- Đại công tử, con đường không giống nhau, không chung mục đích, công tử còn không minh bạch ý của ta sao?
Dương Huyền Cảm thờ dài một hơi, giơ tay lên, ý bảo đám người Hàn Thế Ngạc lui ra.
- Lý tiểu ca tâm ý của ngươi ta đã biết, đã là con đường không giống nhau, không chung mục đích vậy thì chúng ta không nói năng rườm rà nữa, ta muốn cùng với ngươi làm một trận chiến, nếu như ta thua sẽ quay đầu rời đi còn nếu như ta thắng ngươi chỉ cần nhường Củng huyện là được, ta có thể cam đoan không làm người nhà của ngươi bị tổn thương mảy may.
- Nhưng không biết công tử có dám tiến hành một trận chiến không?
Lý Ngôn Khánh chưa kịp phản ứng, hắn không rõ ý của Dương Huyền Cảm.
- Đại công tử muốn cùng ta đấu một phen?
- Nhưng....
Dương Huyền Cảm khẽ vuốt râu trầm giọng nói:
- Lần này ở bên ngoài Củng huyện, đại quân của ta có bảy vạn người.
- Nếu như ta cường công, Củng huyện có thể chịu được không?
Ở đằng sau lưng của Dương Huyền Cảm, đám người Hàn Thế Ngạc ai cũng toát ra vẻ cuồng nhiệt.
Ngôn Khánh khẽ nhíu lông mày trầm ngâm sau đó mỉm cười:
- Ở trong thành của ta còn khoảng bốn vạn dân chúng nếu như đại công tử cường công thì Lý mỗ có thể cam đoan trong vòng mười ngày đại công tử đừng mơ có thể phá được tường thành.
Ta nói thật ta không ngăn cản được binh lính của ngươi.
Nhưng trong vòng mười ngày ngươi cũng đừng hòng phá được thành trì Củng huyện.
Ta đã chuẩn bị, có thể sống qua mười ngày nhưng vấn đề là ngươi có thể ở Củng huyện này mười ngày sao?
Ngôn ngữ của hai người sắc bén không ai nhường ai.
Dương Huyền Cảm biến sắc không nhị được mà cười nói:
- Lý tiểu ca ta càng ngày càng hối hận, không sớm gặp ngươi hoặc là có thể nói, trước khi khởi binh đã không giải quyết ngươi.
- Trí gia lo nghĩ nhìn chuyện, tất có một chuyện quên mất.
- Nói như thế ngươi không muốn ứng chiến?
- Năm đó Sở Hán tranh chấp, Cao Tổ không cùng với Bá vương tranh hùng.
Hôm nay Ngôn Khánh không so được với Cao tổ mà tôn giá cũng không phải là Sở bá vương, trận chiến hiện nay cầu thiên thời địa lợi nhân hòa, ta và tôn giá cần gì cái hiệu thất phu kia.
Ngươi không phải Sở bá vương ta cũng không phải là Hán cao tổ.
Đấu với nhau chỉ là thất phu tranh giành, ta không làm.
Dương Huyền Cảm kinh ngạc ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh, trong chốc lát đã cất tiếng cười to:
- Lý Ngôn Khánh ngươi thật có gan.
Ngôn Khánh ở trên thành hai tay ôm quyền, vái chào thật sâu:
- Không phải là Ngôn Khánh có gan, chỉ là đại công tử không nhìn số trời, Ngôn Khánh chỉ cả gan mượn thiên uy mới có thể cùng công tử quần nhau.
Ta có thể đứng ở chỗ này không phải là gan ta lớn mà là có hoàng đế bảo kê, cho nên ta mới có thể tranh đấu với ngươi.
Sắc mặt của Dương Huyền Cảm trở nên âm trầm.
- Vậy ngươi nói thế nào là số trời?
- Số trời ở phương đông, đại công tử biết rõ rồi còn hỏi?
Dương Huyền Cảm cười lạnh lùng:
- Nếu đã thế Dương Huyền Cảm cũng muốn cùng trời tranh giành, Lý tiểu ca đến lúc đó hai ta nhìn số trời xem tột cùng ra sao.
- Ngôn Khánh ta mỏi mắt mong chờ.
Dương Huyền Cảm không nói năng rườm rà, thúc ngựa rời đi.
Đám người Hàn Thế Ngạc cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Dương Huyền Cảm đi rồi, bọn họ cũng quay đầu ngựa theo Dương Huyền Cảm rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Huyền Cảm dần đi xa, Lý Ngôn Khánh thở dài một hơi.
Số trời tại sao?
Không phải tại ngươi.... Dương đại công tử.
