Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 141: Chương 141:



Thật ra ban đầu Giang Nhược Kiều cũng không có ấn tượng sâu sắc gì lắm với Lục Dĩ Thành lắm.
 
Cho đến gần đây mới dần trở nên rõ ràng. Sau khi xử lý hậu sự cho bà ngoại xong, cô trở về Bắc Kinh, cũng trả xe lăn lại cho Lục Dĩ Thành, bởi vì ông ngoại thuê nó từ chỗ anh. Trước khi cô trở về đi, ông ngoại còn cố ý nhắc rằng phải nhớ trả xe lại cho anh. Thời gian gần đây, tinh thần cô vẫn luôn căng thẳng cực độ, không chỉ như vậy, còn phải chịu nổi mất mát lớn, đương nhiên sức khỏe không chịu nổi. Cô uống thuốc xong là ngủ ngay, có điều sao cũng không ngờ lúc thức dậy lại thấy Lục Dĩ Thành đang ở cầu thang trông mình.
 
Cô vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác.
 
Anh lại nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Đã hết sốt chưa?”
 
Người này làm sao thế nhỉ?
 
Chẳng lẽ anh đã ở đây trông cô cả buổi tối?
 
Vấn đề này làm Giang Nhược Kiều đang mệt mỏi và bi thương có không gian để thở, để cô không chìm đắm trong nỗi đau kia.
 
Cô gặp lại Lục Dĩ Thành đã là một tháng sau, lúc đó cô mới tan làm về, gặp được anh ở gần khu chung cư, bốn mắt nhìn nhau, cô còn chưa kịp nói gì, anh đã vội vàng giải thích: “Lần này tôi thật sự chỉ đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi.”
 
Giống như sợ cô không tin, anh lấy ra di động ra: “Thật đấy, nhà của một học sinh của tôi ở đây, không tin cậu xem...”
 
Anh giải thích rằng, học sinh của anh sắp tham gia kỳ thi rất quan trọng, nên phụ huynh muốn anh đến nhà cổ vũ cho con mình.
 
Anh vừa ra khỏi nhà học sinh.
 
Đúng là anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.
 
Không biết tại sao, Giang Nhược Kiều thấy anh gắng sức giải thích như vậy lại hơi buồn cười, cô cũng thật sự làm như vậy.
 
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thật sự cười tươi trong mấy tháng nay đằng đẵng này.
 
Lục Dĩ Thành ngây người.
 
Giang Nhược Kiều bảo: “Ừ.”
 
Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ đi ngang qua thôi, thật mà.”
 
Anh không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng lúc gặp được cô, nhà học sinh của anh cách đây rất gần, bình thường anh đều ngồi tàu điện ngầm về trường học. Giờ con đường đến trạm tàu điện ngầm tạm thời bị phong tỏa, nên anh đã đi đường khác, tình cờ đi ngang qua khu chung cư Giang Nhược Kiều thuê. 
 
Hai người im lặng vài giây.
 
Lục Dĩ Thành chủ động nói: “Vậy, tôi đi trước đây, tạm biệt.”
 
Hai người bọn họ vốn không có quan hệ gì, nếu như nhất định phải nói thì cũng chỉ là bạn cùng trường mà thôi.
 
Anh cõng balo màu đen định rời đi, nhưng mới được vài bước đã nghe thấy cô gọi lại.
 
Giọng cô không lớn, có vẻ nhẹ tênh trong gió: “Lục Dĩ Thành.”
 
Cô gọi tên anh.
 
Lục Dĩ Thành như thể bị nhấn nút tạm ngừng, anh dừng lại.
 

Bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
 
Rất nhiều người gọi tên anh, có thầy cô, có bạn học hay bạn bè... Nhưng lúc cô gọi lại có cảm giác như vậy.
 
Anh quay đầu lại, Giang Nhược Kiều đứng trong gió, áo khoác màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tóc dài bị gió thổi tung hơi rối. Cô cũng không quan tâm, chỉ nhìn anh nói: “Nếu cậu rảnh thì chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé, tôi mời xem như cảm ơn.”
 
Đến cuối cùng bà ngoại nằm viện, thật ra anh cũng đã giúp đỡ ít nhiều.
 
Về tình về lý, cô cũng nên mời anh một bữa.
 
Rõ ràng Lục Dĩ Thành muốn từ chối nhưng cơ thể lại thành thật hơn, anh gật đầu đồng ý. Hai người đội gió đi đến tiệm lẩu gần đó, bởi vì không thân thiết cũng chẳng phải bạn bè, nên họ không sóng vai mà đi cách nhau khoảng một mét. Lúc này cô tương đối trầm tính, không thích nói chuyện, còn anh cũng không biết giao tiếp với người khác phái cho lắm. Vì thế, suốt dọc đường cả hai đều im lặng cho đến khi tới tiệm, trong tiệm rất nhộn nhịp.
 
Đây là lần đầu tiên hai người đi ăn riêng với nhau.
 
Nhưng vẫn không có gì đáng nói.
 
Khác với sự ồn ào của tiệm lẩu, ở trong mắt người khác, bọn họ giống như hai người xa lạ ghép bàn hơn.
 
Lục Dĩ Thành nhận ra Giang Nhược Kiều không thích đồ ăn chay, nói đúng hơn là cô không thích ăn rau xanh. 
 
Anh yên lặng ăn hết phần rau xanh mình gọi.
 
Lúc thanh toán Lục Dĩ Thành định trả tiền, nhưng Giang Nhược Kiều còn nhanh tay hơn anh.
 
