Cho nên sau khi hắn biết được hung thủ giết chết Trương Tu Đà thì làm sao có thể kìm chế được.
Ngôn Khánh nói:
- Sĩ Tín, ngươi đã được Trương tướng quân phó thác cho ta ta nhất định sẽ không ngồi yên, hiện tại đã biết hung thủ là ai vậy thì xử lý tốt là được rồi, sớm muộn sẽ có ngày ta báo thù cho Trương tướng quân đem tên cẩu tặc kia phanh thây xé xác.
- Nếu như có thể giết tên cẩu tặc đó Sĩ Tín nguyện vì phủ quân làm thân khuyển mã.
La Sĩ Tín khóc rống ngay tại chỗ Ngôn Khánh liền đứng dậy đỡ hắn lên.
Hắn cầm mũi tên lông vũ màu trắng đưa cho La Sĩ Tín mà khẽ nói:
- Cất cho kỹ, đợi có một ngày chúng ta sẽ dùng nó bắn chết Vương Bá Đương, mới là hành vi của đại trượng phu. Đúng rồi ngươi dẫn người trở về Hổ Lao quan vậy Tần Quỳnh Tần tướng quân hiện nay đâu rồi? Có biết hắn ở đâu không?
La Sĩ Tín lắc đầu nói:
- Chuyện này thì không rõ lắm
- Đêm qua mọi người chém giết, ai cũng bất chấp ai, tuy nhiên Tần đại ca võ nghệ cao cường, đủ để chém giết ra khỏi vòng vây lớp lớp, trước khi bị tập kích ta đã nhìn thấy Tần đại ca che chở cho Cổ phó sứ rút lui.
Cổ phó sứ chính là trợ thủ mà Trương Tu Đà mang tới từ Tề quận cũng chính là trưởng sử trong quân, Cổ Vụ Bản.
Lý Ngôn Khánh mặc dù đã bái kiến Cổ Vụ Bản nhưng cũng không có nhiều ấn tượng, hắn chỉ loáng thoáng nhớ rằng đây là một người cao gầy, sắc mặt tái nhợt về phần những mặt khác Lý Ngôn Khánh cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ Tần Quỳnh đã bị Ngõa Cương bắt làm tù binh rồi sao?
Nếu không dựa theo lời nói của La Sĩ Tín thì hắn đã phải sớm quay lại Hổ Lao quan rồi chứ, tại sao hiện tại vẫn chưa có tin tức.
- Ngôn Khánh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên mở miệng.
Lý Ngôn Khánh quay đầu nhìn lại hắn, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Ta cảm thấy ngươi nên lập tức tới Hổ Lao quan.
- Tại sao?
- Trương thông thủ bỏ mình, nhân tâm của Huỳnh Dương dĩ nhiên rung chuyển, hiện tại hành động cấp bách chính là ổn định thế cục.
Trước mát người có thể ổn định không phải là Tân Văn Lễ, Trịnh Vi Thiện hay là Tuân vương điện hạ mà chính là ngươi. Chỉ có ngươi mới khiến cho dân chúng Huỳnh Dương trở nên an ổn, hơn nữa Tuân vương điện hạ không hiểu chiến sự, nếu như mạo muội hạ lệnh chỉ sợ khiến cho thế cục đại loạn.
Lý Ngôn Khánh lúc trở về Cao phu nhân đã dặn dò một phen
Dương Khánh trời sinh tính tình nhu nhược, do dự bất định.
Nếu như không thể mau chóng ổn định lại thế cục thì không thể nói trước vị quận trưởng này còn có khả năng làm ra chuyện hồ đồ thế nào nữa, quân Ngõa Cương thắng lợi, Trương Tu Đà đã chết mấy ngày nữa tin tức này sẽ truyền ra khi đó Địch Nhượng cũng thế, Lý Mật cũng thế há có thể bỏ qua Hổ Lao quan.
- Sĩ Tín, Hổ Lao quan hiện tại có bao nhiêu binh mã, trước mắt ai là thống binh?
La Sĩ Tín cười khổ nói:
- Hổ Lao quan hiện tại quân Bát Phong doanh do chúng ta lui lại thì chỉ có bốn nghìn, hiện tại Tiêu ngự sử Tiêu Hoài Tĩnh làm thống lĩnh, tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh ở trong quân uy vọng không cao khó có thể trấn nhiếp cho nên phủ quân cần phải mau chóng trở về.
