Soán Đường

Quyển 9 - Chương 79: Tiểu đỗ (1)



Phòng Huyền Linh chắp tay khách sáo sau đó ngồi xuống.

- Đại nhân hôm qua từ Giang Hoài truyền tới tin tức Lý Đạo Huyền bệnh nặng đã trở về Tương Châu.

Mà kinh môn đường quân do Lý Đạo Tông tiếp chưởng... mạt tướng cho rằng lúc này quân Đường đang hỗn loạn chúng ta thừa dịp vượt sông một lần hành động đánh tan.

- Đỗ tổng quản tất cả đều cho rằng Lý Đạo Huyền bệnh nặng rời đi?

Đỗ Phục Uy giật mình ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ trong đó có lừa dối?

Phòng Huyền Linh cười lạnh một tiếng:

- Chúng ta cùng với Lý Đạo Huyền nhận thức không lâu nhưng mà đã đánh nhau không ít, năm ngoái ta và ngươi hai tướng giáp công mà vẫn không thắng được hắn.

- Người này tính tình cứng cỏi không đạt được mục đích thì không bỏ qua, lúc này bệnh nặng rời đi thì quá vội vàng, ha ha Lý Đường cho Phòng Huyền Linh ta là người ngu sao?

Đỗ Phục Uy nghe được thì lộ vẻ sợ hãi.

- Ta dám cam đoan lúc này Giang Hữu đường quân đã có đại nhân vật ngồi trong đó.

Đỗ Phục Uy nghe vậy thì liên tục gật đầu.

- Đỗ tổng quản.

- Có mạt tướng.

- Ha ha ta và ngươi kết giao đã nhiều năm nơi này không phải quân doanh không cần phải câu thúc, Đỗ tổng quản sinh ra vào năm Khai Hoàng thứ mười tám phải không?

Đỗ Phục Uy trả lời:

- Đúng thế là năm Khai Hoàng thứ mười tám là tháng tám.

Phòng Huyền Linh nhịn không được cười:

- Ta có một tiểu huynh đệ cùng với tổng quản cùng tháng cùng năm sinh ra, mà hôm nay hắn đã có tước vương độc chiếm một phương thật khiến cho người ta cảm khái.

Đỗ Phục Uy ngạc nhiên sau đó hắn nói khẽ:

- Đại nhân theo lời đại nhân chính là Hà Nam vương Lý Đường?

- Đỗ tổng quản cũng biết Hà Nam vương?

- Ha ha Đỗ mỗ mặc dù xuất thân không tốt nhưng không phải là người không có lỗ tai.

Hà Nam vương sáu tuổi đã chế ra vịnh Ngỗng thể, mười tuổi làm Tam Quốc Diễn Nghĩa, lưu truyền rộng rãi Đỗ mỗ cũng thường xuyên lật xem... ha ha tài của Ngỗng công tử ta không thể so sánh được mỗi khi đọc Tam quốc đều cảm thụ rất sâu.

Trong triều đình Tiêu Tùy ai cũng tinh tường chuyện của Lý Ngôn Khánh và Phòng Huyền Linh.

Năm đó Lý Ngôn Khánh làm bài thơ Vôi Ngâm khiến cho cả thiên hạ biết tới Phòng Ngạn Khiêm, Phòng gia và Lý Ngôn Khánh cũng có giao hảo, thậm chí Trương Trọng Kiên đã cùng với Lý Ngôn Khánh xưng huynh gọi đệ. Hơn nữa Tiêu thái hậu cũng đã khen Lý Ngôn Khánh, từng lén cảm thán: Hận Bán Duyến Quân không phải là là con cháu Dương gia. Nàng không ghi hận Lý Ngôn Khánh phản bội nhà Tùy đó là vì trên người của hắn chảy huyết mạch Lý gia.

