Soán Đường

Quyển 8 - Chương 12: Cửu sơn mất



Đoạn Đạt cứng họng, mặt đỏ tới tận mang tai, không biết làm sao phản bác lại Nguyên Văn Đô.

Hắn ngược lại cũng không phải là nghi vấn Dương Khánh chỉ là muốn mượn cơ hội này giúp Vương Thế Sung khống chế Huỳnh Dương quận.

Hiện tại ở khu vực sông Lạc, binh lực của Vương Thế Sung là hùng mạnh nhất, uy nói ở Giang Đô chưa có quyết định ai đảm nhiệm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ nhưng mà Đoạn Đạt thấy không phải là Vương Thế Sung thì không còn ai, bây giờ cho hắn khống chế Huỳnh Dương, sau đó triều đình xuống chỉ là thuận lý thành chương.

Đoạn Đạt không tệ nhưng hắn lại manh động khiến Nguyên Văn Đô nắm lấy điểm mấu chốt.

Lô Sở cười lạnh:

- Đoạn tướng quân đến tột cùng là có ý gì? Hẳn là phóng nhãn khắp Đông Đô, chỉ có Vương Thế Sung là có năng lực sao?

- Lô nội sử ông biết là ta không có ý này mà.

Lô Sở hiện tại là quan bí nội sử, tả bị thân tướng quân, nhận chức hữu quang lộc đại phu, so với Nguyên Văn Đô còn cao hơn một bậc.

- Ngươi có ý gì ta không biết.

- Ta chỉ biết rằng ở trong thành Lạc Dương tài năng vô số đố, Giam môn phủ đại tướng quân Bùi Nhân Cơ chớ luân xuất thân hay thế lực Vương Thế Sung có so sánh được không? Hộ bộ thượng thư Vi Vân, gia học uyên nguyên, Vương Thế Sung có thể so sánh không? Hữu giam môn tướng quân Ngụy Tệ Thâm trông xa vạn dặm, từ Vũ Dương quận gấp rút cứu viện Đông Đô, thậm chí ngay cả dân chúng Lạc Dương cũng khen không dứt miệng, Vương Thế Sung có sánh được hay không?

Không luận tới dũng tướng tướng quân Bàng Ngọc cùng với Hoắc Thế Cử, đều là những người thân kinh bách chiến, chiến công hiển hách.

- Tại sao hết lần này tới lần khác ngươi chỉ biết tới Vương Thế Sung? Bổn quan ngược lại rất muốn biết ảo diệu trong đó, kính xin tướng quân giải thích sự nghi hoặc.

Cả triều đình văn võ ai cũng lộ vẻ hung dữ với Đoạn Đạt.

Bùi Nhân Cơ hừ lạnh một tiếng sau đó khép mắt lại tựa hồ không muốn nhìn Đoạn Đạt nữa.

Đoạn Đạt lúc này khó lòng giải bày, hắn đường đường là một võ tướng ra trận thì còn tốt nhưng luận mồm mép thì không so được với Lô Sở.

Cũng may Dương Đồng là một người ôn hòa trầm trọng, không đành lòng nhìn thấy Đoạn Đạt như vậy cho nên hắn mở miệng nói:

- Hiện tại hoàng thúc cũng không phái người cầu viện cho thấy thúc ấy nắm chắc được việc bảo vệ Lạc Dương cho nên xuất binh tới Lạc Dương cũng không cần thiết, Đoạn khanh không phải là không có đạo lý, nhưng hoàng thúc chưa cầu viện chúng ta không thể vọng độc được. Vương khanh cứ tiếp tục đóng ở trong thành bảo vệ xung quanh Đông Đô.

- Chúng thần cẩn tuân chỉ lệnh của Việt Vương.

Dương Đồng sắp xếp như thế, mọi người cũng không tranh luận nữa.

Vương Thế Sung muốn xuất binh tới Huỳnh Dương, ý đồ đó cũng dần trôi đi.

- Vương hồ tử chắc chắn không từ bỏ ý đồ.

Đỗ Như Hối nói với Lý Ngôn Khánh:

- Hắn hiện tại ra chiêu không đúng nên mới nhận nhục nhã này, ta cam đoan hắn sẽ nghĩ biện pháp khác xuất binh tới Huỳnh Dương.

Ngôn Khánh mỉm cười:

- Không sai, hắn chưa hết hi vọng.

Nói xong Lý Ngôn Khánh lấy ra một phong thư đưa cho Đỗ Như Hối:

- Vừa nhận được tin tức, Vương Thế Sung dâng thư thỉnh tấu cho Lưu Lương thê làm Vương thái hậu, Việt vương đối với chuyện này cũng đồng ý.

Lưu Lương thê cũng không phải là một cái tên.

Người này họ Lưu, là mẫu thân của Dương Đồng, sau khi Dương Đồng leo lên vị trí vương vị Lưu Lương thê vì vấn đề xuất thân nên không được phong làm thái hậu.

