Lý Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, đột nhiên minh bạch vì sao hắn ta lại cổ quái như vậy.
Hóa ra hắn ghen...
Ngôn Khánh nhịn không được cười to:
- Vô Kỵ ngươi chớ để tâm ta không thích kiểu nữ tử giống như Tiết nương tử.
- Nàng ta có vài phần nũng nịu ta không hợp ý, chỉ có mấy tên ngốc như ngươi mới thích.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy thì thở ra một hơi.
Vô Kỵ rất sợ Lý Ngôn Khánh cũng nhìn trúng Tiết Anh, khi đó hắn phải khiêu chiến với Lý Ngôn Khánh.
- Đã vậy tại sao ngươi còn nịnh nọt, muốn tìm sư phụ cho thằng bé kia?
- Ngươi nói chuyện của Tiết Lễ sao?
Lý Ngôn Khánh cười nói;
- Ta thấy hài tử đó căn cốt tốt, là một khối tài liệu tốt có thể bồi dưỡng một phen.
- Ngươi khi nào thì học được thuật xem tướng vậy?
- Ta...
Lý Ngôn Khánh nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, khuôn mặt hoài nghi nói:
- Vô Kỵ ta có thể cam đoan với ngươi, ta thật sự không có tâm tư với Tiết nương tử, ta đã nói rồi ta không thích kiểu nữ nhân đó, cho nên ngươi
cứ yên tâm đi.
Tiết Lễ kia căn cốt kia hoàn toàn không kém, ta muốn bồi dưỡng một phen, đem tiễn thuật của sư phụ truyền thụ cho hắn.
- Ngươi nếu như không tin thì đến lúc đó có thể giám thị ta nếu như ta
hỏi hắn nửa câu về Tiết nương tử thì sẽ chết không an lành.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liền biến sắc.
- Phì phì phì, đang yên lành ngươi nói tầm bậy gì thế.
- Ngươi cũng thật là... ta còn chưa tin ngươi sao? Còn nữa hai chúng ta
là huynh đệ ngươi có hai vợ một thiếp rồi, ta đến nay người nào cũng
không có, ngươi không có khả năng tranh giành với ta đúng không?
- Đúng thế, ta tuyệt không tranh giành nữ nhân với anh vợ, ngươi cứ yên tâm đi.
- Vậy thì tốt rồi, Ngôn Khánh đã vậy thì ta phải làm sao tỏ vẻ với Tiết
nương tử đây nhỉ? Là theo đuổi nàng hay trực tiếp cầu thân?
Lúc này trong đầu của Trưởng Tôn Vô Kỵ toàn là Tiết Anh.
Lý Ngôn Khánh không tin rằng có chuyện vừa gặp đã yêu nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn đã bắt đầu tin tưởng.
Tiết Thu ở điền trang, là ngoại ô của Củng huyện.
Diện tích cũng không quá lớn chỉ khoảng hai trăm mẫu ruộng mà thôi.
Những họ nhà nông canh tác ở đây đều là họ Tống không phải bổn gia của Tiết Thu.
Sở dĩ bọn họ tới Củng huyện là vì đại đô bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào Tiết gia mà sống.
Tiết Đạo Hành sau khi chết, mấy gia đình này cũng mất đi ruộng, vì vậy bọn họ liền đi theo Tiết gia tới đây.
Nghe thấy ý định của Ngôn Khánh, Tiết Thu không nói nhiều lời muốn về Hắc Thạch quan lập tức.
- Tổ Quân Ngạn người này văn chương xuất chúng, nếu như giết hắn đi thì
đúng là đáng tiếc, gia phụ cùng hắn có tình thầy trò, ta không chừng
thuyết phục được hắn hiệu lực vì ngươi.
Ngôn Khánh vội vàng ngăn cản:
- Lão Tiết, sắc trời cũng không còn sớm nữa, ngươi bây giờ về Hắc Thạch quan tác dụng cũng không lớn.
- Như vậy đi ngươi ở lại điền trang ta về nhà thăm một thoáng, sau đó
sáng sớm chúng ta cùng nhau trở về Hắc Thạch quan, ngươi thấy sao?
Tiết Thu nghĩ nghĩ rồi thấy Lý Ngôn Khánh nói có đạo lý.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không cùng Lý Ngôn Khánh trở lại Củng huyện mà ở lại điền trang.
Hắn luôn miệng nói:
- Tiết đại lang có đại hỉ thăng quan ta cũng muốn ở lại với hắn chia sẻ một chút sự vụ.
Nhưng trên thực tế là nhớ mong muội tử của Tiết Thu.
