Khoảng cách đến Tuyên Hoá càng ngày càng gần, trong lòng càng có báo hiệu điềm xấu. Nguyên nhân do đâu? Mạch Tử Trọng cũng không nói rõ
được, có lẽ do bản thân hắn quá đa nghi.
- Đại nhân, đại sự không hay rồi!
Bỗng nhiên, thám thính phi ngựa đến báo:
- Phía trước khoảng năm dặm, có binh mã cản đường, thân phận vẫn chưa biết rõ.
Mạch Tử Trọng khẽ giật mình, vội vàng hỏi thăm:
- Có nhìn thấy cờ hiệu không?
- Không thấy cờ hiệu của đối phương!
Đây chắc chắn không phải người của Đồng Hoàn…Nếu như Đồng Hoàn dẫn người tới, nhất định sẽ giương cờ hiệu, báo hiệu thân phận.
Mạch Tử Trọng vội vàng thúc ngựa tiến lên, vừa đi vừa hỏi:
- Vậy đối phương có bao nhiêu người? Có thấy rõ bọn họ mặc trang phục gì không?
- Trời tối quá, không nhìn rõ nhân số. Nhưng nhìn trang phục, hình như là dáng vẻ của Lý nhân.
- Lý nhân?
Mạch Tử Trọng đột nhiên ghìm ngựa, mở lớn hai mắt. Lý nhân tại sao lại cản
đường phía trước? Đúng rồi, anh vợ có nói xung quanh Ung Châu có Hắc Lý
qua lại, chẳng lẽ là. . . . . .
Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng quát chói tai:
- Địch tập kích, toàn quân kết trận, chuẩn bị giao phong.
Trong lúc nhất thời, Tùy quân lập tức xuất hiện tình cảnh hỗn loạn.
Rất nhiều binh sĩ Tùy quân không kịp phản ứng, chỉ dừng bước theo bản năng.
Mạch Tử Trọng cũng không dám do dự, sau khi phát quân lệnh, hắn dẫn theo
thân vệ vọt tới một mô đất cao, lấy tay che mắt nhìn ra xa. Từ phương xa tối đen truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, thỉnh thoảng truyền
đến tiếng ngựa hí, tiếng nổ…
Nhân số ước chừng có ba bốn ngàn
người. Nhưng từ tiếng bước chân mất trật tự kia, có thể suy đoán đây
không phải là binh mã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Ngẫm lại cũng phải,
Hắc Lý là một đám ô hợp, La Đậu mặc dù là Đô Lão, cũng chỉ hơi biết binh pháp mà thôi.
Nếu Hắc Lý quả thật lợi hại như vậy, nói không
chừng đã sớm tiêu diệt Ninh Trường Chân, chứ làm sao có thể bị áp bách
thê thảm như vậy? Mặc dù Lý Ngôn Khánh có thủ đoạn cao minh, nhưng cũng
không phải thần tiên, không có bản lĩnh vung đậu thành binh!
Nghĩ tới đây, tâm tình hơi có vẻ khẩn trương của Mạch Tử Trọng cũng theo đó
mà trầm tĩnh lại. Nếu như người tới được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghênh địch dưới tình huống đối phương đang mỏi mệt không chịu nổi, tất nhiên
toàn quân sẽ bị diệt. Thế nhưng …Mặc dù nhân số Hắc Lý khá nhiều, nhưng
nếu giao chiến với những binh sĩ được huấn luyện của mình, chưa hẳn có
thể chiếm được tiện nghi ! Điều này khiến Mạch Tử Trọng thêm phần tự
tin.
- Châm lửa!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Mạch
Tử Trọng thậm chí đã có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ. Hắn vừa chuẩn
bị hạ lệnh, đối phương lại đột nhiên lớn tiếng la lên.
Sau đó,
từng bó đuốc đột nhiên được thắp sáng, ước chừng có một hai ngàn bó. Vô
số bó đuốc tụ tập lại một chỗ, giống như một biển lửa. Dưới ánh lửa,
nguyên một đám binh sĩ Lý nhân mặc quần áo lam lũ, cái đầu thấp bé,
trong tay cầm binh khí, xuất hiện trước mắt Mạch Tử Trọng.
- Truyền lệnh, đốt đuốc.
Đối phương cũng không lập tức công kích, mà đột nhiên dừng lại bên ngoài
mười dặm. Đây rõ ràng là muốn đấu trận với mình! Mạch Tử Trọng thầm
nghĩ: Một đám mọi rợ, chẳng lẽ ta lại sợ các ngươi hay sao?