Hắn xoay người hơi mệt mỏi nói với Tạ An Dân và Mã Tam Bảo:
- Từ hôm nay hai người các ngươi mỗi người lĩnh một đạo nhân mã, chia làm hai lớp cảnh giới.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh cười cười quay đầu nhìn mưa bụi phảng phất quanh đại doanh.
Đại Nghiệp năm thứ chín tháng bảy, tức năm công nguyên 613 tháng bảy.
Đại Tùy khai quốc nguyên lão, con của Sở công Dương Tố, trụ quốc đại tướng quân, lễ bộ thượng thư Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản ở Lê Dương trong thời gian ngắn ngủi đã tụ tập hơn mười vạn người tấn công thành Lạc Dương. Lưu thủ Lạc Dương là Lam Tử Cái xuất binh phản kích, khí thế hừng hực, ở thành Lạc Dương giao phong khiến cho Tùy quân thảm bại mà quay về.
Lúc này phản quân liên tục chiến thắng nhưng thủy chung không thể công phá được Lạc Dương.
Trải qua hơn mười ngày đại thắng, cuộc chiến ở tháng bảy đã phát sinh biến hóa.
Đầu tiên là lưu thủ Trường An Vương Dương Tu mệnh cho hình bộ thượng thư Vệ Thăng xuất quan đóng ở Kim Cốc viên, cùng với phản quân đại chiến song phương tổn thất thảm trọng, cuối cùng Vệ Thăng thi hành quỷ kế giết được một trong tam đại chủ tướng là Dương Huyền Đĩnh, trận chiến này trôi qua Dương Huyền Cảm không thể không dẫn binh triệt thoái nghỉ ngơi hồi phục.
Lúc này viên binh Tùy quân đang nhanh chóng điều quân trở về tới gần sông Lạc.
Tùy quân đại tướng quân Khuất Đột Thông đến phía Bắc sông Hoàng Hà, Vũ Văn Thuật theo sát phía sau, Đông Lai thủy quân tổng quản Lai Hộ Nhi cũng gấp rút mang binh trở về, khoảng cách với Huỳnh Dương chỉ còn trong gang tốc. Hiện tại đông có Lai Hộ Nhi, tây có Vệ Thăng.
Mà ở phía bắc là Vũ Văn Thuật, Khuất Đột Thông.
Bốn phương tám hướng lao về phía Lạc Dương.
Quan phòng thủ Hồng Nghê quan Tân Lễ, tộc đệ của hình bộ thượng thư Vệ Thăng là Đồng Quan phòng thủ Vệ Thông, huyện lệnh Trương Tông đến đầu giờ Tý cùng phát động công kích tới phản quân. Tân Lễ công kích mạnh chiếm lấy Kim Đê Quan, chém giết con của Trịnh Thiện Quả là Trịnh Nghiễm, tùy quân mở đường thông qua sông.
Kim Đê Quan ở phía đông bắc Hổ Lao quan.
Ở đây cũng là một vị trí vô cùng trọng yếu.
Đã có Kim Đê quan Tùy quân có thể không ngừng vượt sông, binh lâm Hổ Lao quan, phòng thủ Hổ Lao Quan là Lai Uyên sau khi biết được Kim Đê quan thất thủ lập tức thông báo cho Huỳnh Dương, mệnh cho Trịnh Thiện Nguyện xuất binh, ý đồ đánh tan Tân Lễ, đoạt lại Kim Đê Quan.
Trịnh Thiện Nguyện không chút do dự hợp tác với Lai Uyên.
Thế nhưng mà chư chờ hắn xuất binh giáp công, Phòng Huyền Linh bị Dương Huyền Cảm đánh tan đã ngóc đầu trở lại. Lần này Phòng Huyền Linh cùng với Từ Thế Tích, Tạ Khoa, Tô Định Phương ba chi binh mã cùng với hương dũng ba nghìn người, thay đổi chiến thuật tập kích thẳng về phía Huỳnh Dương. Trịnh Thiện Nguyện lần này gặp phải đối thủ.
Từ Thế Tích và Tô Định Phương đều học thuộc lòng binh pháp, mưu lược hơn người.
Mà kinh nghiệm của Tạ Khoa cũng phong phú, dùng kỳ binh quỷ thần khó lường, ba gã liên thủ sinh ra diệu dụng, tuyệt không đơn giản. Trịnh Thiện Nguyện đại bại, tổn hao binh tướng co đầu rút cổ ở Huỳnh Dương, đóng cửa không ra.
Kể từ đó, chỉ có một mình Lai Uyên cùng Tân Lễ giao phong.