Lý Ngôn Khánh cũng chỉ thầm nghĩ chứ không nói thẳng ra, hắn cười ha hả rồi trở về Củng huyện.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuổi tác cũng không còn nhỏ.
Dựa theo tập tục của thời đại này thì hắn đã là thanh niên.
Những năm nay hắn bôn tẩu tứ phương, cộng thêm Trưởng Tôn Thịnh sau khi qua
đời, gia đạo sa sút, vẫn chưa tìm được người thích hợp, Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên cũng mừng thay cho hắn.
Lý Ngôn Khánh về đến nhà thì sắc trời cũng không còn sớm.
Mao Tiểu Niệm không có ở nhà, Tế Yêu và tứ Nhãn cũng theo nàng tới Tâm
Duyến tự, ăn chay niệm phật, ở trong nhà chỉ có Thẩm Quang tọa trấn, còn có Vương Hoàng âm thầm nghĩ kế, Lý Ngôn Khánh rửa mặt xong rồi sau đó
ra hậu viện nghỉ ngơi.
- Vương tiên sinh đâu rồi?
Lý Ngôn Khánh không thấy Vương Hoàng liền cảm thấy kỳ quái.
Thẩm Quang trả lời:
- Vương công mấy ngày nay thường xuyên tới huyện nha, cùng Sài huyện lệnh uống rượu làm thơ đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
- Tiên sinh tìm Sài Hiếu Hòa làm chi?
- Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm tuy nhiên xem ý tứ của Vương công thì
rất có thể là muốn chiêu hàng Sài Hiếu Hòa, để hắn hiệu lực cho chúa
công.
Muốn chiêu hàng Sài Hiếu Hòa?
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại, trong lòng thầm nói.
Từ đầu xuân tới nay, thể cốt của Vương Hoàng không được tốt cho lắm.
Dù sao hắn cũng đã 60 tuổi rồi, trước kia còn lưu vong ở Lĩnh nam, mai dan ẩn tích, sau đó lại ẩn núp ở nơi Tây Bắc nghèo nàn, đối với thể xác và
tinh thần đã bị tổn thương cực lớn, tuy về sau không phải chịu cực khổ
nữa nhưng đã có họa ngầm từ trước.
Lúc xây dựng Kỳ Lân đài, Vương Hoàng đã tận tâm tận lực, hao phí vô số tâm huyết.
Đến khi Kỳ Lân đài xây dựng hoàn tất, Vương Hoàng đã không chịu được nữa.
Đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh cũng cảm giác được.
Nhưng hắn trước đây bề bộn công việc nhất là chiến sự ở Hắc Thạch quan khiến cho không thể trao đổi nhiều với Vương Hoàng.
Vương Hoàng muốn chiêu hàng Sài Hiếu Hòa?
Tại sao Vương Hoàng lại để ý Sài Hiếu Hòa như vậy? Trước kia mấy lần nhắc
đến tài năng cảu Sài Hiếu Hòa, hiện nay lại tự mình đến nhà.
Đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh cũng phải cân nhắc không ít.
Lúc trước hắn là người ngoài cuộc có thể đem sự tình đơn giản hóa đi nhưng
hiện tại hắn là ở trong cuộc tình hình đã trở nên phức tạp.
Hắn mơ hồ cảm thấy Vương Hoàng định để cho Sài Hiếu Hòa là người kế thừa Kỳ Lân đài.
Lý Ngôn Khánh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này càng có khả năng lớn.
Một đêm này Ngôn Khánh cảm thấy rất khó ngủ.
Kỳ Lân đài đối với hắn, tầm quan trọng vô cùng to lớn.
Cho nên người chủ trì Kỳ Lân đài cũng phải vô cùng trọng yếu, Vương Hoàng
đối với phụ tử của hắn vô cùng cảm kích, Lý Ngôn Khánh lại co hắn cơ hội để thi triên tài hoa cho nên đối với Vương Hoàng, Lý Ngôn Khánh không
hề hoài nghi, ngược lại còn giao cho Vương Hoàng quyền lợi các loại. Đặc biệt là Vương Hoàng theo Lý Hiếu Cơ phiêu linh cả đời, đối với chuyện
quyền lực sớm đã phai nhạt ham muốn, Kỳ Lân đài chẳng qua chỉ là một trò chơi của Vương Hoàng mà thôi.
Lý Ngôn Khánh đem Kỳ Lân đài giao cho Vương Hoàng hắn rất yên tâm.
Nhưng đổi lại một người khác, há có thể tận tâm trung thành và tài hoa như Vương Hoàng sao?