kéo dài đến tận Tung Sơn về phía Nam, phía Bắc tới tận Lạc khẩu, phía tây tới biên giới Yển Sư, phái đông tới tận giáp ranh Hổ Lao quan.
Cho nên Hắc Thạch phủ biên chế cũng gia tăng, lên tới 1500 người.
Hai ngày nay người đến chúc mừng không hề ít.
Thậm chí ngay cả Ưng Dương Lang Tướng Ngưu Chử Khẩu Bùi Hành Nghiễm, Ưng Dương Lang Tướng Vinh Trạch Tân Văn Lễ cùng với Ưng Dương Lang Tướng Phố Điền Trịnh Vi Thiện cũng tới. Trịnh Vi Thiện vốn là huyện úy Hoắc Ấp, vì có công đánh tan tội phạm Dương Công Khanh lại được Trịnh Nhân Cơ thao tác cho nên được ủy nhiêm là Ưng Dương Lang Tướng Phố Điền phủ.
Phố Điền phủ là phủ cấp bậc thấp nhất trong lục đại phủ nhưng đối với Trịnh Vi Thiện mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Từ một huyện úy hạ quận trở thành lục phẩm Ưng Dương Lang Tướng, có thể nói là thăng liền ba cấp.
Lúc trước Lý Ngôn Khánh ở Trịnh phủ, Trịnh Vi Thiện đối với tổ tôn của hắn không hề kém, cho nên khi Lý Ngôn Khánh trở thành ngũ phẩm Ưng Dương Lang tướng, Trịnh Vi Thiện dĩ nhiên là tới đây chúc mừng, ngoại trừ ba người này trên bàn rượu còn có Trương Quý Tuần, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ Ưng Dương Lang Tướng Ky Sơn phủ, hắn lần này tới Lạc Dương là phụng mệnh Trương Trọng Kiên, có chuyện thương nghị với Lý Ngôn Khánh.
Mà hai người khách bên ngoài khác chính là Mạch Tử Trọng và một viên võ tướng.
Võ tướng tên là Phí Thanh Nô là quân lưu thủ ở Lạc Dương nhưng vì Mạch Tử Trọng tiếp nhận chức vụ Ưng Kích Lang Tướng ở Hắc Thạch phủ, Mạch Mạnh Tài lo lắng cho hắn không có chỗ đứng vững nên phái Phí Thanh Nô tới đây hiệp trợ hắn, Phí Thanh Nô thân phận là binh tào Hắc Thạch phủ, phẩm trật là Lục phẩm.
Đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh cũng có thể lý giải.
Phàm là cha là mẹ làm sao không suy nghĩ cho con cái.
Hơn nữa chức vụ binh tào Hắc Thạch phủ cũng chỉ là một chức quan phụ thuộc, Lý Ngôn Khánh cũng không để ở trong lòng.
Mạch Tử Trọng nói:
- Thanh Nô là kiêu tướng, có thể đấu tranh anh dũng, Lý lang cần mau chóng phân phối quan viên, bổ túc binh mã, dựa theo nội quy quân đội thì Hắc Thạch phủ quân số là một nghìn năm trăm người, ngoài ra ta và Lý lang còn có thể phân phối năm trăm tên thân vệ.
- Ta nhận lấy hai trăm dũng tướng lang còn Lý lang có thể tự chuẩn bị ba trăm thân binh.
Ngụ ý nói với Lý Ngôn Khánh: Ta vô tình tranh quyền đoạt lợi với ngươi, ngoại trừ chức binh tào của Phí Thanh Nô ta không tranh giành cái khác với ngươi.
Mạch Tử Trọng tràn ngập thiện ý nói với Lý Ngôn Khánh ở trên tiệc rượu đổi lại Lý Ngôn Khánh cũng nhanh chóng phổ biến nội quy quân đội ở Hắc Thạch phủ, trước hết thiết lập thành ba đoàn mỗi đoàn là năm trăm người, Mạch Tử Trọng tự lĩnh một đoàn, còn lại trong quân phủ sẽ lựa chọn ba giáo úy.
Hơn nữa Lý Ngôn Khánh cũng biết Mạch Tử Trọng hiện tại đảm nhiệm chức vụ Ưng Kích Lang Tướng, có nhiệm vụ giám sát hắn.
Đã như vậy ta thoải mái tặng cho ngươi một đoàn binh mã, cũng không có người nói ta ở Hắc Thạch phủ độc quyền.
- Lý lang bây giờ ngươi trở nên khó lường rồi.
Ở trên tiệc rượu, Bùi Hành Nghiễm dùng âm dương quái khí mà nói:
- Con mẹ nó, ngươi ra trấn Hắc Thạch phủ, thoáng cái đã trở thành Lục đại lang tướng.
- Tân đại ca, chúng ta ba năm nay chém chém giết giết, mà hắn ba năm nay lại tiêu dao.
Kết qua hắn lại leo lên đầu chúng ta, cơn tức này ta nuốt không trôi, Lý Ngôn Khánh nếu không thì hai chúng ta so chiêu.
