Trưởng Tôn Thịnh lúc về già đánh Đột Quyết, Khải Dân Khả Hãn đối với hắn vô cùng kính sợ.
Cho nên ngay cả ái mã của mình cũng tặng cho Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh thích thú đặt tên nó là Thiểm Điện.
Về sau khi Trưởng Tôn Thịnh chết, tất cả gia sản đều bị Trưởng Tôn Hành An và Trưởng Tôn Thuận Đức chia nhau, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc đó không muốn gì, ngoại trừ sách vở mà Trưởng Tôn Thịnh lưu lại thì chỉ lấy con ngựa Thất Ngân Tông này.
Vô Kỵ tức giận mà cười:
- Cường đạo lớn mật, ta muốn xem xem ai dám động tới ta?
Trưởng Tôn Vô Kỵ có phần giống Trưởng Tôn Thịnh, lúc bình thường hắn nói cười vui vẻ, nhưng khi giận lên thật khiến cho người ta phải sợ hãi.
Hắn choang một cái rút trường đao ra, một số gia nô đằng sau cũng xông lên.
Mà ở bên cạnh, Đậu Phụng Tiết cũng trầm mặt xuống.
Hắn tính tình nhu nhược nhưng do tuổi nhỏ nhát gan mà thôi, sau này trải qua tôi luyện đã có chuyển biến rất lớn. Hơn nữa sau khi cùng Đậu Quỹ trải qua lịch lãm rèn luyện, đã hình thành nên sát khí. Đậu Phụng Tiết không nói nhiều lời, giương cung cài tên, chỉ thấy một loạt thanh âm vang lên, mấy tên gia nô muốn lao lên xe ngựa đã ôm cánh tay gào thảm một tiếng.
Doãn Tông Đạo khẽ giật mình nghiêm nghị quát:
- Các ngươi còn dám phản kháng? Mau lên cho ta.
Đúng lúc này trên đường truyền tới từng hồi vó ngựa.
Chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn, tiếng chân như sấm rền như có thiên quân vạn mã.
- Doãn công tử xin dừng tay.
Người đến cao giọng hô, trong chớp mắt đã tới bên cạnh, chỉ thấy đó là một thanh niên tuổi tác ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, phía dưới của hắn là một con hãn huyết bảo mã, mà ở sau lưng hắn có chừng bốn mươi năm mươi kỵ sĩ, xem trang bị thì vượt xa đám người Doãn Tông Đạo.
Hắn đi tới trước chiếc xe ngựa mà ghìm cương lại, những kỵ sĩ sau lưng liền lặng ngắt như tờ.
Nguyên khí tức bên ngoài của hắn đủ khiến người ta hít thở không thông, mà người sáng suốt có thể nhìn ra, những người này đã trải qua chém giết thảm thiết, từ núi thây biển máu mà đi ra, đám người Doãn Tông Đạo nhìn thấy thì sắc mặt đại biến, Doãn Tông Đạo nở ra một nụ cười tượi.
- Hóa ra là Thẩm đại ca.
- Doãn công tử, giữa ban ngày ban mặt trên quan đạo tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
- À, ta thấy những người này dáng vẻ khả nghi cho nên tiến lên kiểm tra, nào biết bọn họ không nói nhiều lời đã động thủ cho nên...
- Tên kia to gan lớn mật, nên bắt lại.
Nói xong thanh niên nhìn về phía đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Tuy nhiên không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy hắn vội vàng chấn động, tiến lên vài bước chắp tay hành lễ nói:
Hắn cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại không nhớ được lai lịch.
- Xin hỏi các hạ...
Thanh niên kia vội vàng nói:
- Tại hạ là Thẩm Quang, là quản sự của công tử nhà ta, năm đó công tử tới Phích Lịch đường học nghệ ta vẫn đi cùng bảo hộ không biết công tử còn nhớ?
Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa mở miệng thì Đậu Phụng Tiết đã cả kinh:
- Ngươi chính là Thẩm Quang, Nhục Phi Tiên?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này mới nhớ ra.
