Không bao lâu sau một chi kỵ đội đã tới trước Hắc Thạch quan.
Theo sát đó là một đội Tùy quân tướng sĩ, bọn họ sau khi xuất quan lập tức
bày trận hai bên đường, trầm tĩnh nghiêm túc và trang trọng, đâu ra đó.
- Đúng là binh sĩ tinh nhuệ.
Lý Đạo Huyền nhịn không được mà cảm thán.
Hắn sinh ra ở Sóc phương, là nơi nghèo nàn, thường xuyên bị Đột Quyết xâm
phạm cho nên Lý Đạo Huyền từng gặp rất nhiều Tùy quân, ưu khuyết sao hắn nhận ra ngay, khi nhìn thấy đạo nhân mã này, hắn nhịn không được cảm
thán với Vũ Tắc.
Binh lính chân chính tinh nhuệ là phải dùng qua
máu và lửa mới có thể tạo thành, dọc theo con đường này Lý Đạo Huyền đã
nhìn thấy không ít trạm gác nhưng nhân mã tinh nhuệ chỉ vẻn vẹn có ở
trước mắt mà thôi, cho dù là binh mã Thái Nguyên cũng không sánh được
với thiết huyết chi sư này.
Trong lòng Lý Đạo Huyền đối với Lý Ngôn Khánh liền có thêm vài phần hiếu kỳ, vài phần tôn kính.
- Cha, tiểu yêu tới đón cha rồi.
Đóa Đóa ở bên cạnh Lý Hiếu Cơ nhỏ giọng nói một câu.
Nàng một mực bám theo Lý Hiếu Cơ, dĩ nhiên là có thể cảm thấy được thân thể
của Lý Hiếu Cơ đang run rẩy, kỳ thực chính Đóa Đóa cũng cảm thấy mình
đang kích động, Từ khi từ biệt ở Ba thục tới nay đã là sáu năm, tuy sáu
năm nay hai bên gửi thư cho nhau không ngừng nhưng Đóa Đóa tình cảm
tương tư không hề có chút nào giảm bớt, sáu năm trôi qua... Tiểu Yêu
hiện nay sao rồi? Tuy Đóa Đóa rất lưu ý tin tức của Ngôn Khánh nhưng sao bì được với việc tương kiến.
Trên khuôn mặt của Lý Hiếu Cơ hiện ra một vẻ kiêu ngạo.
- Là Lý vô địch... hắn đã làm được đại sự.
Trong lúc mọi người đang hoảng sợ thì một đội kỵ quân mặc áo giáp màu đen như gió bay điện chớp lao ra.
Đội kỵ mã này như là giao long xuất hải, khàn giọng gầm gừ, như rồng ngâm
hổ gầm. Kỵ sĩ đi đầu mặc áo màu xanh nhạt, lộ ra uy phong lầm lẫm.
Mà ở phía sau hắn chính là tướng quan Hắc Thạch quan.
Đứng hàng thứ nhất chính là tam đại hộ vệ cùng với Đỗ Như Hối, sau nữa là La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo bọn họ, nguyên một đám người ghìm cương, Lý Ngôn Khánh ở trên Tượng Long đã nhìn thấy phía xa xa của hắn chính là Lý
Hiếu Cơ.
Trên đời này người dám xưng là người thân nhất với Lý Ngôn Khánh chỉ có duy nhất là Lý Hiếu Cơ mà thôi.
Lý Ngôn Khánh cũng không lo lắng có người làm trò quỷ cho nên sau khi nhận được tin tức lập tức hạ lệnh xuất quan, bày trận đón chào.
Ngôn Khánh ghìm cương ngựa toan nhảy xuống.
Hắn một chân nhanh chóng bước tới, đột nhiên ngừng lại, quỳ hai gối xuống đất:
- Đệ tử Lý Ngôn Khánh bái kiến sư phụ.
Ngôn Khánh không cách nào ở trước mặt người khác gọi Lý Hiếu Cơ là phụ thân nhưng có thể gọi là sư phụ.
Thời đại này tình thầy trò không hề cầm kỵ, hơn nữa còn là nhân luân ngũ
thường, Lý Ngôn Khánh cho dù làm nghi lễ long trọng nghênh đón cũng
không có ai phản đối hơn nữa còn được người thiên hạ tán thưởng hắn là
người tôn sư trọng đạo.
Hắn không thể gọi Lý Hiếu Cơ là cha nhưng có thể thông qua phương thức này biểu thị sự tôn kính với Lý Hiếu Cơ.
Một tiếng sư phụ vang lên đã khiến cho người đi đường nghị luận liên tục.
Người trong thiên hạ ai cũng biết sư phụ của Huỳnh Dương Lý vô địch trước kia chính là tả kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh, ngoài ra hắn không bái bất kỳ ai là sư phụ, người muốn làm sư phụ của Lý Ngôn Khánh rất
nhiều, Tiết Đạo Hành Tiết đại gia, Sở công Dương Tố, đại thừa tướng Cao
Dĩnh ngay cả người hôm nay tọa trấn Kỳ Lân quán là Từ Văn Viễn cũng đã
từng có tâm tư như vậy.
Chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không thành công.
Dương Tố vì chết sớm, Cao Dĩnh Tiết Đạo Hành lúc đó vì tuổi tác Lý Ngôn Khánh còn nhỏ cho nên không sốt ruột, đợi đến khi tuổi tác của hắn phù hợp
rồi Cao Dĩnh và Tiết Đạo Hành lại bị Dương Quảng giết chết, mà Từ Văn
Viễn là người có khả năng làm sư phụ của Lý Ngôn Khánh nhất thì lúc đó
Trưởng Tôn Thịnh đột nhiên mất, Lý Ngôn Khánh hộ tống Trưởng Tôn Vô Cấu
nhập thục cầu y, khiến cho Từ Văn Viễn cũng mất cơ hội.
Rất nhiều người muốn làm sư phụ của Lý Ngôn Khánh đều không thành công.
Hôm nay Lý Ngôn Khánh đột nhiên kêu người trước mặt làm sư phụ, dùng đại lễ long trọng đón chào, khiến vô số người hiếu kỳ với Lý Hiếu Cơ.
Người này là ai?
Có đức gì mà được Lý vô địch gọi là sư phụ?
Hiện nay thiên hạ rung chuyển thời cuộc hỗn loạn, mà Lý Hiếu Cơ trải qua mưa gió mười năm, những người biết hắn chết thì đã chết, ẩn thì đã ẩn, hơn
nữa triều đình đối với chuyện hai ba mươi năm về trước đã sớm không còn
truy tra, Lý Hiếu Cơ rốt cục đã có thể quang minh chính đại đứng trước
mặt người khác.
Tiếng sư phụ từ trong miệng của Lý Ngôn Khánh truyền tới khiến cho Lý Hiếu Cơ suýt chút nữa là rơi nước mắt xuống.
Ở trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh năm đó ở trong học xá Đậu gia, trong ánh nắng ấm buổi sáng, hắn ngồi trong phòng học nghe thanh âm non nớt
của đồng tử kia, nhoáng một cái đã mười bốn năm, đồng tử kia hiện tại đã là Lý vô địch nổi danh thiên hạ, buồn cười chính là đệ tử đó hiện tại
là cốt nhục của mình.
Chuyện này cũng thật là ly kỳ.
Hắn vươn tay vuốt ve đỉnh đầu của Lý Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh tiểu nhi, con làm vô cùng tốt vô cùng tốt.
Lý Hiếu Cơ nhịn không được mà cất tiếng nói, đồng thời vì Lý Ngôn Khánh mà kiêu ngạo vô cùng.
Hai người không thể ở trước mặt người khác xưng cha goi con nhưng Lý Ngôn Khánh đã dùng một cách khác để đền bù tiếc nuối này.
Lý Đạo Huyền cùng với Vũ Tắc đứng ở bên cạnh, không hiểu tại sao Lý Đạo Huyền cảm thấy mũi mình cay cay.
Hắn giơ tay lên, dụi dụi mắt miệng còn lẩm bẩm:
- Hạt cát chết tiệt tại sao lại bay vào mắt ta rồi?
Nhưng hiện tại ánh nắng tươi sáng, đâu ra ngọn gió nào mà có cát.
Lý Đạo Huyền đột nhiên nhớ tính chính mình, tuy cha mẹ mất sớm nhưng cũng
được người khác hầu hạ, vốn hắn cho rằng dưới dưới gầm trời này ngoại
trừ nhị ca không ai có thể kiên cường hơn hắn, nhưng chứng kiến cảnh
tượng này, Lý Đạo Huyền trong lòng liền rung động.
Ngôn Khánh ca ca... đúng là không dễ dàng.
Hắn so với mình còn có nhiều hạnh phúc hơn, nhị ca tuy lợi hại nhưng thủy
chung vẫn có người thân ở bên cạnh mà Ngôn Khánh ca ca thì sao? Hắn chỉ
ăn nhờ ở đậu bằng vào sức mình mà phấn đấu cố gắng, có được thành tựu
ngày hôm nay.
Mà Vũ Tắc thì lại nhớ tới con của mình.
Vũ Sĩ Ược cưới vợ là Lý thị, chỉ có hai đưa con là Vũ Nguyên Khánh và Vũ Nguyên Sảng.
Tuy nhiên hai hài tử này lại suốt ngày chơi bời lêu lổng, không chịu học
tập, không có nghề nghiệp, Vũ Tắc nhìn phụ tử Lý Ngôn Khánh mà cảm
khái,đột nhiên cảm thấy đáng tiếc mình rèn sắt không thành được thép,
nếu như hai hài nhi của mình chỉ có một nửa tiền độ của Lý lang quân thì cho dù mình chết cũng mãn nguyện vô cùng...À, đã vậy tại sao không để
cho bọn họ tới Củng huyện?