Hơn nữa Lý Ngôn Khánh cứu Nghiêu Quân Tố, báo thù rửa hận cho Dương Đồng, phần nhân tình này Tiêu thái hậu vẫn nhớ kỹ trong lòng. Nói tới Lý Uyên thái hậu sẽ nghiến răng, nói tới Vương Thế Sung nàng cũng hận thấu xương nhưng nói tới Lý Ngôn Khánh thì Tiêu thái hậu chỉ biểu hiện ra vài phần tiếc nuối.

Với Tiêu thái hậu mà nói: Năm đó ai gia từng muốn đem cháu gái nhỏ gả cho Bán Duyến Quân nếu như không có người ngăn cản thì không nói trước hiện tại đã trở thành người một nhà.

Tuy nhiên người cản trở thân sự lúc đó đúng là Vũ Văn Hóa Cập.

Cho nên lần này Phòng Huyền Linh không cần kiêng kỵ quan hệ giữa hắn và Lý Ngôn Khánh, Đỗ Phục Uy cũng không cảm thấy cổ quái gì. Hiện tại hai chữ danh sĩ bất luận nghèo hèn hay phú quý đều vô cùng kính trọng.

Huống chi Lý Ngôn Khánh thật sự có bổ sự... chẳng những thanh lưu tông sư mà những đại soái kỳ tài cũng phải kính phục.

Đỗ Phục Uy do dự một chút đột nhiên lấy hết dũng khí nói:

- Phòng công Đỗ Phục Uy có một câu không biết có nên nói không?

- Sao?

- Phòng công thiện mưu cũng biết thế cục hôm nay, Phục Uy muốn thỉnh giáo xem trước mắt chúng ta... còn có cơ hội không?

Nhân tâm không còn binh lính cũng tan rã.

Kỳ thật Phòng Huyền Linh cũng không phải không chuẩn bị tâm lý hắn đem câu chuyện chuyển lên trên người của Lý Ngôn Khánh là một loại thăm dò chỉ là hắn không ngờ rằng Đỗ Phục Uy lại hỏi trực tiếp rằng còn cơ hội hay không.

Nói thẳng ra là tâm lý của Đỗ Phục Uy đã dao động, hắn trước ky quy phục triều đình hiện tại có vẻ đã hối hân, đây cũng là chuyện thường tình, Đỗ Phục Uy và Phòng Huyền Linh dù sao cũng không giống nhau.

Phòng thị là đại tộc Sơn Đông, Phòng Ngạn Khiêm tuy rất nổi danh nhưng không phải là một chi, trên thực tế nếu như Phòng Ngạn Khiêm không phải nhờ bài thơ Vôi Ngâm của Lý Ngôn Khánh thanh danh lên cao thì cũng không có địa vị cao trong tộc. Thời kỳ Tùy Đường Phòng thị xuất hiện ba danh nhân trừ Phòng Ngạn Khiêm thì còn có Phòng Huyền Tảo Phòng Hiến Bá, hai người kia lúc đó được Phòng gia ủng hộ to lớn.

Nhưng sau khi Phòng Huyền Tảo hai người bị giết Phòng gia vẫn như trước không đem tinh lực chủ yếu dồn cho Phòng Ngạn Khiêm.

Dù sao đại tộc Sơn Đông hiện tại đã là chỗ của Lý Đường.

Vì vậy Phòng gia bắt đầu bồi dưỡng nhân tài mới muốn đứng vững chân ở trong triều Lý Đường.

Tuy nhiên không ai đặt tất cả trứng trong một giỏ, Phòng gia một bộ phận vẫn bí mật ủng hộ cho Phòng Huyền Linh, cho nên mặc dù Tiêu Tùy xuống dốc, Phòng Huyền Linh bằng lực lượng Phòng gia cũng có thể bảo vệ chính mình, đây là chỗ tốt của thế gia đệ tử thời loạn thế.

Mà Đỗ Phục Uy thì sao hắn chẳng qua xuất thân giặc cỏ.

