- Mạng của đệ đệ ngươi thì không thể đền tuy nhiên ta có thể tiễn ngươi gặp mặt đệ đệ của ngươi.
Song phủ của hắn vung lên, đánh gãy trường đao của Hắc Xã sau đó thuận thế chạm vào ngực của hắn, hất lên một cái đem Điền Hắc Xã bay ra ngoài, sau đó tiến tới trước dò xét hắn.
- Tiểu tử gia gia năm đó ở Cao Ly giết người vô số có mưu kế nào chưa thấy qua?
- Loại mưu kế vàng thau lẫn lộn này mà cũng khoe khoang, hắc hắc ngươi muốn trông thấy huynh đệ của ngươi thì gia gia cũng thành toàn.
Nói xong hắn nâng búa lên, đầu thân của Điền Hắc Xã mỗi thứ một nơi.
Sau khi giết Điền Hắc Xã xong, Hùng Khoát Hải lúc này mới nhớ ra đám gian tế vẫn còn ở trong thành, hắn lập tức tỉnh táo song phủ luân phiên khai mở, cao thấp tung bay giống như là hắc toàn phong nhào vào trong đám người.
Lương Lão Thực thấy thế liền la lên:
- Hùng ca Hùng ca công tử đã nói phải giữ lại người sống, tại sao huynh lại giết hết bọn họ đi?
- Chuyện người sống là của A Lăng, lão tử chỉ để ý tới chuyện giết người, mặc kệ tất cả.
Lương Lão Thực nghe được liền giở khóc giở cười.
Tên hắc tử này tính tình hung hăng ngoại trừ Lý Ngôn Khánh thì không ai chế trụ được hắn, tuy nhiên hiện tại Ngôn Khánh ở đây mình cũng không khuyên bảo được, chỉ có Hám Lăng ở trên thành lầu, tuy cũng hung hãn nhưng ít ra cũng giảng chút đạo lý.
Lương Lão Thực không dám do dự nữa mang theo mười mấy người chạy lên trên thành.
Hùng Khoát Hải lúc này đang chém giết cao hứng,
Rất nhiều quân sĩ lui ra ngoài nhìn Hùng Khoát Hải đại khai sát giới.
Lương Lão Thực lên trên môn lầu thì cuộc chiến cơ bản đã chấm dứt.
Năm mươi tên gian tế đầu hàng còn lại tất cả đều đã biến thành tử thi, chỉ có hai người đang hăng say chiến đấu với nhau, người có làn da trắng chính là Hám Lăng, tay hắn cầm mạch đao thân theo đao di chuyển, thỉnh thoảng phát ra tiếng gió xé rách không khí, mà đối thủ của Hám Lăng thì thấp hơn hắn nửa cái đầu, dáng người cũng khôi ngô cường tráng, tay cầm song thương, cùng Hám Lăng đúng là cân sức cân tài.
Mạch đao và song thương va chạm với nhau phát ra thanh âm chói tai.
Hai người đánh nhau khó phân thắng bại thỉnh thoảng phát ra tiếng rống to.
Khá lắm.
Rõ ràng có thể chiến đấu ngang tay với Hám Lăng.
Lương Lão Thực cũng lắp bắp kinh hãi bước lên phía trước vài bước.
Phải biết rằng Hắc Thạch phủ này luận về thực lực Bùi Hành Nghiễm thuộc hàng đệ nhất kế tiếp là Hùng Khoát Hải, La Sĩ Tín, Hám Lăng, Vương Phục Bảo. Kỳ thực bốn người này cũng không sai biệt nhau lắm, Hám Lăng cùng với La Sĩ Tín chỉ cách nhau một chút mà thôi, nhưng mà hiện tịa người đứng thứ tư trong Hắc Thạch phủ lại không thắng nổi đối phương.
Tên to con này là ai?
Lương Lão Thực nghĩ tới đây không khỏi tập trung tư tưởng nhìn lại người kia.
Đúng lúc này khuôn mặt của Lương Lão Thực hiện lên vẻ vui mừng, hắn lập tức tiến tới:
- Đại Bưu mau dừng tay, A Lăng đều là người nhà cả, chớ đánh nhau nữa.
