Thoáng cái đã mang đến một vạn sáu ngàn binh mã, thật sự là mưa rơi đúng lúc.
Nhưng khi Ngụy Chinh hỏi đến tình hình tiến triển của chiến sự, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ xấu hổ, kể cả Lý Mật.
Nhìn thành tích của người ta, lại nhìn phía bên Hắc Thạch quan….
Lý Mật nói:
- Huyền Thành, việc này một lời khó nói hết, ta thật xấu hổ.
Hắn thở dài một hơi, kể lại tình hình chiến đấu ở Hắc Thạch quan mấy ngày qua, sau đó cười khổ nói:
- Huyền Thành, hiện nay chiến sự Hắc Thạch quan bất lợi, mà Tùy quân Yển Sư lại đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Cho dù Vương Thế Sung không xuất binh, nhưng lòng muông dạ thú, ta làm sao có thể không biết?
Hắn muốn làm chim sẻ, nhưng ta lại không muốn làm bọ ngựa, chỉ là hiện giờ chiến sự giằng co, ta đâm lao phải theo lao, thực sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý Mật xem như rất thẳng thắn thành khẩn, không hề che dấu.
Sau khi Ngụy Chinh nghe xong, lập tức rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, nhìn Lý Mật, lại nhìn mọi người ở xung quanh đại trướng.
Do dự thoáng qua, nói khẽ:
- Đại vương, nếu Hắc Thạch quan nhất thời không cách nào đánh chiếm, sao không giả ngu diệt kiện, dành lấy Yển Sư ?
- Yển Sư?
Lý Mật cười khổ nói:
- Huyền Thành, ta không phải không muốn lấy Yển Sư, chỉ là hiện giờ Yển Sư đã có đề phòng, muốn đánh chiếm, chỉ sợ rất khó.
Ngụy Chinh mỉm cười, mở chiếc quạt xếp trên tay, bày ra tư thế vô cùng tiêu sái.
- Đại Vương muốn lập tức lấy Hắc Thạch quan, Ngụy Chinh bất lực.
Nhưng nếu muốn đánh chiếm Yển Sư, Ngụy Chinh ngược lại có thể giúp đại Vương một tay. Vương Thế Sung thanh danh vang dội, kì thực là hạng người vô năng. Ta có một kế, có thể làm Vương Thế Sung, toàn quân bị diệt.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại trướng đều bừng sáng.
Vương Thế Sung đứng ở cửa sổ, nhìn đàn ngỗng bơi lội bên ngoài hồ nước, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Hắc Thạch quan chiến sự giằng co, tranh chấp giữa Lý Ngôn Khánh và Lý Mật như dầu sôi lửa bỏng, đánh cho tối tăm mặt mũi. Mặc dù Yển Sư cách Hắc Thạch quan hơn trăm dặm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng khí thảm thiết từ Hắc Thạch quan truyền đến. Mỗi ngày thư tín qua lại không dứt, đưa đến trước mặt Vương Thế Sung, cũng khiến hắn nắm rõ chiến sự Hắc Thạch quan như lòng bàn tay. Hai bên càng đánh càng lợi hại, trong lòng Vương Thế Sung thật sự thoải mái.
Tốt nhất là cả hai bên đều đánh cho nhau tàn phế là tốt nhất.
- Quả thật là khí thế hùng hồn.
Vương Thế Sung quay đầu cười nói với Trịnh Càn Tượng:
- Khi Lý lang quân lưu lại bia văn này, quả thật mới chỉ sáu tuổi?
Trịnh Càn Tượngvội vàng trả lời:
- Chuyện này hạ quan ngược lại không rõ lắm.
- À?
Vương Thế Sung không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ta nhớ Trịnh Huyện lệnh cũng là tộc nhân Huỳnh Dương Trịnh thị, chẳng lẽ cũng không biết tài hoa lúc đó của Lý lang quân?
Trịnh Càn Tượng xấu hổ vò đầu.
- Không dối gạt Vương lang quân, Lý lang quân lúc ấy cũng không phải là tộc nhân Trịnh thị.
Khi hắn còn nhỏ đã được An Vĩnh Đường Trịnh Thế An nuôi dưỡng, vẫn ở lại trong An Viễn Đường, cũng không biết thái độ làm người như thế nào. Hạ quan khi đó đi học ở Phạm Dương, cho nên cũng không biết rõ chuyện của Lý lang quân, cho đến sau này Lý lang quân dùng vịnh ngỗng thi và vịnh ngỗng thể mới nổi tiếng thiên hạ, ta mới biết tính danh Ngỗng công tử.
