Ở trên cao, từng thanh âm hoan hô vang lên, nhìn thấy người mình đám Tùy quân lập tức tinh thần phấn chấn.
Trong tích tặc những đau đớn mỏi mệt đói khát như biến mất vô ảnh vô tung, Trịnh Ngôn Khánh hiện tại có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Nửa năm tác chiến cả ngày lẫn đêm hắn đều mong ngóng viện binh cuối cùng viện binh đã xuất hiện.
- Bùi Nguyên Khánh, Tiết tứ lang, các ngươi cuối cùng cũng đã tới.
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà hô lên ầm ĩ, ngân tiên phóng lên, đánh chết một tên võ tướng.
Ngôn Khánh hưng phấn liên tiếp đánh lên mình hai tên quân tốt Cao Ly, lấy một thanh trường thương.
Một thương ở tay hắn vô cùng ngạo nghễ.
Ngôn Khánh cầm trường thương chỉ thấy thương ảnh trùng trùng điệp điệp.
Đám quân tốt Cao ly trong nháy mắt đã bị trường thương đánh trúng mà chết.
- Ngôn Khánh, Vệ phủ úy đã từ Thông Định trấn tới đây, vượt qua Liêu Thủy chỉ cần ngươi kiên trì một lúc nhất định có thể thoát ra.
Hắn ở bên cạnh múa song chùy đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh.
Mà Tiết Vạn Triệt cũng như là mãnh hổ xuống núi, đại đao vung lên, tả xung hữu đột trong quân, giết vô cùng hăng hái thậm chí không kịp chào hỏi Trịnh Ngôn Khánh.
Tùy quân từ trên trời xuất hiện khiến cho người Cao Ly bị rối loạn trận tuyến.
Đồng thời vì viện quân tới đây, Tùy quân ở trên cao cũng càng thêm dũng mãnh, từ từ xông xuống, thế cục của người Cao Ly trở nên vô cùng hỗn loạn, người Cao Ly mặc dù nhân số chiếm ưu thế nhưng bị Tùy quân liên tục bức về phía sau.
Tiết Vạn Triệt luân phiên tấn công khiến cho bọn họ phải tán loạn chạy đi.
Cao Kiến Vũ tức giận tới cực điểm hắn đấm ngực giậm chân, vốn sắp thu được toàn thắng lấy được đầu trên cổ của Trịnh Ngôn Khánh mà không ngờ viện binh Tùy quân lại xuất hiện.
Cao Kiến Vũ tuy không muốn thừ nhận nhưng thấy trận tuyến đã loạn cũng biết không thể ngoan cố.
Bỏ đi bỏ đi, hắn nghiến răng ra lệnh:
- Lui binh lập tức lui binh.
Từng thanh âm chiêng đồng vang lên, đám người Hùng Khoát Hải và Hám Lăng lui về Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy một cái lọng che đỏ chút từ từ rút về phía đông.
- Hoành Nghị cái lọng che kia là của ai vậy?
Trịnh Hoành Nghị trên đùi trúng hai mũi tên, cánh tay dính một đao may mà chiến bào có một lớp giáp mỏng cho nên không bị tổn thương quá lớn, cho dù như vậy hắn cũng kiệt sức, toàn thân đau nhức vô cùng, sau khi trở về đã đặt mông ngồi xuống không muốn đứng lên nữa.
Nghe thấy Trịnh Ngôn Khánh hỏi, Trịnh Hoành Nghị giãy dụa đứng dậy, theo ngón tay của Trịnh Ngôn Khánh mà nhìn, sau đó sắc mặt đại biến.
- Ngôn Khánh đó là cờ hiệu của Cao Ly chủ tướng, ta không biết người kia là ai nhưng ít ra cũng là vương thất quý tộc.
Đối với phong tục tập quán của vương thất quý tộc Trịnh Hoành Nghị liếc là nhận ra, người che lọng màu hồng kia nhất định là lai lịch bất phàm.
Trịnh Ngôn Khánh cắn răng dưới sự nâng đỡ của Thẩm Quang mà đứng lên.
Hắn cẩn thận quan sát một hồi rồi hét lớn một tiếng:
- Đó chính là Cao Kiến vũ huynh đệ của Cao Nguyên.
- Ngôn Khánh ngươi nói gì?
Trịnh Ngôn Khánh không nói nhiều lời, xách giáo lên lưng ngựa.
- Lão tử ban đầu ở Bình Nhưỡng gặp rủi cho chính là do một tay tên Cao Kiến Vũ này gây nên hôm nay hắn đi vào đất Đại Tùy há có thể để hắn chạy thoát.
