Tổng thể mà nói quản phân nhiều gấp hai mươi lần quân coi giữ, tuy nhiên lại không chiếm ưu thế quá lớn.
Bọn họ vốn nghe lời dụ hoặc mới gia nhập vào phản quân. Đám quân tốt hầu hết đều là lưu dân, nếu không có Tùy Dạng Đế hiếu chiến khiến cho bọn họ không có chỗ an thân thì quả quyết sẽ không gia nhập vào trong này. Thế nhưng mà đám phản quân này vốn tưởng rằng chiến sự dễ như trở bàn tay ai ngờ lại gian nan như vậy.
Phản quân thế công ngày càng thịnh, như là thủy triều trùng kích Củng huyện.
Lúc này quân coi giữ lại đồng tâm hiệp lực sức mạnh như là thành đồng, bằng vào tường thành chắc chắn mà đẩy lui phản quân. Vào giữa trưa hậu doanh của phản quân đột nhiên bị đánh lén mãnh liệt, không biết một chi kỵ quân từ đâu ra nhảy vào hậu doanh điên cuồng giết chóc phóng hỏa đốt cháy.
Vốn thế công đang hung mãnh, phản quân gặp đánh lén tức thì không biết phải làm thế nào.
Lúc trước bọn họ nôn nóng công kích mà thất bại, tổn thất thảm trọng, hiện nay hậu doanh bị đánh lén khiến cho phản quân vô tâm tiếp tục.
Dương Tích Thiện cũng biết hắn đã bỏ lỡ thời cơ công kích tốt nhất.
Vốn Ngu Nhu không nên chạy ra thể hiện, khiến cho sĩ khí suy giảm, đả kích cực lớn với phản quân.
Rồi sau đó gặp chuyện đánh lén nữa, Dương Tích Thiện hiện tại hiểu rõ nếu tiếp tục đánh thì cũng chỉ thêm thương vong.
Một hồi chiêng vang lên, Dương Tích Thiện bắt đầu thu binh.
Hắn đứng ở trên xe oán hận nhìn đám binh lính nhuộm đỏ máu tươi dưới thành mà nghiến răng nghiến lợi.
Lý Ngôn Khánh từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích đứng ở phiểu trên thành.
Nhìn khói đặc tràn ngập ở hậu doanh, khóe miệng của hắn nhếch lên nở ra nụ cười.
Đây chỉ là khởi đầu hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, Củng huyện không đủ để làm bình chướng, có thể thủ vững bao lâu hắn cũng không biết rõ lắm, nhưng thủ vững được một ngày thì Củng huyện thêm một phần sinh cơ, về phần chiến tranh này phải chết bao nhiêu người Lý Ngôn Khánh cũng không biết. Hiện tại hắn chỉ biết là phải thủ vững, thủ vững... đến khi không còn cách nào nữa.
Đại Nghiệp thời đại, Dương Huyền Cảm lừa dối nói rằng Lai Hộ Nhi tạo phản, ở Lê Dương khởi sự.
Hắn hướng về phía dân chúng mà nói rằng: Hoàng đế vô đạo mặc kệ dân chúng sống chết, hàng vạn người phải chết ở Liêu Đông, hôm nay ta không cam nhìn các ngươi chịu chết cho nên muốn khởi binh cứu dân chúng, các ngươi có đồng ý hay không?
Dân chúng đã sớm ghét chiến tranh, nghe thấy dĩ nhiên là vui mừng tấp nập, nhao nhao hưởng ứng.
Trong mười ngày ngắn ngủi, Dương Huyền Cảm đã triệu tập được năm vạn dân chúng, tuy Đường Vi Đã mật báo cho các thành trì xung quanh đóng cửa nhưng Dương Huyền Cảm vẫn mời được vô số dân chúng, phá từng thành một.
Dương Huyền Cảm tạo phản khiến cho chiến sự Liêu Đông phát sinh biến hóa.
Chiến sự Liêu Đông tuy tiến triển chậm chạp nhưng thắng lợi đã ở trước mắt. Dương Quảng nghe tin Dương Huyền Cảm tạo phản thì lập tức hạ lệnh triệt binh, trong lúc lui lại, Ất Chi Văn Đức đã xuất binh truy kích, tổn thất đặc biệt thảm trọng, tuy nhiên so với lần thất bại đầu tiên lần chinh phạt này cũng không tổn hao nhiều như vậy. Về đến Cao Dương, Dương Quảng hạ lệnh Vu Thuật Lai Hộ Nhi làm tiên phong, nhanh chóng trở lại, trong khi đó lưu thủ Trường An là Vương Dương Tu cũng nhận được thư của lưu thủ Lạc Dương là Vương Dương Đồng cũng được lệnh nhanh chóng xuất binh, cứu viện Lạc Dương.