- Nói như vậy, Lý lang quân không liên quan đến Trịnh thị?
- Thật ra cũng không thể nói như vậy, nếu không có Trịnh lão gia hảo tâm thu dưỡng, hắn cũng không thể sống đến bây giờ, chỉ là Lý lang quân có thể có được thành tựu hôm nay thật sự không dễ dàng. Sau này ta nghe nói, khi còn nhỏ hắn vì muốn học luyện chữ, thậm chí không tiếc làm gã sai vặt cho Trịnh lão gia, chỉ có điều sau này vợ bé của Trịnh gia có chút hư hỏng, dẫn đến Lý lang quân và Trịnh gia đoạn tuyệt quan hệ, nếu không thành tựu hiện tại sẽ còn cao hơn.
Ngụ ý, nếu không có Trịnh thị nuôi dưỡng, thành tựu cuối cùng của Lý Ngôn Khánh cũng khó ra hồn.
Trịnh Càn Tượng dù sao cũng là tộc nhân Trịnh thị, trong ngôn ngữ, đương nhiên phải nghiêng về Trịnh gia.
Vương Thế Sung lại rơi vào trầm tư.
Lý Ngôn Khánh làm sao có thể so sánh kinh nghiệm với mình.
Chỉ có điều Vương Thế Sung vận khí tốt, lão nương rất có tư sắc, lại được Vương Vinh coi trọng, vì vậy Vương Thế Sung thuận lý trở thành tộc nhân Vương thị, từ nay về sau coi như thuận buồm xuôi gió, còn Lý Ngôn Khánh thì sao? Vận khí kém hơn một chút, được một hoạn quan Trịnh gia nuôi dưỡng, trong đó phải trải qua đủ loại trắc trở, chỉ sợ còn hơn Vương Thế Sung. Nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn khiến Vương Thế Sung cảm thấy có mấy phần đồng cảm.
- Lý lang quân không đơn giản.
Hắn không nhịn được thở dài một tiếng.
Trịnh Càn Tượng cũng liên tục gật đầu.
- Đúng vậy, Lý lang quân xác thực không đơn giản.
Trịnh Càn Tượng cảm thấy Lý Ngôn Khánh không đơn giản, là vì thành tựu hiện giờ của Ngôn Khánh; còn Vương Thế Sung cho rằng Lý Ngôn Khánh không đơn giản, chính là vì các loại hành vi của Ngôn Khánh ở Hắc Thạch quan. Nhân vật cường hãn như Lý Mật cũng bị Lý Ngôn Khánh làm cho mất mặt. Những lời Ngôn Khánh tức giận mắng chửi Lý Mật ở Hắc Thạch quan sớm đã lan truyền khắp nơi, thậm chí ngay cả người Lạc Dương cũng biết, huống hồ Vương Thế Sung lại ở Yển Sư.
Vương Thế Sung tự nhận, nếu đặt mình vào vị trí của Lý Mật, bị Lý Ngôn Khánh mắng chửi như vậy, nói không chừng sẽ phun huyết chết ngay tại chỗ.
Bình sinh Ngỗng công tử là một người có tính cách điên cuồng, hay nói những lời ác độc.
Bốn năm trước, ở Củng huyện, hắn đã mắng chết con trai của Ngu Thế Cơ. Vương Thế Sung lúc đó đang ở Giang Đô, sau khi nghe nói cũng không tin tưởng lắm, làm sao mắng chửi có thể khiến một người chết được? Hắn thật sự cho rằng bản thân còn lợi hại hơn Tô Tần và Trương Nghi sao? Tô Tần và Trương Nghi là người có miệng lưỡi đáng sợ, có thể làm cho hắc bạch điên đảo nhưng cũng chưa từng nghe nói, Tô Tần Trương Nghi có thể mắng chết đối thủ. Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý Ngôn Khánh, mặc dù có tình tiết Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lãng nhưng dù sao đó cũng chỉ là tiểu thuyết, độ tin cậy không cao. Nhưng hiện giờ Vương Thế Sung đã tin rồi, nếu có một ngày nào đó giao phong với Lý Ngôn Khánh, ngàn vạn lần đừng cho hắn cơ hội mở miệng, muốn đánh cứ đánh, nếu không thật sự sẽ bị tên gia hỏa này mắng chết.