Tuy trong lòng Lý Ngôn Khánh sớm đã có chuẩn bị tuy nhiên khi nghe được tin túc này hắn vẫn không khỏi run lên.
Sau khi cố gắng trấn định tâm thần Lý Ngôn Khánh trầm giọng hỏi:
- Ky sơn thất thủ khi nào? Trương Quý Tuần sao rồi?
Lúc này hắn cũng nhìn rõ binh mã sau lưng Mạch Tử Trọng có tới bảy tám trăm người.
Nguyên một đám chật vật vô cùng, ngoại trừ một số ít người bên ngoài thì đa phần đều nón lệch giáp nghiêng thậm chí một số còn không cầm binh khí.
Có một số người khôi giáp chỉnh tề đều là người của Mạch Tử Trọng.
Thân binh cũng với sĩ tốt bình thường trang bị khác nhau, ví dụ như Kỳ Lân vệ của Lý Ngôn Khánh trang bị vô cùng tốt, cho dù là cấm quân cũng không bì kịp.
Mạch Tử Trọng ngồi thẳng lên mà nói:
- Trương lang tướng đêm trước đã tuẫn quốc rồi.
- Sao?
- Lý Nghịch đánh lén Đại Ngụy sơn, Trương lang tướng suốt đêm đi cứu viện gặp phục kích của Lý tặc, toàn quân bị diệt, Trương lang tướng bị Lý Nghịch bắt được sau đó chém chết, Lý Nghịch sau khi giết được Trương lang tướng đã suốt đêm xuất kích phá được Ky sơn, ngày hôm qua ta đã nhận được tin tức, muốn lập tức thông báo với phủ quân nào ngờ Lý nghịch trong đêm đó đánh lén Cửu sơn, ta ra sức chém giết mới thoát khỏi vòng vây lớp lớp.
Lý Ngôn Khánh không kìm được hít một hơi thật sâu.
Lý Mật lần này dùng binh thật đúng là cường ngạnh.
Từ Ky sơn tới Cửu Sơn khoảng cách tới mấy trăm dặm vậy mà Lý Mật lại ngựa không dừng vó tiến hàn công kích, thật là ngoài dự đoán của Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh vốn tưởng rằng Lý Mật sau khi phá được Ky sơn sẽ nghỉ ngơi hồi phục nào ngờ hắn lại liên tục tập kích khiến cho Lý Ngôn Khánh trở tay không kịp.
Quân Ngõa Cương có sức chiến đấu hung hãn như vậy sao?
- Mạch phó tướng binh mã của ngươi tại sao không bị tổn thất.
Phí Thanh Nô nhịn không được mà lớn tiếng nói:
- Phủ quân hoài nghi chúng ta đầu hàng sao? Đúng thế binh lực của chúng ta chính xác không tổn thất nhưng trọng binh đã thương vong hơn nửa.
Thiếu tướng quân dưới trướng vốn có hai trăm binh mã hiện tại chưa còn một trăm, hiện tại những binh mã này là những đội ngũ bên ngoài, từ Ky Sơn bại lui mà tới, không có bọn họ gia nhập thì Cửu sơn há có thể đơn giản bị Lý nghịch công phá.
- Thanh Nô đừng nói bậy bạ, bại tức là bại.
Mạch Tử Trọng bình tĩnh nói:
- Chúng ta bại trận không trách được ai.
- Mạt tướng khẩn cầu phủ quân một lần nữa cho mạt tướng được xông lên chiến trường cho dù chết cũng không đáng tiếc.
- Lý nghịch có truy kích không?
Mạch Tử Trọng khẽ giật mình sau đó hồi đáp:
- Lý nghịch chưa từng truy kích sau khi đánh chiếm Cửu sơn tựa hồ đã mệt mỏi vô lực rồi.
- Mạch tử, sau khi nhập quan ta sẽ bắt đầu coi giữ các ngươi, ngươi cần lưu ý nhiều hơn.
Mạch Tử Trọng run lên, ngẩng đầu nhìn lại Lý Ngôn Khánh.
Nhớ năm đó hắn và Lý Ngôn Khánh kề vai chiến đấu ở Cao Ly, làm sao không rõ tâm tư của Lý Ngôn Khánh, hắn hạ giọng nói:
- Mạt tướng minh bạch.
Cứ như vậy Mạch Tử Trọng mang theo tàn binh bại tướng dưới sự giám thị của Lý Ngôn Khánh tiến vào bên trong Hắc Thạch quan.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh cũng không vì vậy mà buông lỏng cơ cảnh, hắn lấy cơ quan nội trú quân không đủ nên mệnh cho đám người Mạch Tử Trọng hại trại ở nơi khác, tương đương với tạm giam đám người Mạch Tử Trọng lại, mặc dù không thu binh khí những cũng hạn chế bọn họ ra vào.
