Soán Đường

Quyển 6 - Chương 12: Tập kích Nguyên Sơn thành



Mọi người không phải ai cũng giống như Kim Thành Tín, có thân thế không gì sánh kịp, tiếp nhận giáo dục tốt. Mặc dù Thất Túc là thực cốt Hoa Lang nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh cũng không rõ, còn Phác Xương Kim chỉ biết Trịnh Ngôn Khánh là người giết Cao Bảo Tàng, nếu không có chuyện đó xảy ra thì cho dù Trịnh Ngôn Khánh có là nam hay là nữ hắn cũng không biết. Cho nên cả hai đều hiếu kỳ nhịn lại Kim Thành Tín.

Kim Thành Tín nhấp một chén rượu sau đó mở miệng giải đáp.

Đúng lúc này chỉ thấy một tên võ sĩ Hoa Lang dọc theo con đường từ phía xa xa chạy tới.

Trong chớp mắt hắn đã tới lương đình, thấp giọng nói bên tai của Kim Thành Tín, Kim Thành Tín nghe xong thì biến sắc nhìn về phía Phác Kim Xương rồi nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói:

- Ngươi xuống trước đi.

- Tiểu quốc tiên có chuyện gì xảy ra vậy?

Phác Xương Kim trợn mắt nhìn Kim Thành Tín:

- Hẳn là phát hiện tung tích của Tùy nhân?

Kim Thành Tín nhổ ra một ngụm nước miếng, đắng chát mà cười nói:

- Phác quân chủ, ông nói không sai, đúng là phát hiện ra tung tích của Tùy nhân.

Lời nói chưa dứt, Phác Xương Kim và Thất Túc đều đứng dậy:

- Bọn chúng ở nơi nào? Chúng ta lập tức điểm binh đi truy sát bọn chúng.

- Phác quân chủ, ngồi xuống chớ vội.

Kim Thành Tín chần chừ một lát rồi khẽ nói:

- Vừa ròi Nguyên sơn phái người đưa tin tới, rạng sáng hôm nay, Nguyên sơn đã bị tập kích.

Phác Xương Kim thoáng chốc không có phản ứng, ngây người nhìn Kim Thành Tín:

- Nguyên sơn, chính là Nguyên sơn của ta sao?

Kim Thàn Tín hít một hơi sâu rồi dùng sức gật đầu.

- Tùy quốc hôm nay chưa xuất hiện là bởi vì sáng sớm đã chạy tới Nguyên sơn, lúc chúng ta an bài phục kích thì bọn chúng đã chiếm lĩnh Nguyên sơn.

Thất Túc nghi hoặc hỏi:

- Tại sao Tùy quốc lớn mật bắt công chúa Kim Đức Mạn mà lại quay lại đánh Nguyên sơn?

Kim Thàn Tín cười khổ nói:

- Ta tuy không muốn thừa nhận nhưng thực tế chính là như vậy.

Phác Kim Xương cả ngày phơi mình trong nắng gắt, nghe thấy Kim Thành Tín nói những lời này, trong người liền cảm thấy khó thở, một ngụm máu tươi phun ra ngửa mặt lên trời té xuống đất.

Nhất thời tuyệt khí bỏ mình.

Trong lúc Kim Thành Tín, Phác Nguyên Xương Thất Túc ba người mưu đồ bí mật phục kích Trịnh Ngôn Khánh thì ở dưới thành Nguyên sơn, xuất hiện một đạo nhân mã.

Nguyên sơn chính là thủ phủ Giang Nguyên Đạo đời sau của Triều Tiên, cũng là căn cứ hải quân của bọn họ, nhưng thời điểm này vẫn chỉ là một làng chài phồn hoa, phía đông là yếu địa, La quốc muốn xuất binh qua Cao Ly thì phải đi qua nơi này.

Phác Xương Kim suất lĩnh hầu như toàn bộ binh ở Nguyên sơn tiến về Mộc Hoành trấn.

Lưu lại Nguyên Sơn thành chỉ không tới hai trăm người, do phó tướng trấn thủ. Trên thực tế trong mắt của người Cao Ly, binh mã không cần ở lại Nguyên sơn, Tùy quân thảm bại, Cao Kiến Vũ một đường đuổi giết, ai mà còn dám tập kích quân trấn.

Duy nhất một đạo quân dám tập kích thì đã xuất hiện ở Mộc Hoành trấn.

Trong suy nghĩ của Phác Xương Kim, hắn cùng với La quốc giáp binh, kết cục của chi Tùy quân này đã sớm định đoạt.