Phía dưới Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ còn có một phó sứ, giám quân ngự sử một người.
Lý Ngôn Khánh giật mình, bát doanh quận binh chỉ còn lại không tới bốn nghìn?
Dựa theo sự tưởng tượng của hắn thì Hổ Lao quan hiện tại cho dù không có tới một vạn người cũng phải tới bảy tám nghìn, tại sao gặp tao ngộ phục kích toàn quân lại hầu như đã bị diệt, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
La Sĩ Tín vội vàng trả lời:
- Bát Phong doanh cũng không phải toàn quân bị diệt.
Cổ phó sứ cùng với Tần đại ca trong tay còn có một nhóm binh mã, nếu như tính luôn bọn họ thì cộng lại không hề ít.
Nhưng vấn đề là Cổ Vụ Bản và Tần Quỳnh hiện tại lưu lạc nơi nào?
Lý Ngôn Khánh cũng không cân nhắc quá nhiều, hắn trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng ra một quyết định.
- Vô Kỵ, ta tới Hổ Lao quan chuyện ở Củng huyện giao chu huynh chấp chưởng.
- Bên Hắc Thạch phủ có lão Đỗ tọa trấn cộng thêm Mạch Tử Trọng cùng với Phí Thanh Nô ở Cửu Sơn hô ứng lẫn nhau nên chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.
Ta mang lão hổ cùng với Sĩ Tín và Kỳ Lân vệ đội xuất kích.
- Huynh mau phái người báo cho Mạch Tử Trọng, để hắn lưu ý nhiều hơn, nhanh chóng liên hệ với Trương Quý Tuần có chuyện gì thì bảo Thẩm Quang báo cha ta biết, còn nữa cần phải cẩn thận Sài Hiếu Hòa, người này không hề thành thật trung thực như bề ngoài.
Số người biết sự tồn tại của Vương Hoàng và mật thám Kỳ Lân đài cũng không nhiều.
Trừ Ngôn Khánh và Thẩm Quang thì ngay cả người thân như Mao Tiểu Niệm cũng không biết chỉ biết đại khái trong tay Lý Ngôn Khánh còn có một lực lượng bí mật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu đáp ứng, phái người tiến về phía Hắc Thạch phủ báo cho Bùi Hành Nghiễm tới.
Lý Ngôn Khánh ở trong phủ hỏi La Sĩ Tín kỹ càng về trận chiến ở Đại Hải, đặc biệt là về Lý Mật, hắn hiện tại đã biết kế ly gián của mình đối với Lý Mật và Địch Nhượng đã không có hiệu quả.
Ngày xưa Lý Ngôn Khánh dùng kế ly gián để Địch Nhượng đối với Lý Mật sinh ra nghi kỵ.
Nhưng hiện tại Địch Nhượng mặc dù nghi kỵ cũng không có khả năng ngăn Lý Mật quật khởi.
Nhớ lại hôm nay Lý Mật phục kích Trương Tu Đà, không phải là mượn kế ly gián lần đó của Lý Ngôn Khánh hay sao? Có phải là có tính nhân quả không?
Xem ra cuộc quyết đấu đối với Lý pháp chủ đã bắt đầu.
Ngôn Khánh trong lòng lo lắng đồng thời cũng chờ đợi.
Địch Nhượng đã áp chế không nổi Lý Mật thì mình sẽ dứt khoát.
Nghĩ tới đây Ngôn Khánh để cho La Sĩ Tín nghỉ ngơi sau đó lặng yên đi vào hậu trạch gặp Vương Hoàng.
- Vương công ta mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì nhưng tất yếu phải để cho Lý Mật trong thời gian ngắn nhất lông cánh đầy đủ phản bội Địch Nhượng.
Vương Hoàng ngạc nhiên hỏi:
- Ý của công tử là?
- Ta muốn Lý Mật tự lập.
- Tại sao?
Vương Hoàng không phải không nguyện ý làm như vậy tuy nhiên trong nhất thời không hiểu được ý đồ của Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Địch Nhượng còn sống lâu một ngày thì Lý Mật sẽ thêm uy vọng một phần, hắn tăng thêm uy vọng thì ngày sau khi độc lập sẽ thêm một phần uy hiếp ta. Lý Mật hiện tại không nguyện ý ở dưới trướng Địch Nhượng nhưng chỉ cần Địch Nhượng một ngày chưa chết thì hắn không khống chế cục diện được.