Tân Văn Lễ bởi vì chuyện Lý Ngôn Khánh cứu Tân Thế Hùng ra cho nên đối với hắn rất có hảo cảm.
Cộng thêm ba năm trước đây từng kề vai chiến đấu với nhau cho nên ngôn ngữ với Ngôn Khánh cũng vô cùng tùy tiện.
Nghe thấy Bùi Hành Nghiễm cất tiếng nói, Tân Văn Lễ cũng cười ha hả gật đầu.
- Bùi lão hổ, ngươi muốn đánh nhau, ta không có ý kiến nhưng trước hết ngươi cần phải hỏi đại hắc tử và A Lăng.
Ngươi nếu như đánh thắng được bọn họ thì có thể thách đấu một hồi với Thẩm Quang, cuối cùng mới giao thủ với ta, đến lúc đó cũng đừng nói ta khi dễ ngươi.
- Con mẹ nó, ngươi lấy nhiều đánh ít không phải là hảo hán.
- Ngươi thật sự muốn giao thủ với ta?
- Nỏi nhảm, hai ta có đến mười năm không nhúc nhích tay chân với nhau rồi, ta cũng muốn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười:
- Không thành vấn đề.
- Vậy ngươi chọn thời điểm đi.
Bùi Hành Nghiễm lập tức hưng phấn lên.
Lý Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:
- Chuyện này đợi ta và tỷ tỷ của ngươi thương nghị rồi sẽ báo cho ngươi biết.
- Ngươi....
Bùi Hành Nghiễm chỉ ngón tay vào mặt Lý Ngôn Khánh, nổi giận lôi đình.
Đám người Tân Văn Lễ thì ở bên cạnh cười ha hả.
Phí Thanh Nô nhịn không được thì thấp giọng hỏi Mạch Tử Trọng:
- Tướng quân Bùi lang tướng và lý lang động thủ tại sao phải hỏi tỷ tỷ của Bùi lang tướng?
Mạch Tử Trọng cười khổ:
- Ngươi không biết, tỷ tỷ của Bùi lão hổ chính là nương tử của Lý Ngôn Khánh, Bùi lão hổ tuy lợi hại nhưng mà Bùi nương tử há có thể để hắn giao thủ với Lý Ngôn Khánh.
- A...
Phí Thanh Nô lập tức hiểu ra.
Tuy nhiên trong lòng của hắn lại sinh ra một nghi vấn:
- Tướng quân, chẳng lẽ Lý Ngôn Khánh này không phải là người có bản lĩnh?
- Thanh Nô đừng nói bậy, Lý Ngôn Khánh võ nghệ ta không rõ ràng lắm nhưng lúc hắn mười bốn tuổi, đã từng suất lĩnh hơn trăm người tung hoành Cao Ly, giết người vô số nếu như không có bản lĩnh thật sự thì làm sao có được danh tiếng Lý vô địch. Ngươi cần phải cẩn thận một chút, Lý Ngôn Khánh nghiêm cẩn vô cùng, quân kỷ nghiêm minh, đừng nhìn hắn lúc nào cũng cười, thực ra vô cùng lợi hại.
Phí Thanh Nô gật đầu:
- Mạt tướng nhớ kỹ.
Đúng lúc này từ sau hậu hoa viên chạy tới một người.
Người này thân cao chưa đủ tám thước, đi lại nhẹ nhàng, lúc đi xuống tro bụi không bay.
- Lão Thẩm, ngươi vừa vặn tới, ở đây không có người ngoài mau ngồi xuống uống rượu với ta.
Người tới chính là Thẩm Quang.
Hắn cười ha hả, trước hết nói cười vài câu với Bùi Hành Nghiễm.
- Tướng quân người này là ai vậy?
- Người này chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Lý lang, tên là Thẩm Quang, ngoại hiệu là Nhục phi tiên, ngươi cũng đừng xem thường hắn, cho dù là Bùi lão hổ đọ sức với hắn cũng phải lành ít dữ nhiều.
Phí Thanh Nô hít một hơi thật sâu:
- Vậy chẳng phải có thể sánh vai với Thiên Bảo tướng quân
Bùi Hành Nghiễm xuất thân Dũng Tướng Lang Phí Thanh Nô đối với bản lĩnh của Bùi Hành Nghiễm dĩ nhiên tinh tường vô cùng, hắn biết rằng hiện tại ngoại trừ Vũ Văn Thành Đô cơ hồ không người nào có thể đối phó được với Bùi Hành Nghiễm.
Xem ra dưới trướng của Lý lang đúng là ngoạ hổ tàng long.
- Lão Thẩm mau ngồi xuống, ngồi xuống uống hai chén với ta.
Bùi Hành Nghiễm xuất thân cao nhất đã mời, mọi người dĩ nhiên không có ý kiến gì.
Thẩm Quang nói:
- Bùi lão hổ, lần trước uống rượu chưa hết hứng sao? Ha ha, chờ một chút, ta còn có việc bẩm báo với công tử.
Nói xong hắn liền đến bên cạnh của Lý Ngôn Khánh, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu.