Địch Ma Hầu một bên xem cuộc chiến, trong lòng thầm nghĩ, Bùi Hành Nghiễm đúng là dũng mãnh vô địch, cho dù ba người vây quanh hắn vẫn chống được.
Đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Bùi lão hổ, xem tên.
Tiếng dây cung phừn phựt, một đạo hàn quang bắn về phía Bùi Hành Nghiễm.
Lực đạo mũi tên này đúng không là tầm thường, một trái một phải bay tới, Đơn nhị gia, Trình Tri Tiết, Địch Ma Hầu cũng nhân cơ hội này mà giáp công, song chùy của Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ né qua đơn đao của nhị gia và đại giáo của Trình Tri Tiết, đơn chùy chống lai song chùy của Địch Ma Hầu, chiếc chùy còn lại đánh bay một mũi tên.
Hắn vừa ngồi vững người lại thì hàn quang lại lóe lên.
Mũi tên nhọn còn lại đã cắm lên bờ vai của hắn.
- Liên châu tiễn?
Bùi Hành Nghiễm nhịn đau há miệng cắn đem mũi tên rút ra.
- Tặc tướng mau báo tên họ.
Ở bên cạnh rừng cây đã có một viên đại tướng mặc áo bào màu trắng, hoành thương chĩa ngang, hắn nghe thấy Bùi Hành Nghiễm hỏi tên của mình thì lộ ra một nụ cười nho nhã.
- Tạ hạ Tế Dương Vương Bá Đương.
Thoạt nhìn Lý Mật xem ra đối với Bùi Hành Nghiễm vô cùng coi trọng, cho tứ đại mãnh tướng ở Ngõa Cương trại đồng thời xuất kích phục kích Bùi Hành Nghiễm, bốn người này ngoại trừ viện binh Ma Hầu thì còn lại đều là những danh tướng ở thời Tùy Đường, Trình Tri Tiết chính là Trình Giảo Kimm, hỗn thế ma vương đại danh đỉnh đỉnh, mà Đơn Nhị gia chính là nhị trang chủ Đơn Hùng Tín nghĩa bạc vân thiên. Thần tiễn thủ Vương Bá Đương cũng xếp hàng ở trong anh hùng phổ mà Địch Ma Hầu sở dĩ không có người biết là bởi vì hắn đi theo tộc thúc của mình, nếu không cũng lưu lại danh hào.
Bùi Hành Nghiễm tuy không biết địa vị của bốn người này nhưng hắn cũng biết mình khó có thể chiến thắng.
Nếu là bình thường thì hắn cũng không hề sợ hãi nhưng hiện tại hắn không biết ở nơi dã lĩnh này đối phương đã sắp xếp bao nhiêu người phục kích.
Cộng thêm bên mình bị thương, mà đối thủ có bốn người cũng không hề tầm thường.
Nếu như tiếp tục đánh tới thì nhất định không may, trong lúc này đầu óc của hắn đột nhiên hiện lên câu nói kia của Lý Ngôn Khánh: Tam thập lục kế tẩu vi là thượng sách.
Lúc đó Bùi Hành Nghiễm có hỏi Lý Ngôn Khánh tam thập lục kế là gì?
Đáng tiếc Lý Ngôn Khánh chỉ cười cười mà không nói, tình huống hôm nay tẩu vi là thượng sách tuyệt đối không phải là sai lầm.
Nếu tiếp tục đánh nữa thì chỉ sợ cơ hội phá vòng vây cũng bị matas.
Nghĩ tới đây Bùi Hành Nghiễm vung chùy đánh đại giáo của Đan Hùng Tín, sau đó tiếp tục ép lui hắn về phía sau, Đan Hùng Tín ngăn cản không nổi, Trình Tri Tiết thấy vậy liền tiến lên cứu viện, nhưng đúng lúc này trận vòng tròn chỗ Địch Ma Hầu và Vương Bá Đương đã lộ ra một sơ hở, Bùi Hành Nghiễm thúc ngựa quay đi, Vương Bá Đương muốn đuổi theo nhưng đã không còn kịp.
Vốn Địch Ma Hầu xuất kích thì Trình Tri Tiết phải bọc hậu.
Nhưng Trình Giảo Kim lúc này cứu viện Đan Hùng Tín, Bùi Hành Nghiễm có ý phá vòng vây cho dù Trình Giảo Kím có muốn ngăn cản cũng không được.
- Các huynh đệ lui lại lui lại.
Bùi Hành Nghiễm sau khi giải khai vòng vây của bốn người thì lập tức xông vào trong quân địch.
Đám người Trình Giảo Kim vô cùng tức giận, chỉ thấy song chùy cao thấp tung bay, thế lực trầm trọng.