Ở trong thời loạn thế hắn hoặc cướp đoạt chính quyền xưng vương hoặc thân danh bại liệt tuyệt không có lựa chọn nào khác, thân là tội phạm Giang Hoài tự phong Lịch Dương tổng quản nhưng mà đáng gì, những người mạnh hơn hắn như Đậu Kiến Đức, Lý Mật không phải tất cả đều bị giết rồi sao?

Đỗ Phục Uy rất ro hoàn cảnh xấu hổ của mình... hành quân chiến tranh hắn không sợ chém giết trên chiến trường hắn không sợ nhưng mà tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, mới hai mươi ba tuổi tư lịch còn quá ít.

Luận thanh danh hắn không bằng Lý Mật.

Luận lịch duyệt hắn không bằng Đậu Kiến Đức.

Chớ luận đến xuất thân như Lý Mật và Vương Thế Sung.

Nhưng bây giờ những người kia đều đã chết.

Đỗ Phục Uy lúc trước muốn quy thuận Tiêu Tùy là vì Lý Uyên chưa đăng cơ.

Trong mắt đa số người Tùy thất là chính thống nhưng hiện tại thì sao, Tùy thất đã là triều đại ở hoàng hôn, mà Lý Đường hiện tại thống nhất thiên hạ đã không thể ngăn cản được. Phòng Huyền Linh thầm cảm thán, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước:

- Đỗ tổng quản.

Đỗ Phục Uy vội vàng nói:

- Đại nhân hai chữ tổng quản vừa chỉ là chê cười ,mà thôi, Phục Uy từ Nghĩa Dương thảm bại đã đã không dám nhận hai chữ đó nữa, nếu như đại nhân không chê thì có thể gọi thẳng hai tiếng Phục Uy hoặc giống như năm đó gọi một tiếng lão Đỗ là được.

- Ha ha lão Đỗ Phục Uy chỉ sợ ngươi đảm đương không nổi đó.

Chương 80: Đỗ Phục Uy quyết định.

Nguồn: Vipvandan.vn

Dịch: Nhóm dịch black

Đỗ Phục Uy biến sắc trong mắt hiện lên hung quang:

- Phòng đại nhân nói vậy nghĩa là sao?

- Ta có một hảo hữu cung tên là lão Đỗ... ha ha nếu như tương kiến thì chẳng phải lẫn lộn sao? Tuy lão Đỗ không gọi được nhưng tiểu Đỗ thì được... như thế không biết có mạo muội không.

Vốn Phòng Huyền Linh không đồng ý Đỗ Phục Uy còn tưởng hắn khinh mình.

Không ngờ lại là vậy, ngẫm lại cũng dúng mình kém Phòng Huyền Linh gần hai mươi tuổi hắn kêu mình một tiếng tiểu Đỗ cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên Đỗ Phục Uy lập tức có phản ứng, Phòng Kiều nói vậy là có ý gì.

Hắn có một hảo hữu gọi là lão Đỗ... À ta nhớ rồi Phòng Kiều có một vị bằng hữu tên là Đỗ Như Hối, khoan đã Đỗ Như Hối hiện tại hình như đang hiệu lực ở dưới triều Lý Đường là một hệ của Hà Nam vương.

Hà Nam vương hiện tại đi Lĩnh Nam tuy nhiên nghe nói thủ đoạn của hắn rất cường ngạnh với dị tộc... Đặc biệt là người Khiết Đan và Cao Ly máu me dị thường, Phòng Kiều hiện tại tìm ta không lẽ đã có đường ra? Nghĩ tới đây hai mắt Đỗ Phục Uy sáng ngời, ít nhiều đã minh bạch ý của Phòng Huyền Linh.

Phòng Huyền Linh rất rõ tâm lý lúc này của Đỗ Phục Uy.

Hắn muốn tìm một con đường tốt để ra nhưng lại không tìm ra cửa.