Mà lúc này, Ngôn Khánh đã ở Củng huyện năm ngày rồi.
Năm ngày này đối với Củng huyện mà nói máu lửa đan xen.
Hai nghìn hương dũng có một nửa bỏ mình, số người trọng thương cũng lên tới mấy trăm, nếu không phải trước khi khai chiến Ngôn Khánh đã phát động chiêu mộ binh lính thì năm ngày này đã đủ cho Củng huyện thất thủ. Cũng may Củng huyện người thanh niên không ít, liên tục không ngừng hưởng ứng cung cấp binh lính.
Điều này khiến cho Củng huyện luôn duy trì được 1500 người, giữ vững cửa thành.
Phản quân tổn thất vô cùng lớn, năm ngày trôi qua thương vong đến hơn ba nghìn người, đã gần tới một phần mười của họ. Dương Tích Thiện thật không muốn đánh nữa, vì một huyện nho nhỏ như vậy mà tốn nhiều binh mã như thế hiển nhiên vượt qua phạm vi tiếp nhận của hắn.
Nhưng mà chiến sự đã mở ra, hắn há có thể dừng lại.
Năm ngày trôi qua, Củng huyện vẫn như trước bị Ngôn Khánh khống chế trong tay.
Mà ở Huỳnh Dương, huyện lệnh Quản thành, tư mã Phòng Huyền Linh vẫn ổn định trận tuyến không ngừng quấy rối Huỳnh Dương.
Đồng thời huyện úy Từ Thế Tích cũng cầm đầu quân coi giữ ở Quản thành chia làm hai đường, Từ Thế Tích và Tạ Khoa mỗi người lĩnh hai trăm kỵ quân, nguyên Tô Liệt đã khiến cho Dương Tích Thiện đau đầu không dứt, hai người này thậm chí còn khó đối phó hơn vả Tô Liệt.
Từ Thế Tích từ nhỏ đã học tập binh pháp mưu lược hơn người.
Tạ Khoa thì theo Lý Ngôn Khánh chinh chiến Cao Ly, đối với chiến pháp du kích có thể nói là lô hỏa thuần thanh.
Dương Tích Thiện cũng tốt, Trịnh Thiện Nguyện cũng thế, đều phái ra đại đội nhân mã truy quét nhưng những người này nếu như thấy tiểu đội binh mã lập tức không khách khí tấn công. Từ ngày thứ tư ba chi kỵ quân bắt đầu phối hợp ăn ý với nhau, liên tục tập kích quấy rối, có lần Từ Thế Tích thậm chí đánh tới tận dưới Hổ Lao quan, đem trấn thủ Lai Uyên đùa giỡn một phen, sau đó ba chi kỵ quân xuất kích, đại bại Lai Uyên rồi nghênh ngang bỏ đi.
Lúc này lưu thủ Lạc Dương phái người ra ý đồ ngăn chặn đường đi của Dương Huyền Đĩnh.
Liên tiếp chiến bại lui về Lạc Dương, Dương Huyền Đĩnh liền viết thư hỏa tốc khẩn cầu Dương Tích Thiện tụ hợp lại một chỗ với hắn.
Mà Dương Tích Thiện đâm lao thì phải theo lao.
Cũng may cuộc chiến ở Củng huyện tới ngày thứ bảy, đại quân của Dương Huyền Cảm đã tới Huỳnh Dương.
So với Dương Tích Thiện thì khác, Dương Huyền Cảm hành động cương liệt, vô cùng quyết đoán.
Sau khi Dương Huyền Cảm tới Huỳnh Dương, Phòng Huyền Linh ý thức được tình hình đã chyển biến trở nên xấu đi.
Vì vậy hắn lập tức thu hồi binh lực tử thủ Quản Thành, tuy nhiên hắn không ngờ rằng Dương Huyền Cảm sau khi tới Huỳnh Dương xong lại toàn bộ xuất kích, cường công Quản thành. Cuối cùng không giống như Củng huyện, Quản thành không thể phòng ngự mạnh như vậy, Phòng Huyền Linh thủ vững hai ngày thì Quản thành bị phá, Phòng Huyền Linh cùng với Đậu Hiếu Võ, Thôi Thiện Phúc con trai trưởng của Thôi Chí Nhân suốt đêm chém giết mở đường trong vòng vây. Thôi Chí Nhân thì liều chết yểm hộ, đốt lửa phá hủy tộc phòng Thôi thị, tự vẫn tại gia.