Năm đó Ngôn Khánh học nghệ bên cạnh phụ thân, tên Thẩm Quang này luôn đi ở bên cạnh như một tùy tùng, Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy có ấn tượng nhưng cũng không khắc sâu, năm đó hắn đường đường là con trai của hữu kiêu vệ đại tướng quân, có thể xưng huynh gọi đệ với tên kia nhưng đối với hạ nhân bên cạnh hắn thì không lưu ý. Về phần danh tiếng Nhục Phi Tiên thì bắt đầu từ nữ tử của Hà Đông Bùi thị, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã được nghe nói, đối với danh tự này cũng có chút ấn tượng.
Thẩm Quang kinh ngạc nhìn về phía Đậu Phụng Tiết:
- Vị công tử này là...
- Ta tên là Đậu Phụng Tiết, Ngôn Khánh ca ca năm đó tới đất thục gặp ta ngươi không đi.
- Nhưng ta đã nghe qua hắc tử nhắc tới ngươi, tên kia còn nói, luận về khí lực, hắn hơn ngươi nhưng luận về võ nghệ thì không phải là đối thủ của ngươi.
- A, đúng là Đậu công tử.
Thẩm Quang bước tới chào, sau đó đi tới thanh niên bên cạnh mà giới thiệu:
- Hắn tên là Tô Liệt, chính là thống lĩnh Kỳ Lân vệ, rất được công tử nhà ta coi trọng.
Hắn ở bên tai Tô Liệt nói nhỏ hai câu, Tô Liệt liền lộ ra một vẻ tôn kính.
- Đúng là nhị vị, Tô Liệt thất lễ rồi.
Một tên quản sự cơ linh, một tên tướng quân dũng mãnh, nhìn những kỵ quân dưới trướng của Tô Liệt, hiển nhiên là đã trải qua nghiêm khắc rèn luyện, tuy nhiên Kỳ Lân vệ này từ đâu mà ra?
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc thì Thẩm Quang đã tới gần Doãn Tông Đạo.
Chỉ thấy hắn sắc mặt âm trầm:
- Doãn công tử, ngươi nói bọn họ là đạo phỉ sao?
Doãn Tông Đạo cảm thấy hơi không ổn nhưng ở đây có rất nhiều người hắn không tiện đổi giọng.
- Ta chỉ hoài nghi...
- Hoài nghi, Doãn công tử, cho dù công tử nhà ta cũng không dám hoài nghi bọn họ, ngươi lại hoài nghi, còn muốn động võ sao?
-A...
Doãn Tông Đạo muốn mở miệng nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh liền xen vào:
- Thẩm Quang, bọn chúng thấy con Thiểm Điện trước đây rong ruổi theo gia phụ liền nói là ngựa trộm từ nhà của bọn hắn, còn muốn đem chúng ta lên gặp quan.
Thẩm Quang nghe vậy liền nở ra nụ cười:
- Đã vậy thì chúng ta đi tới gặp Sài huyện lệnh xem huyện lệnh nói thế nào.
Dứt lời trong mắt của hắn hiện ra lệ quang nhàn nhạt.
Doãn Tông Đạo giật nảy mình, run run vội vàng nói:
- Hiểu lầm, Thẩm đại ca, đây là hiểu lầm.
- Nếu là hiểu lầm thì cũng thôi đi.
Thẩm Quang nhìn thoáng qua Doãn Tông Đạo:
- Tuy nhiên không phải hiểu lầm, đợi ta báo cáo với công tử nhà ta xong, tự nhiên sẽ nói chuyện cùng với lệnh tôn...
- Tứ công tử, Đậu công tử, xin đi trước, ta sẽ cùng với Tô Liệt đi sau hộ vệ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhăn mày lại, muốn truy cứu nữa nhưng Cao phu nhân lại không muốn, dù sao nàng và Vô Cấu cũng đang ở trên xe, mặc dù tức giận tên Doãn Tông Đạo kia nhưng cũng không muốn trì hoãn lộ trình.
- Vô Kỵ chúng ta trước hết cứ như vậy đi.
- Chuyện này Ngôn Khánh nhất định sẽ đòi công đạo cho chúng ta, con đừng xen vào.
Cao phu nhân đã mở miệng, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không dây dưa nữa hắn cùng với Đậu Phụng Tiết nhìn nhau, gật gật đầu thúc xe ngựa tiến lên, Tô Liệt giơ tay lên nắm tay về phía trước.
Trong chốc lát Kỳ Lân phân thành hai đội, một trước một sau hộ vệ chiếc xe.