Trên thực tế hắn là tùy tùng của Lý Hiếu Cơ nên đối với tình huống của Lý gia cũng hiểu rõ.
Cho nên Vương Hoàng không cần giả vờ mà ngay lập tức vào thẳng chính đề.
Ngôn Khánh khẽ giật mình, mình muốn thế nào ư?
Từ khi trùng sinh xong, Lý Ngôn Khánh thật sự cũng không có tâm tư gì khác là làm sao tiếp xúc với Lý Thế Dân, mãi cho tới khi từ Cao Ly trở về Củng huyện hắn mới có biến hóa.
Mình dựa vào Lý Thế Dân, cũng cần phải có thực lực Lý Thế Dân mới tiếp nhận được.
Nếu như trong tay không có thực lực thì Lý Thế Dân làm sao để mình vào trong mắt.
Ý niệm này xuất hinệ, trong lòng của Lý Ngôn Khánh liền biến hóa, hắn hi vọng rằng mình có thể có đủ thực lực để tương lai tự bảo vệ.
Chinh phạt thiên hạ?
Ngôn Khánh lúc này còn chưa có ý nghĩ này.
Cho nên khi Vương Hoàng hỏi, hắn trầm ngâm rồi khẽ nói:
- Ta muốn tự lập thì thế nào?
Tự lập này cũng không phải là tự lập vương. Vương Hoàng nghe được thì mỉm cười:
- Công tử muốn tự lập thì có gì khó.
- Công tử xây dựng ở Củng huyện chính là chìa khóa ở Trung Nguyên, nếu như công tử tự lập ở đây thì sẽ dựng nên thế bất bại.
Lý Ngôn Khánh bắt đầu nhìn thẳng vào Vương Hoàng.
Lý Hiếu Cơ nói không sai, vương Hoàng này đúng là có chút tài năng.
- Nhưng không biết làm thế nào để khống chế Huỳnh Dương?
- Thiên hạ sắp tới sẽ loạn, rất loạn.
- Dương thị không thể phủ nhận là tài hoa xuất chúng, thủ đoạn cao minh, nhưng lại thích đao to búa lớn, tự cho mình là đúng. Dương thị lại là thần tử soán quốc cho nên bọn chúng đối với hạ thần vô cùng cố kỵ, từ khi Dương Quảng làm hoàng đế tới nay, hiền thần điêu tàn, gian thần đầy đường, hắn lần này chinh phạt Liêu Đông hai lần thất bại đã làm cho mất căn cơ quốc gia.
Hiện nay Quan Đông phe cánh nổi lên bốn phía, đạo phỉ bộc phát.
Dương Quảng lại không mau chóng bình định, ngược lại muốn chinh phạt Liêu Đông lần thứ ba.
Cao Ly là tiểu quốc, căn bản không đáng lo, điều đáng lo là Dương Quảng không để ý tới Quan Đông. Cao ly cho dù đánh thắng thì có ích lợi gì chứ? Lần chinh phạt Liêu Đông thứ ba chiến thắng thì sao, cũng khiến cho thiên hạ đại loạn mà thôi.
Tuy nhiên hiện tại công tử muốn nắm lấy Huỳnh Dương thì cần phải có Dương thị giúp đỡ.
Lý Ngôn Khánh trầm mặc không nói gì, nhưng trong lòng thì thầm cảm thán.
Nhắc tới thời Tùy Đường người ta đều nói Phòng mưu Đỗ đoạn, Lý Thế Dân anh minh thần võ.
Nhưng không ngờ ở bên trong lại có nhiều ngoạ hổ tàng long như vậy, một nhân vật như Vương Hoàng không ngờ lại không để lại công tích gì.
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh liền đứng lên vái chào:
- Kính xin tiên sinh chỉ dạy tiếp.
- Công tử hôm nay còn cần làm rất nhiều chuyện, công tử ở trong sĩ lâm rất có thanh danh, nhưng mà trong lòng người dân, có mấy người biết danh tiếng của công tử?
- Xem ra nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.
Vương Hoàng nhịn không được mà vỗ tay cười to:
- Công tử nói rất chuẩn xác.
- Tuy nhiên làm sao để nước nâng thuyền?
- Chuyện này có hai cách.
- Dương Huyền Cảm tàn sát bữa bãi trên sông Lạc, mặc dù đã thất bại nhưng nguy hại của hắn vẫn còn, khắp nơi là lưu dân trôi dạt khắp nơi. Dương thị lần này chinh phạt Liêu Đông lần thứ ba càng gây nên tai nạn.
Công tử có muốn giúp dân chúng khó khăn lần này không?