Cho nên lúc này có năm mươi người tả hữu mặc trang phục kỵ quân Cao Ly xuất hiện ở bên ngoài thành Nguyên Sơn, thủ thành Cao Ly cũng không để ý.

Một gã quan quân ở trên thành lớn giọng quát hỏi:

- Dưới thành là binh mã phương nào?

- Chúng ta là trấn quân từ Trường Khẩu trấn tới đây, phụng mệnh của Uyên Thái Trá đại nhân, có quân tình trọng yếu bẩm báo với Nguyên Sơn Phác Kim Xương quân chủ.

Quan quân cầm đầu dưới thành tuổi tác hiện nay cũng không quá lớn, nhìn có vẻ mười bốn mười lăm.

Hắn nói năng tiếng Cao Ly lưu loát, lập tức khiến cho viên tướng giữ thành cởi bỏ cảnh giác, Nguyên Sơn vốn thuộc phạm vi quản hạt của đại nhân Uyên Thái Trá, nếu là Uyên Thái Trá phái người tới đây thì dĩ nhiên là không cần phải lo lắng, một đám quân binh được phó tướng sai bảo đi ra đón.

Cửa thành Nguyên Sơn két két từng tiếng chói tai, theo đó là hai tiếng hét to:

- Con mẹ nó, nhanh một chút, kìm nén chết lão tử rồi.

Hai người thân cao gần trượng, như hung thần ác sát, tung người như bay vào trong thành.

Một người cầm song phủ, hắc diện râu đen, đầu báo mắt hổ.

Một người khác thì cầm mạch đao, bạch diện miệng rộng, hai mắt cũng trợn trừng.

Người Cao Ly thấy hai hung thần này xuất hiện không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hắc diện cự hán bổ cái búa lớn về phía trước, hai cái búa đã nện lên cửa thành.

Sức lực truyền tới, hai người Cao Ly đang kéo cửa bị chấn động mà té xuống đất.

Hắc diện cự hán bỏ hai thanh búa lớn xuống, ném ba thanh búa nhỏ ra, đem ba gã binh sĩ Cao Ly ngã xuống vũng máu.

- Đại hắc tử, lưu lại hai tên co ta.

Bạch diện cự hán nóng nảy, tốc độ dưới chân liền nhanh hơn, vọt tới trước hắc diện cự hán, hàn quang xuất hiện mạch đao đã chém đứt hai người Cao Ly thành hai đoạn.

Từng thanh âm thê lương thảm thiết vang lên, quanh quẩn không dứt ở trên cửa thành.

Thiếu niên lúc nãy nói chuyện với người Cao Ly lúc này đã phóng ngựa xông vào trong thành.

Theo sau hắn là mười mấy kỵ mã, trong miệng hét lên âm thanh, giống như có thiên quân vạn mã công kích vậy.

Mà ở phía xa xa lại có vài chục kỵ binh xuất hiện cầm đầu là hai viên đại tướng, một người vừa cầm cung vừa cầm thương, một người thì cầm đại đao, gào thét mà tới.

Trên cổng thành người Cao Ly lúc này mới có phản ứng.

Lập tức có tiếng kêu phát ra:

- Địch tập kích, có địch tập kích!

Bọn họ cũng không biết rõ ràng người nào tập kích.

Nhưng nhìn thanh thế thì như lang như hổ thật khiến người ta sợ hãi.

- A Lăng, ngươi có dám trèo lên trên thành với ta không?

Bạch diện cự hán không chịu yếu thế:

- Có gì không dám, xem ta cướp lấy chiến kỳ đây.

Hai người bước đi như bay, xông lên thành lâu như gió, người Cao Ly cũng không nhiều, chỉ có mấy chục người ở trên đó mà thôi, đao thương đồng loạt thi triển, hai cự hán không hề sợ hãi, hai đại búa và mạch đao thi triển như mãnh hổ xuống núi, trong chốc lát máu của người Cao Ly đã chảy thành sông.

Cùng lúc đó, kỵ quân chạy vào Nguyên Sơn thành, ném dầu mỡ ra khắp thành, sau đó lại phóng hỏa.

Trong chốc lát, thành Nguyên Sơn đã lửa cháy hừng hực.

Nhận được tin phó tướng Nguyên Sơn liền lao ra khỏi quân phủ, nhưng lúc này Nguyên Sơn thành đã hóa thành biển lửa.

Dân chúng ở trong thành chạy tứ tán, mà những trấn binh ở Cao Ly cũng không ham chiến mà chạy trối chết.

Phó tướng thấy tình thế không tốt, liền suất lĩnh người chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.