- Lão Trầm, Đại hắc tử thường nói ngươi có giác quan thứ sáu…Ha ha, ngươi có biết vì sao lúc này ta lại ngây người không?
- Cái này…
Thứ cho tiểu nhân cả gan, có phải công tử đăm chiêu suy nghĩ về La Đậu?
- Sao?
- Kẻ hèn mới quan sát La Đậu, trong lời nói của hắn rất có ý ngang ngược kiêu ngạo.
Hắn chẳng qua là một Đô Lão nhỏ bé, mới thắng một trận liền tỏ ra hách
dịch. Xem ra nếu La Đậu công chiếm Khâm Châu, nhất định sẽ càng hung
hăng càn quấy.
Lý man chính là thổ dân nơi đây, thực lực khá lớn.
Công tử muốn khống chế 54 châu huyện, chắc chắn sẽ xung đột với Lý man …
Hiện tại, Lý man và công tử đang có cùng mục tiêu, còn có thể hợp tác.
Nhưng một khi thế cục bình định, La Đậu chưa chắc sẽ thật sự thần phục,
đây vẫn là họa lớn trong lòng.
Trong mắt Lý Ngôn Khánh toát ra ý tán thưởng.
- Lão Trầm, ngươi quả nhiên rất tiến bộ, nhưng những lời vừa rồi của
ngươi chỉ có hai chúng ta biết, tuyệt đối không được nói cho người thứ
ba.
Dù sao hiện tại chúng ta cũng có cùng mục tiêu với những Lý
man như La Đậu. Trong thời gian này, cũng không thể vạch mặt. Những lời
vừa rồi của ngươi nếu truyền ra ngoài, gây chuyện không tốt sẽ khiến cục diện trở nên không thể khống chế.
Thẩm Quang hơi hạ thấp người.
- Kẻ hèn rõ rồi.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi, cất bước đi lên bậc thang.
- Ít nhất trước mắt, chúng ta còn cùng chung mối thù.
Bất giác, mặt trời đã lặn xuống phía tây.
Khi màn đêm lại một lần nữa bao phủ đại địa, tâm tình của Mạch Tử Trọng lại càng trở nên nôn nóng bất an. Loại dự cảm không hay này giống như hồ
nước không ngừng sôi trào, cùng với năm tháng và kinh nghiệm sâu sắc,
Mạch Tử Trọng sớm đã không còn là thiếu niên lỗ mãng trên chiến trường
Cao Ly năm đó, từ trình độ nào đó mà nói, còn phải cám ơn Lý Ngôn Khánh. Nếu không phải có Lý Ngôn Khánh, có lẽ Mạch Tử Trọng đã sớm bỏ mạng ở
Cao Ly….
Sau khi nhận được nhắc nhở của Vũ Văn Thành Đô, Mạch Tử Trọng cảm thấy, tựa hồ bản thân lại phạm phải một sai lầm cực lớn.
Hắn đã quá xem thường Lý Ngôn Khánh.
Kỳ thật cũng không thể xem như xem thường, chuẩn xác mà nói, hắn cực kỳ tán thưởng tài năng của Lý Ngôn Khánh.
Nhưng do mấy năm nay hắn khống chế khu vực Việt Tây, tự cho rằng bản thân rất hiểu về tình hình ở Việt Tây, chứ không xa lạ với nơi này như Lý Ngôn
Khánh, có ưu thế cực lớn như vậy, cũng khiến cho Mạch Tử Trọng không để
mắt đến năng lực của bản thân Ngôn Khánh. Theo hắn thấy, cho dù Hắc Lý
chiếm cứ Khâm Châu, có khả năng nghe theo điều khiển của Lý Ngôn Khánh sao? Nhưng hiện tại xem ra, Hắc Lý…tựa hồ đã đầu hàng dưới trướng Lý
Ngôn Khánh.
- Truyền lệnh xuống, gia tăng tốc độ hành quân.
Mạch Tử Trọng ở trên ngựa lại một lần nữa hạ lệnh, binh mã vốn đã hành quân
cực nhanh, trong nháy mắt, lại một lần nữa đề thăng tốc độ.
Chuyện của Lý nhân nên để Lý nhân tự mình giải quyết.
Mặc dù phải trợ giúp Ninh Trường Chân, cũng phải tiến hành dưới tình huống bảo đảm an toàn cho nhà mình.
Nếu không, một khi Ung châu thất thủ, bản thân cũng sẽ đánh mất nơi sống
yên ổn ở Lĩnh Nam…Đến lúc đó sẽ phụ thuộc vào Ninh Trường Chân, hay là
nương nhờ vào Phùng Áng? Tính chất trên cơ bản giống nhau, hắn làm sao
có thể bảo đảm lợi ích của Tiêu Tùy ở khu Lĩnh Nam? Mạch gia một nhà
trung liệt. Từ khi bắt đầu theo Mạch Thiết Trượng vẫn luôn trung thành
với Tùy Dương.
