Soán Đường

Quyển 8 - Chương 50: Hắc Thạch quan đại thắng



Một tên võ tướng sải bước từ trong quân trại đi ra, tức giận quát tên trưởng trạm canh gác:

- Thịnh Tử An ngươi lại nói hồ đồ gì vậy? Không nhìn thấy hai bên có nhiều người xếp hàng đợi thông hành hay sao, ngươi ở đây nói tầm xàm cái gì? Còn không mau cút đi làm việc cho ta? Nếu không thì đừng trách.

Trưởng trạm canh gác lại càng hoảng sợ, vội vàng nhận tội, chạy đi nhanh như chớp.

- Mạt tướng Thịnh Ngạn Sư, lang tướng Đồng Quan Ưng Dương, bái kiến Vũ chấp sự.

Võ Tắc vội vàng hành lễ, nhanh chóng liếc mắt nhìn trộm viên tướng trước mặt.

Nhưng thấy hắn có dáng vẻ hào hoa phong nhã, tướng mạo tuấn tú, nhưng vẫn lộ ra khí khái phóng khoáng.

- Tổng cộng có bao nhiêu xe?

- Tổng cộng có 23 chiếc xe, 170 người.

-Nhiều người như vậy sao?

Thịnh Ngạn Sư tiếp nhận danh sách trong tay Võ Tắc, sau khi nhìn lướt qua lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Cốt Lan Đóa? Tại sao còn có người của Mân Thục?

Võ Tắc vò đầu cười khổ nói:

- Chuyện này là do Đô úy Đậu Quỹ Đậu tướng quân của thành đô phó thác. Vốn mấy ngày trước chúng ta đã tới rồi, nhưng chính vì đợi các nàng, không thể không ở lại Trường An thêm mấy ngày.

Nghe nói Cốt Lan Đóa và con gái của nhà Trường Tôn có quan hệ vô cùng mật thiết, lúc trước con gái của nhà Trường Tôn tới Mân Thục tìm thầy thuốc, may mắn có quan lại địa phương tương trợ. Đậu tướng quân đã phó thác, ta cũng chỉ có thể đáp ứng.

Ai cũng biết, quan hệ của hai nhà Lý Đậu vô cùng mật thiết.

Nếu Lý gia đã ủy thác cho Võ Tắc hộ tống Lý Đạo Huyền tới Củng huyện, như vậy tiện đường mang theo mấy người khác cũng là chuyện bình thường.

Thịnh Ngạn Sư nhướng mày:

- Nhưng nương tử Trường Tôn đã định ra việc hôn sự của Lý lang quân Hắc Thạch quan sao?

- Đúng vậy.

Thịnh Ngạn Sư gật đầu, trả danh sách lại cho Võ Tắc.

- Nếu đã như vầy, vậy mời Vũ chấp sự mau mau thông hành.

- Đa tạ lang quân.

Vũ chấp sự chắp tay cáo biệt Thịnh Ngạn Sư, sau khi lên ngựa trở về, ngoắc tay ý bảo đoàn xe tiến về phía trước. Đúng lúc này, từ bên một đầu kia của Đồng Quan truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Một con khoái mã chạy nhanh như gió lao đến, người ngồi trên vừa thúc ngựa vừa hét lớn:

- Hắc Thạch đại thắng Hắc Thạch quan đại thắng….. phía trước trạm gác nhường đường, Hắc Thạch quan đại thắng, Lý Mật thảm bại.

Thịnh Ngạn Sư và Võ Tắc,

Kể cả bọn người Lý Hiếu Cơ đang ngồi trong xe trận cũng nghe được tiếng la:

Hắc Thạch quan đại thắng. . . . . .

Lý Hiếu Cơ đẩy màn xe ra, thò người ra hỏi:

- Vừa rồi hô cái gì vậy? Hắc Thạch quan đại thắng sao?

Khoái mã nhanh như tên bắn vụt qua trạm gác, lập tức kỵ sĩ ném một tờ công văn cho vệ binh trạm gác, rồi sau đó tiếp tục đi vội dọc theo đại lộ.

Vệ binh nhặt công văn lên, vội vàng đưa cho Thịnh Ngạn Sư.

Thịnh Ngạn Sư nhanh chóng mở ra, tỉ mỉ xem qua, trên khuôn mặt trang nghiêm lộ ra một nụ cười tươi rói.

- Lang quân, Hắc Thạch quan đại thắng rồi sao?

Võ Tắc cũng quay trở lại, khẩn trương hỏi thăm Thịnh Ngạn Sư.

- Đại thắng rồi, đại thắng rồi.