Cho dù quân Ngõa Cương trại người đông thế mạnh cũng không cách nào ngăn cản được bước chân của Bùi Hành Nghiễm.
Giống như là mãnh hổ lao vào bầy sói, bầy sói mặc dù là hung ác, cũng không ngăn cản được mãnh hổ bị thương. Tùy quân mở một đường máu Bùi Hành Nghiễm theo đó mà chạy thoát.
- Đừng đuổi theo.
Vương Bá Đương thò tay ngăn Địch Ma Hầu lại.
- Vương Bá Đương sao lại ngăn cản ta?
Địch Ma Hầu nhìn chằm chằm Vương Bá Đương, tựa hồ hắn đối với việc Vương Bá Đương ngăn cản hắn đuổi theo Bùi Hành Nghiễm là vô cùng bất mãn.
Trên thực tế Địch Ma Hầu với tư cách là cháu trai củ Địch Nhượng, tuy nói bề ngoài hào phóng nhưng hắn cũng không phải là người ngu ngốc, hắn cảm thấy được Lý Mật sau khi lên núi đã mang đủ loại biến hóa với Ngõa Cương trại. Trước kia Ngõa Cương trại không có thanh thế như hiện tại nhưng có thể cướp bóc, uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to thật là khoái hoạt, Lý Mật sau khi đến đã đề nghị Địch Nhượng chỉnh đốn quân kỷ không cho phép quấy rối dân chúng, cũng khiến cho Địch Ma Hầu bớt đi niềm vui thú, mà hết lần này tới lần khác, Địch Nhượng đều nghe theo chủ ý của Lý Mật. Các huynh đệ xưa đều nói, Địch tướng quân hiện tại đã không còn là Địch tướng quân ngày xưa.
Tuy không có xuất hiện nội bộ lục đục nhưng mà đã có manh nha.
Ở một phương diện khác với tư cách chủ mưu Lý Mật rất được nhiều người ở Ngõa Cương kính trọng, Địch Nhượng không biết rõ, nhưng Địch Ma Hầu lại cảm thấy được, cho nên đối với Vương Bá Đương theo Lý Mật lên núi hắn không có hảo cảm.
Vương Bá Đương cười cười nói:
- Có đạo là giặc cùng chớ đuổi, Bùi Hành Nghiễm phá vòng vây lao đi, hiện tại chúng ta truy kích hắn ngoan cố chống cự cho dù có giết được hắn thì bốn người chúng ta cũng phải tổn thất một hai.
Thằng chó này dũng mãnh khó có thể địch lại được.
- Chúng ta chỉ cần từ từ bảo trì sự truy kích hắn, sau khi hắn phá vòng vây sẽ tới Kim Đê quan đến lúc đó chúng ta chỉ cần ở Kim Đê quan vây khốn thì cho dù Bùi Hành Nghiễm có ba đầu sáu tay cũng đừng mong có đường sống sót, thiếu tướng quân vì sao phải gấp gáp?
Đan Hùng Tín liên tục gật đầu:
- Vương huynh đệ nói rất có đạo lý.
Mà Trình Tri Tiết thì bước lên một bước ôm lấy bả vai của Địch Ma Hầu:
- Địch huynh đệ Vương huynh đệ nói không sai hiện tại chúng ta đuổi theo ngoại trừ tử chiến thì chỉ sợ không có cách nào ngăn cản Bùi Hành Nghiễm lại vừa rồi ngươi cũng thấy Bùi lão hổ kia nổi điên ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn, chẳng bằng cứ nghe theo lời nói của Vương huynh đệ, từ từ gây áp lực khiến hắn tiều tụy, một lần đánh chết.
- Ha ha, chúng ta là người một nhà, Vương huynh đệ làm sao có thể hại ta và ngươi.
Cứ chờ cho tới khi tới Kim Đê quan, da cọp của Bùi lão hổ này cứ giao cho ngươi xử lý.
Đan Hùng Tín và Trình Tri Tiết đều là những người gia nhập Ngõa Cương trại sớm nhất.
Cho nên Địch Ma Hầu đối với hai người này không có ác ý, thậm chí còn tín nhiệm.
Vương Bá Đương nói không sai mà Trình Giảo Kim cùng với Đan Hùng Tín ở bên cạnh khuyên bảo, Địch Ma Hầu cho dù đối với Vương Bá Đương không thích nhưng cũng không thể không nể mặt mũi hai người này.
Hắn lập tức thở phì phì nói:
- Ta mặc kệ con ngựa kia là của ta.
Trình Giảo Kim vỗ vỗ vai của Địch Ma Hầu mà cất tiếng cười to:
- Huynh đệ yên tâm, con ngựa kia không ai tranh đoạt với ngươi đâu.