Cho dù hiện tại triều đình Đại Tùy của Tiễn Đường
do Tiêu thái hậu làm chủ, nhưng dù sao đó là huyết mạch duy nhất của
Tùy Dạng Đế, cũng là chính thống của Đại Tùy. Phụ thân Mạch Mạnh Tài vì
thay Tùy Dạng Đế báo thù, mà chết thảm trong loạn quân, đến hậu bối là
Mạch Tử Trọng, lòng trung thành đối với nhà Tùy cuối cùng vẫn không thay đổi.
Thậm chí ngay cả Vũ Văn Phượng cũng nói bóng nói gió khuyên bảo hắn, nhưng nếu không linh hoạt ứng phó còn là tử tôn của Mạch gia
nữa không? Mạch Tử Trọng không còn lựa chọn nào khác.
- Đại nhân, có nên để mọi người nghỉ ngơi một lát không?
Một viên võ tướng thúc ngựa đi tới, thấp giọng nói với Mạch Tử Trọng:
- Các huynh đệ hành quân liên tục mấy ngày, không thể nghỉ ngơi và hồi
phục, nếu cứ tiếp tục chạy đi như vậy, cho dù trở lại Tuyên Hoá, cũng
khó có thể trọng dụng. . . . . .
Đúng vậy, hôm trước sau khi rời
khỏi Tuyên Hoá, hành quân gấp trong ngày. Vừa nghỉ ngơi được hai canh
giờ, lại nhận được tin Tuyên Hoá gặp nguy, Mạch Tử Trọng không thể không lập tức xuất động binh mã, vội vàng quay về, tính ra trong thời gian
vừa đi vừa về ba ngày, bọn họ chỉ nghỉ ngơi ba bốn canh giờ…Luân phiên
đi lại như vậy, phần nào có ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ. Mạch Tử
Trọng làm sao không biết đạo lý này, nhưng lại không thể không hạ quyết
tâm.
Đối với những binh sĩ do chính tay hắn huấn luyện, ngược lại có chút lòng tin. Xem ra nếu kiên trì một lát, có lẽ sẽ không có vấn
đề.
- Cũng không phải mỗ gia lòng dạ độc ác, quả thật thế cục bức bách.
Đồng Hoàn phái người đưa tin, nói có nghịch phỉ xuất hiện xung quanh Tuyên
Hoá …Nhưng bọn hắn có lẽ chưa kịp động thủ, cho nên chúng ta càng phải
đẩy nhanh tốc độ, chỉ cần chúng ta quay về Tuyên Hoá, nghịch phỉ có lòng công thành, cũng sẽ có lòng cố kỵ. Đối với mỗ gia mà nói nếu có thể né
tránh chiến sự thì phải tận lực né tránh.
Nơi này cách Tuyên Hoá cũng chỉ hai ba canh giờ, nếu các huynh đệ nghỉ ngơi một chút, chỉ sợ hành động càng thêm chậm chạp.
Truyền lệnh xuống, kêu các huynh đệ cố gắng một chút . . sau khi quay về Tuyên Hoá sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ.
Viên võ tướng cũng không khuyên nhủ nữa, đành phải truyền mệnh lệnh cho các
binh sĩ. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bọn họ, bản thân Mạch Tử Trọng cũng
cảm thấy có chút không đành lòng. Xem ra lòng dạ của mình vẫn chưa đủ
cứng rắn. Trong đêm tối tiếp tục hành quân, nhưng trên đường đi đột
nhiên lại có mưa phùn rơi xuống.
Mưa xuân vẫn còn lạnh, các binh
sĩ hành quân trong mưa lại càng thêm khó khăn, đặc biệt là con đường
Việt Tây. Sau khi trời mưa, đặc biệt lầy lội, rất nhiều xe ngựa phải
dừng lại trên đường, có không ít binh sĩ, trên đường đi ngã chổng xuống
đất.
- Đại nhân, không thể tiếp tục đi như vậy được.
Tướng lĩnh dưới trướng liên tục khuyên bảo, làm cho Mạch Tử Trọng cũng bắt đầu do dự.
- Đại nhân, dù sao hiện tại chúng ta cũng cách Tuyên Hoá không xa, nghịch phỉ cho dù hành động cũng có thể biết được, hơn nữa, nội thành không
phải còn có chút binh mã hay sao? Đồng Hoàn trấn thủ trong thành, nghịch phỉ muốn đánh Tuyên Hoá, cũng không thể một lần là xong.