Dương Khánh trốn ở trong Động Lâm tự, đảo mắt đã ba ngày trôi qua hắn đang cầu xin phật tổ thì ở trước Đại Hùng bảo điện đã truyền tới một hồi xôn xao.
Hắn nhăn mày lại, hướng về phía phật tổ vái ba cái rồi bước ra đại điện.
- Chốn phật tổ thanh tịnh tại sao các ngươi lại xôn xao như vậy?
- Điện hạ có hỉ sự có hỉ sự.
Một tên gia thần vội vàng tiến tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hổ Lao quan đại thắng, Ký thủy đại thắng. Lý lang quân ra trấn Hổ Lao quan, trong buổi trưa đã toàn diệt phỉ tặc tiên phong.
Dương Khánh há hốc mồm cả nửa ngày sau vẫn chưa có phản ứng.
- Hổ Lao quan đại thắng... toàn diệt... khoan đã Lý lang quân tới Hổ Lao quan khi nào?
- Nghe nói là rạng sáng hôm nay.
- Tin tức này xác định chứ?
- Tân lang quân đã phái người tiến về phía Hổ Lao quan điều tra dự tính ngày mai sẽ có tin tức.
Gia thần nói:
- Tân lang quân nói Lý lang quân không phải là người ăn nói khoác lác, hắn đã tiêu diệt được thì mới phái người tới báo. Tân lang quân còn phái người tới đây mong điện hạ mau chóng trở về phủ nha, thương nghị quân tình.
Trên khuôn mặt của Dương Khánh lộ ra vẻ vui mừng, hắn khẽ gật đầu.
Không ngờ Lý Ngôn Khánh xuất hiện ở Hổ Lao quan mặc dù đột ngột nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù sao Ngôn Khánh ngoại trừ là Hắc Thạch phủ Ưng Dương Lang Tướng thì còn có chức tư mã Huỳnh Dương.
Huỳnh Dương tư mã đủ để chủ trì chiến sự cho nên Ngôn Khánh cũng không tính là mạo muội.
Thương nghị quân tình?
Đơn giản hơn là muốn điều động binh mã, tăng cường phòng giữ Hổ Lao quan.
Muốn chiêu mộ binh lính phải có mệnh lệnh của Dương Khánh, mặc dù Tân Văn Lễ cũng là huyện lệnh huyện Huỳnh Dương nhưng không thể thay đổi điều này.
Chỉ nguyên chuyện chiêu mộ binh lính đã khiến cho Dương Khánh không có đường lui rồi. Dương Khánh tuy rằng rất tin tưởng Lý Ngôn Khánh nhưng dù sao thì tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, mặc dù có mấy trận thắng nhưng Trương Tu Đà vừa đại bại thì thật khiến cho người ta không yên tâm.
Còn phải đợi xem tin tức này có phải là thật hay không, cũng không biết Lý Ngôn Khánh kế tiếp muốn làm thế nào.
- Muộn rồi ta đi nghỉ ngơi, mọi chuyện ngày mai hãy nói tiếp.
Dương Khánh nói xem lộ vẻ lãnh đạm phất tay trở về bảo điện Đại Hùng.
Tuy nhiên ngồi ở trước tượng phật hắn vẫn khó lòng bảo trì sự bình tĩnh, rốt cuộc là nên đánh hay nên hàng.
Đây là cả một vấn đề... theo đạo lý mà nói. Dương Khánh là tôn thất nên tận trung vì nước nhưng mà Dương Khánh đối với tùy thất tình cảm không nhiều, từ khi Dương Khánh lên ngôi cả hắn và cha hắn đều cảm thấy khủng hoảng.
Đối với Dương Khánh mà nói, thân phận tôn thất ngoại trừ mang cho hắn vinh hoa phú quý bên ngoài thì chỉ có sợ hãi và lo lắng.
Đầu hàng phỉ tặc chưa chắc đã khá hơn hiện tại nhưng trung với tùy thất chưa chắc có kết cục tốt.
Cứ như vậy Dương Khánh lo nghĩ cả một đêm không ngủ được.
Sau khi hừng đông sáng rọi hắn liền đi ra Đại Hùng bảo điện:
- Tin đại thắng ở Hổ Lao quan đã tra được chưa?
Các gia thần cảm thấy kỳ lạ tại sao đêm qua khi nghe tin chiến thắng vị vương gia này cũng không mừng cho lắm, hiện tại sao lại hứng thú như vậy? Tuy nhiên trong lòng kỳ quái thì kỳ quái bọn họ cũng không dám hỏi.
- Tân lang quân sáng sớm đã phái người đưa tin, tin tức chiến thẳng ở Hổ Lao quan đã được xác nhận.
