Hắn đứng ra nhìn Ngu Nhu đang lo lắng ở dưới thành.
Hiển nhiên Ngu Nhu rất sợ Ngôn Khánh bắn hắn.
- Ngu công tử gọi ta có chuyện gì?
- Các hạ chính là Bán Duyến Quân?
- Đúng thế.
Ngu Nhu thấy Lý Ngôn Khánh không có cung tiễn, cũng yên tâm một chút. Hắn ở trên lưng ngựa chắp tay;
- Tại hạ là Ngu Nhu, tư mã dưới trướng đại tướng quân, Ngu Nhu đã ngưỡng mộ công tử đã lâu, công tử sáng chế ra Vịnh Ngỗng thể, gia phụ cũng khen ngợi không ít, xưng công tử là đại tài đương thời.
- Ngu công tử hôm nay gọi ta tới đây không phải là để tán dương ta chứ? Lần này không biết có gì chỉ giáo?
- Công tử đại tàn, cũng biết đạo lý chim khôn chọn cành mà đậu, lương thần chọn chủ.
Tên Ngư Nhục này đùa giỡn cũng thật quá rồi...
Ngu Nhu khẩu tài quả nhiên bất phàm, so với người hôm qua bị Ngôn Khánh bắn chết hoàn toàn không giống nhau, tên hôm qua làm dao động quân tâm mà Ngu Nhu lại không nói nhiều, chỉ nói Ngôn Khánh bất phàm lập nhiều công lao nhưng lại không được trọng dụng.
Ngụ ý là: Tùy Dạng Đế không công bằng, ngươi lập nhiều công như vậy mà lại không được phong thưởng.
Không bằng đến giúp cho Dương Huyền Cảm, đại tướng quân đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu... với tài năng của công tử nhà ngươi ở dưới trướng của công tử thì đảm bảo sẽ như cá gặp nước.
Hắn chỉ nhằm vào một người là Lý Ngôn Khánh.
Ngu Nhu biết rõ an nguy của Củng huyện chỉ liên hệ tại một mình Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh thủy chung giữ vẻ tươi cười im lặng nghe Ngu Nhu nói hết lời.
- Ngu công tử, phụ thân của ngươi là ai?
- Sao?
Ngôn Khánh sai người mang loa tới nói cho to.
Hắn trung khí mười phần thanh âm đã to bây giờ có loa khuếch đại âm thanh đã truyền tới toàn chiến trường.
Dương Tích Thiện giật nảy mình thầm kêu không tốt.
Nhưng mà chưa đợi tới chuyện hắn triệu hồi Ngu Nhu thì Lý Ngôn Khánh đã lăng lệ mà nói:
- Ngươi đã không biết thì ta nói cho ngươi biết.
- Phụ thân của ngươi là Ngu Thế Cơ, chính là Thượng thư ký giam, Kim tử Quang Lộc đại phu, Tùy Hành Bạn Giá. Ngu Nhu ngươi cũng biết, bệ hạ hôm nay chưa định giang sơn đại Tùy, đang cùng với người Cao Ly chiến đấu đẫm máu. Ngươi có đức gì? Chẳng qua lập nhiều công lao được chức vụ Tuyên Nghĩa Lang. Ngươi được trọng ân của triều đình không tự ra sức vì nước cũng thôi đi, mà còn giúp đỡ phản tặc, ngươi có mặt mũi nào mà thuyết giáo trước mặt ta?
- Đây là bất trung!
- Phụ thân của ngươi hiện tại ở bên cạnh bệ hạ, mà ngươi hoàn toàn không để ý đến sự an nguy của ông ấy, hiệp trợ loạn đảng, khởi binh tạo phản.
- Đây là bất hiếu.
- Ngươi chỉ lo cho một mình mình không nghĩ đến đại cục, hưng binh tạo phản. Ngươi đọc thuộc kinh thư, cũng biết phân biệt thị phi lớn nhỏ, nhưng mà ngươi lại làm tặc nhân, khiến cho thiên hạ rung chuyển, bá tánh đồ thán, ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta đàm luận nhân nghĩa hai chữ này? Ngu Nhu, ngươi là đồ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa mà cũng dám noi theo gương của Tô Tần Trương Nghi nói tốt cho ta? Lý mỗ tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã đọc thuộc lòng kinh điển biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, không giống như ngươi. Lý mỗ thật sự không muốn nói chuyện với ngươi, Dương Huyền Cảm là quốc tặc, mà ngươi chính là nanh vuốt của quốc tặc, tay sai của hắn.
Ngu Nhu bị Lý Ngôn Khánh nói cho mặt đỏ tới mang tai, cố tình phản bác nhưng lại nghẹn lại, không nói ra lời.
Ngôn Khánh nói:
- Nếu ta là Ngu Thế Cơ, sớm biết có người con như ngươi thì đã đem đi giết chết sớm rồi.