- Chúa công.
La Sĩ Tín đột nhiên kéo cánh tay của Ngôn Khánh lại.
Lý Ngôn Khánh kinh ngạc quay đầu lại:
- Sĩ Tín có chuyện gì sao?
La Sĩ Tín do dự một lát rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thuộc hạ biết rõ người nào lĩnh quân cho Lý nghịch.
- Ai?
- Là tên vong ân phụ nghĩa nghịch tặng Tần Quỳnh.
Ngôn Khánh không khỏi hiếu kỳ.
- Làm sao ngươi biết Tần Quỳnh lĩnh quân?
- Không dám nói dối chúa công, những chiến thuận liên tục tập kích này Trương công am hiểu nhất, Trương công thường nói, dùng binh thì phải Nhanh như gió ....Tĩnh lặng như rừng cây .....Dữ dội như lửa... Vững chãi như núi. Dùng binh như vậy ngoài Tần Quỳnh ra thì không ai bì được, trước phục kích sau bôn tẩu tấn công liên tục công kích, trấn nhiếp quân địch.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì lâm vào trầm tư.
Hắn đối với lời nói của La Sĩ Tín vô cùng tin tưởng.
- La Sĩ Tín ngươi phỏng đoán, Tần Quỳnh sau khi chiếm Cửu sơn trại xong sẽ làm thế nào?
La Sĩ Tín trầm ngâm nói:
- Tần Quỳnh dùng binh hư hư thật thật không dễ nắm giữ, Trương tướng quân trước kia cũng khen hắn có phong độ của một đại tướng, kế tiếp có lẽ hắn sẽ tiếp tục tấn công Hắc Thạch quan.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười rồi nhìn về phía Cửu Sơn.
- Nếu ta là Tần Quỳnh ta làm sao có thể bỏ qua như vậy...
Sau khi biết Cửu sơn bị bại tùy quân ở Hắc Thạch quan tinh thần liền trở nên sa sút, nguyên một đám chuẩn bị xuất binh đại chiến ai ngờ chưa xuất quân thì Cửu sơn trại đã không còn.
Cho nên sau đó binh mã giải tán trở lại quân phủ.
Lý Ngôn Khánh trở về Hắc Thạch phủ bất luận ai, kể cả Mạch Tử Trọng tới tạ tội hắn cũng không tiếp, vì lý do không khỏe. Đỗ Như Hối cũng không sắp xếp cho đám người Mạch Tử Trọng tiến vào bên trong, đem tất cả người của hắn dựng một quân doanh tạm thời bên ngoài, để cho bọn họ nghỉ ngơi.
Bởi vì sự tình đột nhiên cho nên Hắc Thạch quan cũng không chuẩn bị quân trướng đầy đủ.
Một đống người lách vào trong quân trướng chật hẹp không chịu nổi Mạch Tử Trọng cũng không được chiếu cố đặc thù cho dù là hắn là Ưng Kích Lang Tướng.
Cho nên Mạch Tử Trọng cũng chỉ có thể ở lại trong trướng, tuy nhiên trong trướng này chỉ có hắn và Phí Thanh Nô mà thôi.
- Thiếu tướng quân Lý Ngôn Khánh này khinh người quá đáng.
Phí Thanh Nô tức giận ở trong quân trướng cao giọng nói:
- Đem chúng ta an bài ở đây thì cũng thôi đi lại còn phái người tới giám thị, Lý Ngôn Khánh đến bây giờ ngay cả hỏi han cũng không có chẳng lẽ đem chúng ta trở thành tù binh hay sao?
- Thiếu tướng quân, tại sao thiếu tướng quân không nói chuyện, chỉ cần thiếu tướng quân ra lệnh một tiếng chúng ta sẽ...
Mạch Tử Trọng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra lệ mang:
- Ngươi muốn thế nào? Đi giết Lý Ngôn Khánh Lý Lang quân sao? Hay là tạo phản ra khỏi Hắc Thạch quan?
- Thanh Nô thật sự chúng ta đã thất bại, lúc trước Lý lang quân giao phó Cửu sơn cho ta, từng dặn đi dặn lại, Cửu sơn trại chính là bình chướng cuối cùng của Hắc Thạch quan mà bây giờ chúng ta đã làm mất, ngươi đừng nói nhiều nữa.