- Dĩ nhiên là muốn.l
Nếu như là vậy công tử có thể ở Củng huyện, Huỳnh Dương, Yển Sư thiết lập rạp cứu tế, cứu tế dân chúng Huỳnh Dương, chuyện này cũng không tổn hao quá nhiều, chỉ cần công tử ra mặt là lúc đó có rất nhiều thế gia ở Huỳnh Dương sẽ giúp đỡ.
Lý Ngôn Khánh rót rượu cho vương Hoàng rồi lại thành khẩn hỏi.
- Nguyện nghe cách thứ hai.
- Công tử hiện tại có đại tang ở đây ẩn tàng.
- Nhưng nếu như ẩn tàng thì Dương thị đối với công tử sẽ nhạt dần công tử cần phải làm cho bọn họ tiếp tục chú ý tới mình. Công tử hiện tại là đương kim danh sĩ, Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân danh tiếng lẫy lừng, trong sĩ lâm ai cũng biết, cho nên công tử chỉ cần vỗ tay hô lên thì sĩ tử sẽ như mây mà nghe theo.
- Cho nên cách thứ hai xin công tử thiết lập văn học quán, biên tu kinh sử cho sĩ lâm chú ý.
- Văn học quán?
Lý Ngôn Khánh trong lòng liền run lên.
Vương Hoàng nói:
- Văn học quá này không cần công tử tự mình quản lý, chỉ cần tuyển một hai nhân thủ đắc lực phụ trách thì đầy đủ.
- Nói cách khác là mượn thanh danh của ta?
- Đúng là như thế.
.Lý Ngôn Khánh liên tục gật đầu:
- Tiên sinh nói rất đúng.
- Công tử muốn khống chế Huỳnh Dương thì cần phải tin tức linh thông.
- Sau khi thành lập rạp cứu tế, công tử có thể đem tai mắt ra khắp nơi, tuy nhiên việc này còn cần có một chuyên gia quản lý, phụ trách mọi thứ.
Ngôn Khánh ở trong phòng bồi hồi suy tư, lát sau lại nói:
- Chuyện này không nên kéo dài, cần phải nhanh chóng tiến hành, ta vốn định tu kiến điền trang gần Bách Hoa Cốc cho tiên sinh nhưng bây giờ xem ra bây giờ phải có một yêu cầu quá đáng mong tiên sinh đáp ứng.
- Vấn đề mạng lưới tin tức tai mắt này cần phải có một người quản lý sâu xa, hôm nay bên cạnh của ta cũng không có nhân vật như vậy cho nên mong tiên sinh thay ta khống chế được không?
Vương Hoàng kinh ngạc nói:
- Công tử cần phải hiểu rõ, đây chính là mạch máu của công tử, tại sao lại giao cho ta?
- Phụ thân ta đã đề cử tiên sinh, chắc chắn là tín nhiệm tiên sinh, hơn nữa chuyện này chỉ có tiên sinh là thích hợp nhất, mong tiên sinh chớ từ chối.
Lý Ngôn Khánh ngôn ngữ khẩn thiết khiến cho Vương Hoàng cảm động.
Năm đó hắn ở dưới trướng Hán vương Dương Lượng mặc dù là mưu sĩ nhưng cũng không được trọng dụng.
Rất nhiều chuyện Dương Lượng khư khư cố chấp, mặc dù khuyên bảo nhưng cũng không nghe theo, không ngờ bây giờ hắn vừa hiến kế Lý Ngôn Khánh lại toàn bộ tiếp nhận.
Cái này xem như là một loại ơn tri ngộ.
Hắn đứng lên chắp tay vái chào:
- Vương Cảnh Văn nguyện vì công tử mà dốc sức khuyển mã.
- Ta sẽ lệnh cho Thẩm Quang hỗ trợ tiên sinh phụ trách việc này, hàng năm cũng sẽ cung cấp cho tiên sinh năm vạn quan, xây dựng trụ sở, mọi chuyện do tiên sinh quyết định, tuy nhiên trên danh nghĩa, chuyện này sẽ do Thẩm Quang làm chủ, phụ trách, kính xin tiên sinh có thể thông cảm nỗi khổ của ta.
Vương Hoàng làm sao không thông cảm.
Bản thân của hắn là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng không thích hợp chủ trì chuyện này.
Lý Ngôn Khánh lại nói tiếp:
- Về phần tên quán, sẽ gọi là Kỳ Lân quán, tiên sinh nghĩ thế nào?
Kỳ Lân là một kỳ thú, cùng với nho gia văn hóa có một phần liên hệ.
Nghe nói thánh nhân Khổng Tử vì được Kỳ lân sinh ra, cũng vì Kỳ lân mà chết.