- Quân tiên phong của Ngõa Cương phỉ tặc sáu nghìn người bị diệt, chém hai nghìn người tù binh hai nghìn người, đầu của Ngô Hác Các vẫn đang được treo ở trên Hổ Lao quan.
- Khốn kiếp sao không báo sớm cho ta?
Dương Khánh giật tím mặt nhưng phần nhiều là đóng kịch.
Hắn vội vàng sai người chỉnh đốn quần áo cất bước ra khỏi, đột nhiên nói với gia thần kia:
- Lý phủ quân có tính toán của mình chưa?
- Hắn chủ động xuất kích hay là vẫn giữ vững Hổ Lao quan?
Vấn đề này vô cùng trọng yếu.
Nếu như Lý Ngôn Khánh chủ động xuất kích như Trương Tu Đà trước kia thì lỡ như chết trận như Trương Tu Đà thì phải làm sao đây?
Chiến thì có thể chiến.
Nhưng phải lấy Hổ Lao quan làm chủ, không thể tự tiện xuất kích.
Gia thần kia nghĩ nghĩ nói:
- Tân lang quân có nói, Lý lang quân cũng phân phó, nếu như muốn thủ thắng thì chỉ có thể thủ vững ở trong thành, phỉ tặc bên ngoài không ai hỗ trợ khó có thể chống cự lâu dài, chỉ cần dựa vào hùng quan thủ ngự, đợi đầu xuân năm sau, phỉ tặc sẽ không đánh mà lui.
Thủ vững?
Chiến pháp này ta rất hài lòng.
Trên khuôn mặt của Dương Khánh nở ra một nụ cười tươi, xem ra Lý Ngôn Khánh tuổi không lớn lắm nhưng lại lão luyện thành thục, Trương Tu Đà chỉ biết xuất kích không biết đến lợi hại. Ha ha Lý Ngôn Khánh nói không sai, đầu xuân năm sau, phỉ tặc Ngõa Cương có thể giữ vững trạng thái này sao?
Tư tưởng của dân chúng kỳ thật rất đơn giản, bọn họ chỉ cần có đất trồng có cái ăn cái mặc. Trung nguyên năm ngoái đại hạn gặp thiên tai, người trôi dạt khắp nơi, ruộng đất khô cằn nên mới tạo phản.
Hiện tại thanh thế của Ngõa Cương đúng là rất lớn, lên tới trăm vạn người nhưng chờ tới đầu xuân năm sau có bao nhiêu người tiếp tục đi theo bọn họ? Chỉ vào điều này Dương Khánh đã thấy Lý Ngôn Khánh có một phong độ của đại tướng.
- Lập tức chuẩn bị ngựa ta trở về phủ nha.
Có lẽ trong mắt của Lý Ngôn Khánh phục kích ở bên bờ Ký thủy chỉ là một thắng lợi nhưng trong mắt nhiều người nó có ý nghĩa đại biểu rất lớn.
Trước hết toàn diệt quân Ngõa Cương xâm phạm khiến cho Huỳnh Dương quận vốn rối loạn liền trở nên bình tĩnh trở lại.
Cuộc đại thắng lần này cũng khiến cho Dương Khánh từ Huỳnh Dương trở về Hổ Lao quan.
Nghị sự với Lý Ngôn Khánh, Dương Khánh quyết định thi hành chính sách chiêu binh hai mươi lấy một, đồng thời đối với hộ tích ở Huỳnh Dương cũng quản lý nghiêm ngặt hơn, hiện tại các nơi gió lửa không ngừng, cũng khiến cho lưu dân không dứt, Huỳnh Dương quận tuy tương đối an ổn nhưng cũng tụ tập lưu dân bốn phương tám hướng, chuyện này đối với Huỳnh Dương quận mà nói đã thành áp lực rất lớn.
Lý Ngôn Khánh đề nghị tra rõ hộ tịch tăng thêm binh lính.
Huỳnh Dương quận vốn có hơn bảy mươi vạn người, nếu tính cả những lưu dân thì nhân khẩu đã qua trăm vạn.
Hai mươi lấy một cũng có tới năm vạn binh lực.
Bằng vào sự hung hiểm của Hổ Lao hùng quan, năm vạn đại quân đủ để chống lại.
Đề nghị này đối với Huỳnh Dương chỉ có lợi chứ không có hại, tuy nói tra hộ tịch có phiền toái nhưng Dương Khánh vẫn đáp ứng.
Dù sao Hổ Lao quan an toàn hắn há chẳng phải an toàn hay sao?
Đồng thời lần thắng lợi này của Lý Ngôn Khánh cũng khiến cho Địch Nhượng đâm lao phải theo lao.