- Trịnh huyện lệnh, khi tiệc rượu chấm dứt, có thể nhờ chưởng quầy khắc cho ta một văn bia vịnh thơ được không?
Ông chủ của Vịnh Ngỗng lâu đã thay người khác.
Nhưng cho dù thay đổi chủ nhân, bia văn này, còn có tòa Vịnh Ngỗng lâu, vẫn không có ai dám đến sửa đổi. Cho nên Vịnh Ngỗng lâu vẫn làm ăn phát đạt, phàm là nhân vật nổi tiếng chiêu đãi yến tiệc ở Yển Sư, Vịnh Ngỗng Lâu luôn là lựa chọn số một.
Có lẽ Lý Ngôn Khánh chưa bao giờ nghĩ tới, nét vẽ nguệch ngoạc trong lúc nhất thời cao hứng của hắn năm đó lại giúp rất nhiều người kiếm lợi.
Lúc ấy huyện lệnh Yển Sư là Trương Tống đồng thời cũng là ông chủ giấu mặt của Vịnh Ngỗng lâu, nghe nói hắn chuyển nhượng Vịnh Ngỗng lâu kiếm được sáu vạn quan lợi nhuận, còn trả giá sáu vạn quan là giá hữu nghị, nếu không có mười vạn quan đừng hòng mơ tưởng. Nhưng người tiếp nhận, trong thời gian ngắn ngủi hai năm đã làm sáu vạn đó tăng gấp đôi. Khi đó thiên hạ còn chưa biến động, thương nhân qua lại Lạc Hà nhiều không kể xiết.
Danh sĩ đến Yển Sư, nhất định phải đến Vịnh Ngỗng lâu thưởng thức bia.
Thương nhân đại hào qua lại nơi này cũng phải đến Vịnh Ngỗng lâu thưởng bia ngắm gió.
Ngươi chưa đến Vịnh Ngỗng lâu ăn một bữa cơm, xem như chưa đến Yển Sư. Ăn cơm xong, đương nhiên phải yêu cầu một bản chữ đẹp, chi phí cho một bản mẫu chữ khắc là năm mươi vạn quan, đừng chê cái giá đắt, phong nhã dùng tiền cũng không mua được, nếu không muốn, chủ quán có thể từ chối, vì vậy người yêu cầu rất nhiều.
Nhưng Vương Thế Sung đã mở miệng, đương nhiên không cần phải trả 50 quan này.
Uống rượu, ngồi ngắm nhìn đàn ngỗng trắng bơi lượn bên cửa sổ, thưởng thức bia, Vương Thế Sung cảm giác mình thoáng cái trở nên cao nhã hơn rất nhiều.
Không được, ta nhất định phải thu phục được Lý Ngôn Khánh.
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên thanh âm dồn dập của Vương Nhân Tắc, thậm chí có chút hoảng loạn.
Vương Thế Sung đang chìm đắm trong không khí cao nhã, bị Vương Nhân Tắc quấy rầy như vậy, chợt cảm thấy trong lòng không vui.
- Không phải đã nói rồi sao? Hôm nay ta không hỏi công vụ có chuyện gì, chờ ta trở về rồi hãy nói
- Thúc phụ, quân tình khẩn cấp.
Nếu là lúc trước, Vương Thế Sung nói xong câu đó, Vương Nhân Tắc khẳng định đã rời đi nhưng lúc này Vương Nhân Tắc tựa hồ thật sự khẩn trương.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “khẩn cấp”, Vương Thế Sung lập tức ý thức được, có đại sự xảy ra rồi.
- Ài, ta vốn định tranh thủ nghỉ ngơi một lát, vậy mà cũng không được.
-Trịnh Huyện lệnh, Vương mỗ có chuyện quân vụ, đành phải cáo từ trước, kính xin Trịnh Huyện lệnh chớ trách tội.
Trịnh Càn Tượng liên tục khoát tay:
- Vương lang quân phải lo quốc sự, lại là một vị quan mẫu mực của bách tính, hạ quan sao có thể trách tội lang quân. Lang quân cứ lo công vụ, bản dập văn bia này hạ quan sẽ phái đưa đến trong doanh sau.
- Vậy làm phiền Trịnh Huyện lệnh rồi.
Vương Thế Sung và Trịnh Càn Tượng lưu luyến chia tay.
Bước ra khỏi Vịnh Ngỗng lâu, nụ cười trên mặt Vương Thế Sung lập tức biến mất
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà khiến ngươi thất kinh như vậy?