Thịnh Ngạn Sư tựa hồ như trút được gánh nặng, thở dài ra một hơi, nhìn Võ Tắc, cười ha hả nói:

- Lý lang quân đã đánh bại Lý Mật ở Hắc Thạch quan…Lý Nghịch hiện giờ đã thối lui về Dương Thành, còn nữa cuộc chiến ở Hổ Lao quan cũng đã kết thúc….Tên tặc tử đã bị Từ lang quân đánh cho tan tác tả tơi, Từ lang quân hiện giờ đã thừa thế xuất kích, đoạt lại Nguyên Võ. Tên tặc tử Lý Văn Tương bị Từ lang quân bắt được, nhân mã của Hách Hiếu Đức đã lùi về Hà Thủy, thảm hại chạy trốn….Vũ chấp sự, chuyện này các ngươi không cần lo lắng, đoạn đường này nhất định sẽ thông suốt.

Võ Tắc liên tục gật đầu, sau khi tạ ơn Thịnh Ngạn Sư liền vội vàng quay lại bên cạnh đoàn xe.

Hắn gật đầu, ý bảo đoàn xe không dừng lại mà tiếp tục đi tới.

Lý Hiếu Cơ cũng lui về trong xe, nhìn thiếu nữ đang ngồi trầm tĩnh trong xe, trên mặt khẽ lộ ra dáng vẻ tươi cười kiêu ngạo, nói khẽ:

- Đóa Đóa, hắn lại thắng rồi.

- Con biết, hắn khẳng định có thể thắng.

Thiếu nữ đó chính Vũ Văn Đóa.

Lý Hiếu Cơ lần này phụng mệnh tiến về Củng huyện, còn có ý tứ thành hôn cho Lý Ngôn Khánh.

Khi hắn đến Sóc Phương đã sai người tiến vào Mân Thục, gọi Vũ Văn Đóa đến Vị Nam huyện, tụ hợp với hắn. Hiện giờ, Đậu Quỹ đã được phong chức Đô úy thành đô, cũng là người đứng đầu trong quân đội ở Mân Thục. Dưới sự trợ giúp cyar Đậu Quỹ, cuộc sống của Thục Liêu đã xảy ra biến hóa lớn, mức độ quy phục cũng trở nên cao hơn. Vũ Văn Đóa dùng tên giả Cốt Lan Đóa, có danh tiếng cực cao ở Thục Liêu. Nàng không chỉ muốn thay đổi cuộc sống của Thục Liêu, còn chỉ huy Thục Liêu, trong mấy năm ngắn ngủi đã thôn tính năm sáu bộ lạc, trở thành thế lực thổ dân lớn nhất ở khu vực Nga Mi.

Vinh Nhạc thành tựa hồ đã biến thành căn cứ của Đóa Đóa, sự tiến vào dũng mãnh của Thục Liêu cũng khiến Vinh Nhạc thành càng thêm phồn vinh.

Thoáng cái, Vũ Văn Đóa đã hai ba, hai tư tuổi.

Nếu theo tập tục, nàng tuyệt đối được cho là cô gái lớn tuổi.

Không chỉ có bộ hạ sốt ruột cho nàng, mà ngay cả tộc nhân của Thục Liêu, đồng dạng cũng sốt ruột.

Nghe nói lần này Đóa Đóa muốn tới Trung Nguyên thành thân, cả tộc Thục Liêu đã vô cùng vui mừng, chuẩn bị rất nhiều lễ vật để ăn mừng cho công chúa.

Đóa Đóa chỉ dẫn theo năm mươi thân tín, lặng lẽ rời khỏi Thục Liêu.

Vừa vào cửa khẩu, nàng đã nghe nói Hắc Thạch quan đang diễn ra chiến đấu kịch liệt…

Đoàn xe chạy ra khỏi Hàm Cốc, từ rất xa vẫn có thể nghe thấy phía sau truyền đến những tiếng hoan hô vang trời.

Võ Tắc nhìn sắc trời, thúc ngựa đi tới bên cạnh xa trượng:

- Cửu gia, trời không còn sớm, mặc dù nói chiến sự Huỳnh Dương đã dẹp loạn, nhưng có lẽ vẫn có tán binh quấy phá. Ban đêm đi đường không an toàn, phía trước chính là Nhạc Đậu trận, chi bằng đêm nay chúng ta dừng chân nghỉ ngơi tại đây, đợi sáng sớm ngày mai lại lên đường?

Lý Hiếu Cơ suy nghĩ, gật đầu nói:

-Như thế, cũng được… Đúng rồi, nghe ngóng một chút tình hình cụ thể ở Hắc Thạch, thuận tiện xem Đông Đô còn có động tác gì.

- Được.

Lý Hiếu Cơ dứt lời, nhìn thoáng qua Vũ Văn Đóa.

- Tên võ sĩ này thật sự là người tài ba, quốc công chọn phái hắn tới Củng huyện phụ tá là thích hợp nhất.

Nào biết Vũ Văn Đóa khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói:

- Chỉ là phụ tá sao?

Sắc mặt Lý Hiếu Cơ bất giác biến đổi.

Vừa định mở miệng, đã thấy Vũ Văn Đóa nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tựa hồ không có hứng thú tiếp tục nói chuyện. Lý Hiếu Cơ ngập ngừng một lát, cuối cùng cười khổ nhẹ nhàng lắc đầu.

- Đóa Đóa, xưa nay quốc công rất coi trọng Ngôn Khánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.