- Tiểu Đỗ ta và ngươi giao phong nhiều năm hợp tác cũng nhiều năm.

Phòng Huyền Linh mở miệng nói:

- Cộng lại cũng đã bảy tám năm rồi có một số việc ta thật sự không đành lòng giấu ngươi... gần đây thái hậu và bệ hạ đã chuẩn bị ra biển xong xuôi rồi.

- Sao?

- Năm trước ta đi sứ Trường An đã từng nâng cốc chung vui với Hà Nam vương.

- Hà Nam vương từng nói rõ: Lý Đường nhất thống không có ai có thể ngăn cản, về công hắn là vì thiên hạ về tư hắn là Lý Đường tôn thất, quả quyết không cho phép quốc gia phân liệt, Trương công hào dũng, nhưng lại thiếu đi một phần quyết tâm khó có thể ngăn được đại quân Lý Đường... Tuy nhiên Hà Nam vương niệm tình cũ năm đó lại nói: Thiên hạ rộng lớn không phải chỉ có mình Trung Nguyên, hắn đưa cho Trương công một địa đồ càng dao động sự quyết tâm của Trương công.

Cho nên từ đầu năm trước triều đình đã bắt tay chuẩn bị lui lại... cuộc chiến Hậu Lương này chẳng qua là để tranh thủ thời gian lui lại mà thôi.

- Có chuyện này sao?

Đỗ Phục Uy không khỏi kinh hô một tiếng trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, nói như vậy mình và các huynh đệ kia tử chiến chỉ có ý nghĩa này?

- Tiểu Đỗ có phải ngươi thấy rằng chúng ta làm vậy hơi bất nghĩa không?

Phòng Huyền Linh nhìn ra tâm tư của Đỗ Phục Uy không khỏi nở ra nụ cười.

- Lúc đầu ta cũng không đồng ý tuy nhiên về sau ta nói chuyện với phụ thân phụ thân nói rằng các ngươi liều mạng thì triều đình sẽ càng sạch sẽ, Kinh Môn chỉ cần Kinh Môn mất thì triều đình cũng dời đi khi đó toàn bộ Giang Đông sẽ do chúng ta nắm giữ, đủ để ở Lý Đường vững chân.

Quan trọng hơn là từ khi Lý Ngôn Khánh đi tới Lĩnh Nam Phòng Ngạn Khiêm thậm chí thậm chí vì Phòng Huyền Linh sắp xếp một con đường lui mà những quân cờ ẩn sau khi Phòng Ngạn Khiêm chết đã có hành động.

Đỗ Phục Uy nói:

- Đỗ Phục Uy bất kể sinh tử mấy vạn huynh đệ dưới trướng hôm nay chỉ muốn có đất sống.

Phòng Huyền Linh nở ra nụ cười.

Ngươi đã mở lời chuyện cũng đã dễ làm rồi.

- Kỳ thật trước mắt chúng ta còn một đường ra.

- Đầu hàng Lý Đường.

- Không không phải đầu hàng mà là khởi sự.

Tuy nhiên chúng ta không phải đầu hàng Giang Hữu Lý Thế Dân mà là chọn Hà Nam vương.

Đỗ Phục Uy nhăn mày lại khẽ nói:

- Nhưng mà hắn hiện tại đang ở Lĩnh Nam mặc dù tiết chế năm mươi bốn châu huyện nhưng trên thực tế tất cả đã đầu nhập vào hắn.

- Ha ha chính là vì hắn ở Lĩnh Nam cho nên mới cho chúng ta những thứ cần thiết.

- Kính xin đại nhân chỉ điểm.

Phòng Huyền Linh hít sâu một hơi, dùng ngón tay dính nước ở trên thư án vẽ lên một chữ Lĩnh Nam:

- Lĩnh Nam tuy xa xôi nhưng không phải chỗ quan trọng của triều đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.