- Lý Mật, giải tán quân rồi.
- Cái gì?
Vương Thế Sung thoáng cái không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Vương Nhân Tắc.
- Ngươi nói cái gì?
- Thúc phụ, lão tặc Lý Mật rạng sáng hôm nay đã rút lui khỏi Hắc Thạch quan, quay về Cửu Sơn trại.
- Việc này đúng không?
- Chắc chắn một trăm phần trăm, thám mã đã hồi âm. Quân tiên phong của Lý Mật đã tới Cửu Sơn trại, xem tình thế tựa hồ ngay cả Cửu Sơn cũng không muốn ở lâu, giống như chuẩn bị lui về Dương Thành.
- Làm sao có thể?
Vương Thế Sung trợn tròn hai mắt.
Lý Mật ngươi sao có thể làm như vậy? Ngươi không đánh Hắc Thạch quan, làm sao ta cướp được Hắc Thạch quan? Ngươi bất hòa, không sống mái với Lý Ngôn Khánh, làm sao ta có thể làm chim sẻ núp phía sau?
Vương Thế Sung khó khăn lắm mới trông mong được một cơ hội, vì vậy cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Hắn lập tức lên ngựa.
- Chúng ta quay lại đại doanh rồi nói sau.
Dứt lời, hắn đánh ngựa giơ roi, xông về phía cửa thành Yển Sư huyện thành, bọn người Vương Nhân Tắc cũng không dám do dự, vội vàng theo sát phía sau, quay về quân doanh.
Sau khi trở lại quân doanh, Vương Thế Sung lập tức thăng trướng.
Hắn triệu tập chúng tướng dưới trướng, kỳ thật chủ yếu cũng là tộc nhân Vương thị. Huynh trưởng Vương Thế Sung là Vương Thế Hành, huynh thứ Vương Thế Vĩ, con trưởng Vương Huyền Ứng. Tộc nhân Vương Chính, Vương Giai, Vương Tố. Cộng thêm huynh đệ của Vương Nhân Tắc là Vương Đạo Thành, Vương Đạo Tuần, Vương Đạo Lăng và các tướng lĩnh công khanh dưới trướng. Tất cả đều tụ tập trong đại trướng trung tâm, nhưng mọi người cũng không biết, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến Vương Thế Sung vội vàng triệu tập mọi người tới như vậy.
Sau khi Vương Thế Sung ngồi xuống, nhanh chóng tường thuật lại tình hình Vương Nhân Tắc nghe ngóng được.
- Lý Mật rút binh rồi…nếu như Lý Mật rút binh, nguy nan của Huỳnh Dương nhất định sẽ giảm bớt, đến lúc đó nếu Dương Khánh bẩm báo lên Đông Đô, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Mọi người, trong tình huống như vậy, chúng ta nên làm thế nào mới tốt?
Ta nói rõ trước, Huỳnh Dương nhất định phải lấy được.
- Lý Mật sao có thể rút binh? Đây có phải là một cái bẫy không?
Dương Công Khanh lập tức đưa ra nghi vấn của hắn
- Chiến sự đã đến trình độ này, Lý Mật rút lui như vậy, chẳng lẽ không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Hơn nữa hắn làm sao ăn nói với thổ phỉ các lộ.
Cái này gọi là làm người thế nào, nói thế ấy.
Dương Công Khanh vốn cũng xuất thân thổ phỉ , nhưng hôm nay lại há miệng kêu thổ phỉ.
Vương Nhân Tắc không đợi hắn ngồi xuống, lập tức trả lời:
- Việc này ta đã phái người đi nghe ngóng cẩn thận, nghe nói mặc dù Lý Mật đánh chiếm được Trịnh Dương thành, đồng thời đại thắng Để Lĩnh nhưng lương thảo Ngõa Cương tựa hồ đang cạn kiệt, kho phủ của Trịnh Dương thành không cách nào chèo chống cho hắn tiếp tục tác chiến.
Hơn nữa, đám người Mạnh Nhượng nghe nói vô cùng bất mãn với Lý Mật, cho rằng Lý Mật mượn cơ hội tiêu hao lực lượng của bọn hắn, cho nên biểu hiện ý phản đối. Lý Mật bất đắc dĩ đành phải tạm thời lui quân, chuẩn bị trấn an thổ phỉ khắp nơi. Thúc phụ, chúng ta không thể thả Lý Mật thoát đi như vậy được.