Hắn
cũng hạ lệnh cho binh mã đốt đuốc lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy có
chút cổ quái: Những người này tụ tập ở đây, tại sao phía bên Tuyên Hoá
không có động tĩnh gì cả?
Còn nữa, người phái tới Tuyên Hoá đã đi hơn nửa canh giờ, cho dù đi chậm, cũng phải có động tĩnh rồi chứ. Nhưng đến trước mắt, phương hướng Tuyên Hoá vẫn vô cùng yên tĩnh. Cung Tiễn
Thủ bày trước trận, dưới ánh lửa, những mũi tên mơ hồ lóe ra hào quang
rét lạnh.
Sau đó là Trường mâu thủ, sắp xếp thành hàng. Hai đội
kỵ quân, ước chừng có khoảng trăm người, quanh quẩn hai bên quân trận.
Mạch Tử Trọng ngồi vững trên yên ngựa, chỉ giáo về phía trước:
- Kêu gọi đầu hàng cho ta, kêu bọn chúng biểu thị thân phận, lập tức mở đường.
Nếu không tuân mệnh, lập tức giết chết bất luận tội!
Mệnh lệnh cường hành truyền xuống, lập tức có vài chục tên quân sĩ lao ra khỏi quân trận.
Mạch Tử Trọng ở Ung Châu, mặc dù có chút chiếu cố với dân chúng, nhưng trên vấn đề đối đãi chủng tộc lại đặc biệt cường ngạnh.
Bọn chúng lớn tiếng gọi, nhưng đối phương lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng những không trả lời, ngược lại còn tiến về trước khoảng trăm mét.
Mặc dù là đám ô hợp, nhưng mấy ngàn người đẩy mạnh hành động vẫn sinh ra cảm giác áp bách cực lớn.
Mạch Tử Trọng nghiêm nghị quát:
- Phía trước dừng lại, nếu tiến thêm, giết chết bất luận tội.
Các quân sĩ còn chưa kịp mở miệng kêu gọi đầu hàng, đối phương đột nhiên
bạo động. Trận hình tản ra hai bên, từ sau trận xuất hiện một đám nam nữ già trẻ tiến tới. Xem nhân số, ước chừng có bảy tám trăm người, bọn hắn đi đến sau quân trận của Lý nhân, liền dừng bước lại.
- Là ta đây!
- Cẩu đầu tử, không được bắn tên …
Quân sĩ Tùy quân lập tức ngẩn người.
- Cha!
Có người cao giọng gọi, lập tức khiến cho quân trận liên tiếp bạo động.
Mạch Tử Trọng cũng mê man! Vốn tưởng rằng sẽ có một trận chém giết đầy
ác liệt, không nghĩ tới lại xảy ra cục diện như vậy.
- Những người kia là người nào?
Không đợi người bên cạnh trả lời, đám nam nữ già trẻ lại bắt đầu kêu lên:
- Con ạ, Tuyên Hoá đã bị binh mã triều đình phái tới thu hồi. Nghe nói có hơn mười vạn đại quân tập kết ở Giang Thủy, bất cứ lúc nào cũng có thể
lao đến nơi này. Triều đình không muốn Ung Châu đổ máu, cho nên phái Hà
Nam Vương đến đây…Con à, đầu hàng đi! Hà Nam Vương nói, sẽ không động
đến dân chúng. Trước kia mọi người sống thế nào, sau này sẽ sống tốt
hơn….
- Phu quân, bệnh của cha đã khỏi rồi.
Hà Nam Vương đã kêu thầy thuốc trong thành chữa bệnh cho chúng ta, hơn nữa không thu phí tổn.
- Ca ca, Hà Nam Vương nói, triều đình đã hạ sắc lệnh, ba năm không phục lao dịch… Chỉ cần ngươi buông binh khí, có thể về nhà.
Mỗi người một câu, khiến dưới đỉnh Tả Thủy, vô cùng hỗn loạn.
Đám người Tùy quân đều cháng váng đầu óc, mắt nhìn thân nhân của mình đang
đứng đối diện, không biết nên làm thế nào cho phải. Tuyên Hoá đã bị
chiếm ? Mạch Tử Trọng há to miệng ba, nhìn tràng diện trước mắt, đầu ông ông vang lên. Xong rồi, Lý Ngôn Khánh rõ ràng chơi ta rồi.
Nhân tâm rối loạn… Cuộc chiến này, làm sao có thể tiếp tục tiến hành?