- Ngu Nhu ngươi đến bây giờ vẫn không cảm thấy hổ thẹn, vậy thì hãy mau quay về đi, đừng làm ô uế ánh mắt ta, làm dơ lỗ tai của ta.
Ngu Nhu vốn tin tưởng tràn đầy dụ hàng Lý Ngôn Khánh.
Thế nhưng bị Ngôn Khánh dùng ngôn ngữ ác độc nói cho á khẩu không trả lời được, ngực tức nghèn nghẹn, hắn dùng ngón tay chỉ lên trên thành hồi lâu.
Hơn nửa ngày hắn mới run rẩy nói ra:
- Lý Ngôn Khánh ngươi dám hạ nhục ta?
- Ta không muốn mắng chửi ngươi, nhưng ngươi lại chạy tới trước mặt ta để cho ta mắt. Ngươi ngay cả heo chó cầm thú cũng không bằng, ta chửi mắng ngươi cũng cảm thấy thẹn, có ai không tiễn cái đồ heo chó này rời khỏi giúp ta.
- Mong Ngu công tử rời khỏi.
- Đúng thế hắn heo chó cũng không bằng, cái giống cầm thú kia tại sao còn dám tới đây giảng nhân nghĩa?
Ngôn Khánh chẳng muốn mắng nhưng ở trên đầu thành, những tiếng mắng càng ngày càng khó nghe vang lên.
Thậm chí có người vừa múa đao thương tạo tiết tấu lại vừa chửi bới.
- Ngu Nhu ngươi đừng ở chỗ này làm ra chuyện xấu hổ nữa, công tử của ta là đại trượng phu đương thời, mà ngươi là một súc sinh có tư cách gì nói chuyện với công tử nhà ta.
Ngu Nhu tức giận tới cực điểm, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Giọng chửi bới ngày càng rền vang, dần dần trở thành một dòng nước lũ.
- Lý Ngôn Khánh ngươi khinh người quá đáng....
Lời nói của Ngu Nhu còn chưa dứt hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống ngựa.
Ở trong chiến trường mọi người đều lặng ngắt như tờ.
Kể cả Lý Ngôn Khánh cũng không ngờ kết quả lại như vậy vốn hắn muốn mượn cơ hội này khiến sĩ khí trong quân tăng cao lên mà thôi. Không ngờ lại chọc cho Ngu Nhu thổ huyết ngã xuống ngựa mà chết.
Không phải hắn bị bệnh tim chứ, năng lực chịu đựng đả kích thật là quá yếu.
Bỗng nhiên trong đầu của Lý Ngôn Khánh hiện ra cảnh tượng Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lãng, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
Nụ cười tuy nhàn nhạt này nhưng trong mắt mọi người thì không đơn giản như vậy, ngay cả Thẩm Quang cũng rét run người.
Sau này chớ chọc cho công tử tức giận nói không chừng sẽ giống như Ngu Nhu này bị mắng thổ huyết mà chết.
Linh cơ chuyển động Thẩm Quang vung tay hô to:
- Công tử uy vũ.
Ở trên đầu thành đám quân tốt cũng hò hét như biển gầm:
- Công tử uy vũ, công tử uy vũ.
Ngu Nhu quỷ dị bị mắng chết, sĩ khí của Củng huyện đạt tới cực hạn.
Mà phản quân thì sĩ khí sa sút đến tận cùng.
Dương Tích Thiện lúc này cũng phải thở hổn hển, hắn trong lòng thầm mắng Ngu Nhu vô dụng, rồi rút bảo kiếm ra, nghiêm nghị quát:
- Công thành.
Trong chốc lát trống trận nổ vang vang vọng bốn phía.
Phản quân thúc giục hướng về phía Củng huyện mà phát động công kích.
Binh lính Củng huyện cơ hồ không đợi Ngôn Khánh mở miệng trong chốc lát, cung tiễn thủ, xe bắn đã đã chuẩn bị thỏa đáng, từng cái nỏ mở sẵn ra chỉ chờ phát động. Thấy phản quân càng ngày càng tới gần, Tạ An Dân hét lớn một tiếng, trên thành tên như mưa bắn về phía phản quân.
Xoẹt, một luồng tên nỏ bắn ra.
Đám phản quân bị tên nỏ bắn trúng mất mạng ngay tại chỗ.
Ngôn Khánh cũng cầm mặt nạ đeo lên, sau đó tay cầm ngân tiên đứng ở trên đầu thành.
Mặc cho phản quân bắn tên như mưa rơi hắn vẫn trầm tĩnh có mấy mũi tên bắn về phía Lý Ngôn Khánh bị bọn người Thẩm Quang tiến lên đánh rớt.
Dung nhan trầm tĩnh kia khiến cho trong lòng của người Củng huyện tràn đầy tự tin.
Từng tiếng hét hò đinh tai nhức óc, cuộc chiến cứ như vậy mà mở màn.