Vương Thế Sung thấy được điểm này cho nên dâng tấu cho Dương Đồng niềm vui.

Đỗ Như Hối bỏ thư đi, cũng không hỏi thăm Lý Ngôn Khánh tin tức này từ đâu tới mà nhíu chặt lông mày trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Vương Thế Sung lòng muông dạ thú, mà Việt vương tuổi còn nhỏ không biết nhân tâm hiểm ác sớm muộn cũng bị Vương Thế Sung làm hại.

Kỳ thật Lý Ngôn Khánh không phải là không biết chuyện này.

Nhưng trong lòng hắn không có chút biện pháp nào, hắn cũng không thể chạy đến Lạc Dương, tiêu diệt Vương Thế Sung, nếu như hắn thật sự làm như vậy thì bốn phía sẽ cô lập hắn, bị động làm việc.

Ngôn Khánh cũng có dự định khác.

Chỉ cần chờ đợi Lý Uyên xuất binh chiếm Trường An, ở quan trung đứng vững gót chân thì hắn cũng chủ động xuất kích.

Nhưng hiện tại thì cần phải cố gắng kiên trì.

- Ngôn Khánh, chuyện lớn không hay rồi.

Lý Ngôn Khánh cùng với Đỗ Như Hối đang đàm luận sự tình thì Tiết Thu đã xông vào trong phòng.

Hắn và Đỗ Như Hối đều là tâm phúc của Ngôn Khánh, có thể tự do đi lại trong Lý phủ, nếu không người bình thường xông vào chỉ sợ chưa tới hậu trạch đã bị Thẩm Quang ngăn lại.

Tiết Thu vẻ mặt lo âu chạy tới trước mặt Lý Ngôn Khánh:

- Đại huynh xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại lo lắng như thế?

- Vừa nhận được mật báo.

Tiết Thu hạ giọng nói:

- Lý Mật cũng không ở Hổ Lao quan hạ chiến, nghe nói mấy ngày nay đốc chiến là do Mạnh Nhượng và Lý Văn Tương hai người tiến hành, Lý Mật hiện tại ở đâu không rõ.

- Lý Mật không ở Hổ Lao quan?

Lý Ngôn Khánh nghe được thì cả kinh đứng lên.

Đỗ Như Hối không nói nhiều lời lấy địa đồ ra trải lên trên thư án.

Tiết Thu nó tiếp:

- Theo phỏng đoán Lý Mật sẽ đi đường vòng chiêm đóng Lạc Khẩu, lộ tuyên không rõ ràng.

Ngôn Khánh không nói tiếng nào xuất thần nhìn địa đồ.

Hồi lâu sau hắn vẽ một con đường trên địa đồ.

- Hiện tại Khai Phong cùng với Úy thị đều nằm trong tay của Lý Mật, nếu như hắn muốn đánh chiêm Lạc Khẩu thì phải trước hết lấy Đại Ngụy sơn.

Từ đó chẳng những đả thông con đường Huỳnh Dương Giang Hoài mà còn có thể tới Ky Sơn, bức Củng huyện.

Ngôn Khánh thầm nói rồi bỗng nhiên hít sâu một hơi.

- Không tốt, Ky Sơn gặp nguy hiểm riồ.

Ky sơn là môn hệ phía nam của Huỳnh Dương.

Một bên nối thẳng Giang Hoài một bên thì tiếp giáp Cố Xuyên .

Ngôn Khánh đứng lên ở trong phòng đi đi lại lại hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười khổ với hai người Tiết Đỗ:

- Ta nghĩ Lý Mật sẽ cường công Hổ Lao quan không ngờ hắn lại tính đường này.

Trước đây hắn dùng Địch Nhượng hấp dẫn sự chú ý của chúng ta sau đó cướp Khai Phong và Úy thị.

- Hiện tại hắn cũng dùng chiêu này, quả nhiên cao minh.

- Ngôn Khánh hiện tại không phải là lúc cảm khái, cần phải mau chóng báo cho Trương Quý Tuần chớ để hắn trúng kế Lý Mật.

- Chậm rồi.

Lý Ngôn Khánh cười khổ lắc đầu:

- Lý Mật đã tính kỹ làm sao có thể thất bại.

- Đệ dám khẳng định lúc chiến sự ở Hổ Lao quan còn diễn ra thì hắn đã bí mật đánh chiếm Ky Sơn, chém giết Trương Quý Tuần.

- Lập tức truyền lệnh của ta, để Mạch Tử Trọng thủ vững Cửu sơn, ta lập tức xuất binh cứu viện.

Lý Ngôn Khánh cũng không muốn ở dưới Hắc Thạch quan giao phong với hắn, vì như vậy sẽ kinh động Lạc Dương dẫn tới bất an ở Đông Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.