Hắc Thạch quan tràn ngập hỏa diễm, như một ngọn lửa cực lớn chiếu sáng cả Củng huyện. Một đám quân lặng lẽ đi trên đường hướng về phía Hắc Thạch quan, người đi đầu chính là Tần Quỳnh, hắn mặc một thân thiết giáp, dưới chân là Hoàng Lạc mã, trong tay cầm một cây đại thương nặng trịch hơn trăm cân.
Ở trong túi ngựa có hai cây thiết thép, hình thực vô cùng cổ quái, cắm vào trong đó.
Tần Quỳnh một mặt thúc giục binh mã tiến tới một mặt thì nheo mắt lại nhìn về ánh lửa bên trên Hắc Thạch quan, không hiểu tại sao trong lòng hắn lúc này không cảm thấy yên tâm cho lắm.
- Tướng quân hình như có tâm sự?
Nội quân Xa Kỵ tướng quân thúc ngựa tiến tới nhẹ giọng hỏi.
Tần Quỳnh cau mày thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy trong lòng không yên tâm cho lắm, tuy nói lần này xuất kích rất thuận lợi Mật công tự mình lập kế hoạch nhưng mà tên Lý Ngôn Khánh không phảl là thường nhân ta cảm thấy thuận lợi như vậy thì thật cổ quái.
- Tướng quân lo lắng quá.
Trương Thanh Trì nhịn không được mà nói:
- Tên Lý Ngôn Khánh kia chỉ đối phó được với một số tên man di chứ làm sao có thể là đối thủ của Mật công.
- Ngươi chưa từng thấy hắn nên nói vậy.
Tần Quỳnh cười khổ nói:
- Ta biết mọi người đều cảm thấy với tuổi tác của Lý Ngôn Khánh thì không đảm đương nổi đại sự, tuy nhiên ta đã nhìn thấy hắn, tuy không có thâm giao nhưng đã khắc sâu ấn tượng vào trong người người này tuy tuổi tác không lớn nhưng lại toát ra khí thế lão luyện.
Nhìn vào mắt hắn là có thể biết được đây là một người túc trí đa mưu.
Mật công kế này tuy nói là chu đáo chặt chẽ nhưng không phải là không có sơ hở, ta tâm thần không yên cũng là bởi vì Lý Ngôn Khánh này có danh tiếng là Lý vô địch, không phải ngẫu nhiên mà hắn có được danh hiệu này.
Trương Thanh Trì vốn chỉ là một tên giặc cỏ, tuy nhiên hắn có đội ngũ cũng khá lớn, hơn một vạn người tung hoành ở Tế quận giết chóc vô số.
Có thể đem một vạn người gộp lại một chỗ dĩ nhiên năng lực không hề tầm thường, Trương Thanh Trì rất thông minh hắn hiểu được cách nhìn mặt mà nói chuyện, sau khi Lý Mật giết Địch Nhượng, hắn là người đầu tiên giao binh quyền cho Lý Mật rồi thỉnh cầu gia nhập Bồ Sơn công doanh, làm phụ tá của Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh ở trong Ngõa Cương trại , là một tướng lãnh cao minh.
Hắn là phiêu kỵ nội quân, sở hữu tám nghìn người, thiết lập Bát phong doanh như Trương Tu Đà trước kia, chiến lực cường hãn nhất, mà Trương Thanh Trì tuy là phó tướng nhưng bàn về độ yêu thích của các lộ quân gia nhập thì hắn dẫn đầu.
Chần chừ một lát, Trương Thanh Trì nhịn không được mà hỏi:
- Đã vậy chúng ta bây giờ làm gì?
- Tên đã trên dây thì dĩ nhiên phải bắn.
Tần Quỳnh dùng sứt nói một hơi, giống như đem toàn bộ nghi hoặc trong người vứt đi sau đó trầm giọng la hét:
- Truyền lệnh xuống, Bát Phong doanh tiến lên nhanh hơn nữa, về phía Vịnh sơn, ta lo lắng Điền nhị huynh đệ không kiên trì được lâu.
- Dạ.
Tần Quỳnh ra lệnh một tiếng toàn bộ Bát phong doanh đều dạ ran.
Tần Quỳnh suất lĩnh tám trăm kỵ quân xông lên trước nhất Trương Thanh Trì thì ở trung quân thúc giục binh mã tiến lên.
Nhìn thấy Tần Quỳnh cùng kỵ quân của hắn đã qua Vịnh Sơn mà vẫn không thấy tình huống kỳ dị nào.