Trưởng Tôn Vô Kỵ không hề cân nhắc tới phí tổn, hắn biết chuyện này Lý Ngôn Khánh sẽ an bài thỏa đáng.
Gia viên chưa xây xong nhưng đã có cái khung ban đầu.
Tâm tình của Trưởng Tôn Vô Kỵ dĩ nhiên là rất tốt, hắn cùng với Lý Ngôn Khánh đi xem một lúc rồi trở về.
- Thôi Thiện Phúc có thể đồng ý không?
Trên đường đi Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi băn khoăn.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Lão Thôi là người sảng khoái, nếu thật sự không được thì ta sẽ tìm Lý Huyền Đạo bảo hắn nói tốt cho ngươi, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lý Huyền Đạo chính là con của Lý Hành Chi, là một trong mười tám học sĩ dưới triều của Lý Thế Dân.
Hiện tại hắn ở trong Kỳ Lân quán đảm đương một viện trưởng thư viện, hiệp trợ Khổng Dĩnh Đạt tu biên ngũ kinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết, Lý Ngôn Khánh quan hệ với Thôi Thiện Phúc rất mật thiết, Thôi Thiện Phúc chắc hẳn là đáp ứng.
- Đúng rồi, tháng sau là đại thân của Hoành Nghị, chúng ta cùng tới đó dự lễ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày lại rồi khẽ nói:
- Ngôn Khánh, chuyện của ngươi và Quan Âm tỳ...
Hắn vốn định nói, ngươi cùng với Quan Âm tỳ khi nào thì thành thân.
Nhưng đúng lúc đó phía trước đột nhiên xuất hiện một đội ngũ, từ sau núi đi ra, ngăn cản đường đi của bọn Lý Ngôn Khánh:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, các ngươi muốn đi qua đây phải để lộ tài lại.
Một tên tướng mạo hung ác, hình thể vạm vỡ, dưới chân là một con thanh mã, trên lưng cầm một thanh đao nặng trịch nghiêm nghị hô.
Sau loạn Dương Huyền Cảm, Từ Thế Tích ra làm Ưng Dương Lang Tướng La Khẩu, trong vòng ba năm hắn đối với đạo phỉ ở huyện lị nghiêm khắc càn quét, cứ cách hai tháng, hắn lấy danh nghĩa luyện binh lên Tung Sơn đánh tan thổ phỉ đạo tặc, nhiều lần khiến cho thổ phỉ không dám ở đây hành đạo nữa.
Cho nên Lý Ngôn Khánh bình thường đi ra ngoài rất ít khi mang nhiều người.
Hôm nay Kỳ Lân vệ dưới trướng của hắn đã có tới hơn bảy trăm người cơ hồ có thể so sánh với một binh lực Ưng Dương phủ nhưng vì để ẩn náu thực lực nên đại bộ phận Kỳ Lân vệ đều ẩn nấp trong dân gian hoặc ở trong tửu quán, hoặc ẩn nấp trong các hộ nông dân.
Còn Kỳ Lân vệ chân chính ở ngoài sáng thì chỉ có khoảng hai trăm người.
Số binh lính này vừa vặn với số lượng tư binh của Nam tước, mặc dù là Sài Hiếu Hòa đối với chuyện này có ý kiến cũng không làm gì được Lý Ngôn Khánh.
Hôm nay hắn dẫn Trưởng Tôn Vô Kỵ đi xem căn cứ dĩ nhiên là không mang nhiều người.
Ngoại trừ Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì chỉ có mười hai tên Kỳ Lân vệ đi theo. Bằng vào từng này người Lý Ngôn Khánh tin rằng cho dù có thiên quân vạn mã hắn có thể chém giết ra ngoài.
Tuy nhiên ba năm qua chưa từng gặp cường đạo cản đường khiến cho bây giờ Lý Ngôn Khánh sửng sốt một phen.
Người này chẳng lẽ bị bại não rồi sao?
- Tên mù mắt kia, ngươi cũng không nhìn cho rõ đây là nhân mã nhà ai sao?
- Thiếu gia nhà ta chính là nam tước Củng huyện, các ngươi ban ngày ban mặt dám làm chuyện cướp bóc chẳng lẽ muốn chết phải không?
Hám Lăng thúc ngựa tới nghiêm nghị hô.
Đạo phỉ bình thường nghe thấy tên của Lý Ngôn Khánh tất nhiên sẽ tan tác.