- Các huynh đệ ai dám cùng ta xông lên chém tướng đoạt cờ?
Mạch Tử Trọng, Tạ Khoa nhao nhao đứng dậy.
Tuy tất cả đều mệt mỏi nhưng ai cũng rõ nếu có thể bắt được Cao Kiến Vũ thì là một công lớn.
- Đại hắc tử, A Lăng các ngươi mở đường cho ta.
Trịnh Ngôn Khánh thúc ngựa lao xuống miệng quát:
- Thẩm Quang ngươi phụ trách bảo hộ Trịnh Hoành Nghị, không để cho bọn họ sai lầm.
Ngọc Đề Tuấn rõ ràng cước bộ không còn được như lúc trước.
Tuy nhiên nó có huyết thống thiên mã dù mệt mỏi nhưng cước bộ vẫn cực nhanh.
Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng cũng mở đường một đám người nhanh chóng đuổi theo đại quân Cao Ly, Tiết Vạn Triệt và Bùi Hành Nghiễm cũng đã đuổi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
Từng thanh âm tru dài quanh quẩn trên không trung, Vệ Văn Thăng suất lĩnh đại quân Liêu Đông tới.
Thấy đại quân nhà Tùy xuất hiện, người Cao Ly càng trở nên bối rối bắt đầu tan tác, hối hả ngược xuôi tán loạn.
- Ngôn Khánh ngươi không nghỉ ngơi cho tốt chạy tới đây làm gì?
Tiết Vạn Triệt nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh lao tới thì kỳ quái hỏi.
Ngôn Khánh lớn tiếng nói:
- Tiết tứ lang, cái lọng màu đỏ kia là của Cao Ly quận vương Cao Kiến vũ, mau bắt lấy hắn đó là một công lớn.
Tiết Vạn Triệt nghe được mắt hổ liền lập lòe.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Ai cũng không được tranh đoạt với ta, Cao Kiến Vũ là của ta.
Hắn hô lớn một tiếng khiến cho Bùi Hành Nghiễm chú ý, hắn ở trong loạn quân quay đầu ngựa song chùy giơ lên.
- Ai là Cao Kiến Vũ?
Mục tiêu của hai người không hẹn mà cùng là Cao Kiến Vũ, đặc biệt là Bùi Hành Nghiễm và Tiết Vạn Triệt, người Cao Ly căn bản không cách nào địch lại, đại quân Cao Ly lập tức trở nên hỗn loạn.
Cao Kiến Vũ nhìn thấy hai viên đại tướng này như sóng biển lao tới thì lập tức luống cuống.
Hắn bỏ cái lọng che màu đỏ đi, từ trong đám thân binh hộ vệ vung ngựa chạy như điên, Cao Kiến vũ cũng may vô số binh mã ở trong quân yểm hộ hắn tuy nhiên hắn mặc một cái chiến bào màu đỏ ban đêm vô cùng bắt mắt Trịnh Ngôn Khánh liếc mắt thấy được liền hô lớn:
- Người mặc áo bào màu đỏ chính là Cao Kiến Vũ.
Cao Kiến Vũ nghe được thì hoảng sợ, hắn lập tức cởi bỏ áo bào màu đỏ ra tiếp tục chạy thục mạng.
Đúng lúc này Trịnh Ngôn Khánh lại hô to:
- Người mang nón kim trụ chính là Cao Kiến Vũ, con mẹ nó cái tên khốn kiếp này, các huynh đệ mau đuổi theo hắn cho ta.
Cao Kiến Vũ thầm rủa thò tay tháo nón kim trụ ném bên đường.
Ngôn Khánh cũng không dừ lại lại hô lớn:
- Cái tên gia hỏa hồ tử cao cao chính là Cao Kiến Vũ.
Hắn nói xong câu này đột nhiên cảm thấy tình cảnh trước mắt sao mà giống như Tào Tháo trong tam quốc diễn nghĩa vứt bỏ áo bào, đã như vậy ta bắt ngươi lại sẽ tạo thành một câu chuyện hay. Trịnh Ngôn Khánh theo sát phía sau không đuổi càng lúc càng đến gần, Cao Kiến Vũ cũng ngày càng lo lắng.
- Ngăn Tùy cẩu lại.
Hắn hét lớn một tiếng, hơn mười tên thân vệ ở bên cạnh hắn lập tức ghìm chặt chiến mã, quay người đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh.