Đúng thế, người này tuổi tác không lớn lắm, nhưng lại là một hảo thủ, võ nghệ vô cùng cao cường, có tài tiễn thuật xuất quỷ nhập thần, quan trọng nhất là Tạ Khoa tâm tư sâu xa, có hắn ở bên cạnh hiệp trợ, đại huynh có thể yên tâm.
- Trịnh thị còn có một người tên là Hoành Nghị, đối với tình hình phía nam rất tinh tường.
- Hôm nay Trịnh gia đại loạn cần có người dẫn đường, đại huynh có thể tới Huỳnh Dương, tìm Trịnh công Nhân Cơ nói chuyện, đệ nghĩ ông ấy có thể vui vẻ tiếp nhận.
Phòng Huyền Linh ngạc nhiên:
- Đệ, đệ cùng với Trịnh gia...
- Đệ cùng với Trịnh gia như thủy hoả, nhưng đó là ngày xưa. An Viễn đường có công nuôi dưỡng đệ, ân là ân oán là oán đệ vì huynh tiến cử nhân tài không dùng tư tưởng cá nhân, đệ còn có một người trong phủ tên là Hàn Trọng, người này rất thông minh, có ánh mắt.
Đại huynh đi tha hương, cũng cần có người tâm phúc, người này có thể trở thành tùy tùng.
Phòng Huyền Linh chắp tay lại thở dài nói:
- Hiền đệ trợ giúp, ta cảm kích vô cùng.
Vốn hắn chỉ muốn từ biệt Lý Ngôn Khánh không ngờ Lý Ngôn Khánh lại đưa tới ba người giúp đỡ.
Tạ Khoa võ nghệ binh pháp đều thuộc về thượng đẳng, Phòng Huyền Linh đã tận mắt chứng kiến, hơn nữa xuất thân của hắn cũng rất tốt.
Đàm luận một hồi, Phòng Huyền Linh mới cáo biệt rời đi, nhanh chóng chạy tới Huỳnh Dương.
Lý Ngôn Khánh đưa mắt nhìn sau lưng của Phòng Huyền Linh, gãi giã đầu cười khổ bước vào gian nhà tranh.
Tạ Khoa hiện tại vô sự để làm, nếu như có Phòng Huyền Linh giúp đỡ hẳn là hắn và Tạ gia cũng vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên không biết lần này Phòng Huyền Linh xuôi nam có được thành tích gì không.
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh liền lắc đầu.
******
Ở bên gian nhà tranh bên ngoài Hoắc Sơn bỗng nhiên dừng lại một đội xe ngựa.
Hai mươi thanh niên mặc trang phục gia tướng đứng ở bên ngoài cảnh giác thủ hộ.
Mao Tiểu Niệm đứng ở cửa ra vào từ phía xa xa nhìn thấy Lý Ngôn Khánh liền tới cửa hiên nói:
- Công tử có một vị khách nhân đang ở trước nhà chờ.
- Khách nhân nào?
Ngôn Khánh kinh ngạc hỏi.
Mao Tiểu Niệm lắc đầu nói khẽ:
- Không biết, tuy nhiên nghe giọng thì hình như là đến đưa mấy thớt ngựa.
Nàng nói chuyện bừa bãi khiến cho Lý Ngôn Khánh càng thêm hồ đồ.
Hắn dứt khoát đi tới cửa hiên, bước vào gian nhà tranh.
Chỉ thấy ở bên trong đã có ba người.
Niên kỷ có người bốn m ươi có người ba mươi, người trẻ nhất ngồi ở phía sau, Lý Ngôn Khánh cảm thấy người này quen mắt nhưng cũng không nhớ ra được.