Dù sao Lý Ngôn Khánh hiện tại cũng có danh tiếng đại thiện nhân ai mà chẳng biết? Toàn bộ người ở Củng huyện, chịu ân của hắn vô số, cho dù là đạo phỉ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ với Lý Ngôn Khánh.
Tuy nhiên cường đạo này lại không thèm để ý, hắn lạnh lùng nói:
- Lão tử không quản các ngươi là nam tước hay là nữ tước, hiện nay đụng phải ta không có tiền thì đừng hòng đi qua.
Lý Ngôn Khánh đi ra từ trong đám Kỳ Lân vệ mà nói:
- Đại hắc tử, xem khẩu âm của hắn thì không phải là người ở đây.
Hùng Khoát Hải đi ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh cũng nghe ra, hắn gật gật đầu rồi nói:
- Đúng thế, khẩu âm không giống như người ở đây, không biết là tên ngốc ở nơi nào.
- Là khẩu âm Tề quận.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói:
- Ngôn Khánh những người này tựa hồ là lai giả bất thiện.
Lý Ngôn Khánh cười cười lạnh lùng nói:
- Đại hắc tử, ngoại trừ người cưỡi ngựa để hắn sống những người còn lại giết hết cho ta.
Hùng Khoát Hải lập tức hưng phấn vô cùng:
- Thiếu gia yên tâm, một tên cũng đừng hòng sống sót.
Nói xong hắn thúc ngựa vọt tới trước mặt Hám Lăng:
- A Lăng thiếu gia nói ngoại trừ tên cưỡi ngựa tất cả giết hết không tha.
Lời còn chưa dứt thì Hám Lăng đã choang một tiếng, rút mạch đao ra.
Mạch đao vừa ra khỏi vỏ đã lập lòe hàn quang:
- Đã vậy thì để hắn sống còn lại giết hết.
Từ sau khi ở sườn núi đất đỏ đánh một trận xong mạch đao đã ba năm rồi chưa uống máu, ba năm qua hắn cùng với Hùng Khoát Hải luyện tập võ nghệ, nhưng một mặt luyện tập cực khổ hai là Ngôn Khánh ước thúc nghiêm khắc nên chưa có cơ hội chém giết.
Hiện tại Lý Ngôn Khánh đã mở miệng, Hám Lăng sao có thể nhịn được?
Hắn thúc ngựa qua, mạch đao hiện lên hàn mang, đao quang lưu chuyển, hai tên cường đạo thấy vậy lao tới giáp công bị Hám Lăng hét lớn một tiếng, một đao vung lên đem bọn chúng chém chết.
Sau đó mười hai Kỳ Lân hộ vệ cũng hét lên mà xông tới công kích.
Những người này đều là lực sĩ do Lý Ngôn Khánh mang ra từ Cao Ly, có thể nói là thân kinh bách chiến, giết người vo số, chiến mã dưới thân cũng vô cùng hung hãn, trong chốc lát mười hai người như thiên quân vạn mã, lộ ra sát khí thảm thiết.
Tên cường đạo dẫn đầu cũng không ngờ Lý Ngôn Khánh nói giết là giết, hơn nữa sát pháp còn vô cùng hung hãn.
Hắn muốn tiến tới ngăn cản Hám Lăng không ngờ bị Hùng Khoát Hải cản lại.
- Thiếu gia muốn bắt sống ngươi.
Lời nói còn chưa dứt Hùng Khoát Hải đã vươn người, lưỡi búa to vươn ra, hét lớn một tiếng, mang theo khí lực vạn quân nhằm thẳng vào đầu của hắn, một cỗ nhuệ khí phát ra khiến cho tên phỉ tặc kia phải kinh hãi hắn lập tức dồn khí vào đan điền giơ đao lên cản lại.
- Ầm.
Phỉ tặc hét lớn một tiếng.
Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn lần này nhất định có thể đánh bay búa của đối phương.
Nào biết một lực lượng vô cùng mạnh mẽ truyền đến, búa dính chặt vào đao, không chém tiếp được nữa.
Tuy nhiên búa bị chặn lại khiến cho Hùng Khoát Hải đại hỉ.
- Phỉ tặc, ăn ba chiêu của ta.
Cánh tay của hắn luân phiên dùng búa chém tới.
Kỵ mã dưới háng của phỉ tặc hí dài từng tiếng liên tục lui về phía sau.
Đại búa bên tay trái của Hùng Khoát Hải đánh xuống búa bên tay phải lại giơ lên, trong chốc lát hổ khẩu của phỉ tặc đã đầm đìa máu tươi.