Hai người ra khỏi tiệm lẩu, Giang Nhược Kiều vẫy tay chào tạm biệt với anh. Anh đắn đo vài giây rồi nói: “Tôi đưa cậu về, cũng không xa lắm.”
 
Giang Nhược Kiều không nén được cười.
 
Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng cô và anh không thân nhưng hình như anh luôn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện. Lần trước cũng vậy, cô bị sốt, cho rằng anh đã về rồi, không ngờ anh lại trông ở cửa cả một buổi tối. Nếu như những người khác làm thế chắc chắn cô sẽ cảm thấy họ bị điên hoặc là biến thái, chắc chắn sẽ cách thật xa chứ đừng nói tới mời đi ăn. Nhưng người đó là anh, cô lại không có cảm giác như vậy.
 
Có lẽ là vì những nhận xét về anh ở trong trường quá tốt, nhân phẩm rất được chăng?
 
Cô cũng không nghĩ ra nữa.
 
Có điều anh đúng là một người rất tốt.
 
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành đi theo sau cô, nhìn cô vào chung cư, nhưng anh cũng không đi ngay mà đứng đợi dưới lầu, ngước đầu lên nhìn về phía phòng cô, muốn chờ đến khi phòng sáng đèn là có thể rời đi. Ai ngờ đợi lúc lâu cũng không thấy đèn sáng, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động, đã sắp qua hai mươi phút, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Lòng thầm đoán như vậy, anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi vào chung cư.
 
Đi đến lầu cô ở, anh nhìn thấy ngay Giang Nhược Kiều đang ngồi ngây người ở chỗ cầu thang.
 
Lúc Lục Dĩ Thành đến cũng không khiến đèn cảm ứng âm thanh sáng lên.
 
Đèn hành lang cầu thang hơi tối, chiếu lên người Giang Nhược Kiều, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Lục Dĩ Thành mới thấy rõ vành mắt cô đỏ hoe.
 
Anh không thể giải thích vì sao mình lại lên đây.
 
Cô cũng không hỏi.
 
Vài giây hay mười mấy giây sau gì đó, đèn tắt. Cô im lặng ngồi ôm gối, anh đứng bên cạnh, đứng mệt rồi thì dựa vào tường.

 
Thật ra, anh cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
 
Rõ ràng là người không liên quan, mặc dù là bạn cùng trường nhưng anh mua xe lăn rồi cho bà ngoại cô thuê đã là chuyện cực hạn, nếu như anh làm nhiều hơn thế không khỏi vượt quá giới hạn. Bản thân anh cũng chẳng phải người tốt gì. Anh cũng có cuộc sống và công việc của riêng mình. Nhưng đôi khi, không biết vì sao lại cố tình muốn làm những chuyện này.
 
Chẳng phải cuộc sống chính là như vậy sao?
 
Chuyện trên đời có thể chia thành mấy loại, chuyện biết rõ nên làm, biết rõ không nên làm cùng với chuyện không biết vì sao phải làm nhưng lại cứ muốn làm.
 
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô bỗng nói: “Thật ra tôi quên mang chìa khóa rồi.”
 
Quên mang chìa khóa chỉ là lời dạo đầu.
 
Cô chỉ... Cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy bóng tối sắp nuốt chửng mình mà cô lại không muốn giãy giụa.
 
Cô chỉ... Cảm thấy cuộc sống không còn gì thú vị.
 
Cô chỉ... Càng ngày càng giống cái xác không hồn. Cô biết cuối cùng mình nhất định sẽ tỉnh táo lại, chẳng vì sao cả, chỉ bởi cô là Giang Nhược Kiều nên chắc chắn phải thế. Nhưng trước khi cô phấn chấn lại, quả thật cô không còn hứng thú gì với cuộc sống nữa.
 
Giọng Lục Dĩ Thành vang lên trong bóng tối: “Tôi gọi thợ mở khóa đến cho cậu nhé?”
 
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Ôi, thế mà tôi lại quên mất còn có thể gọi thợ mở khóa...”
 
Câu này làm Lục Dĩ Thành vô thức nhíu mày.
 
Anh biết, cô đang rất không ổn.
 
Anh tìm được số điện thoại thợ mở khóa trong tờ quảng cáo nhỏ trên tường, trước khi gọi còn cố ý giải thích với Giang Nhược Kiều một câu: “Tôi sẽ nói với thợ là nhà chúng ta thuê, như vậy sẽ tốt cho cô hơn.”
 
Dù sao thì con gái sống một mình cũng không an toàn.
 
Cũng không biết Giang Nhược Kiều có nghe vào hay không nhưng cô không lên tiếng.
 
Không nói chính là đồng ý, Lục Dĩ Thành gọi điện thoại. Nửa tiếng sau thợ mở khóa tới, trong nửa tiếng này, Giang Nhược Kiều cứ ngồi ngây người như vậy, Lục Dĩ Thành thì dựa vào tường không ai nói chuyện, cô không giãy bày tâm sự mà anh cũng chẳng an ủi. 
 
Thợ mở khóa đi rồi, Lục Dĩ Thành cũng chuẩn bị ra về.
 
Anh tạm biệt cô.
 
Giang Nhược Kiều tựa lên cạnh cửa, gần đây phản xạ của cô hơi chậm chạp, chào xong rồi cô mới chợt nhớ, trở vào nhà lấy cho anh một lọ sữa chua: “Hôm nay làm phiền cậu rồi.”
 
Anh nhận lấy lọ sữa chua kia đi xuống ra khỏi chung cư.
 
Anh không biết vì sao phải làm thế, nhưng nhất định phải làm cho bằng được.
 
Giả dụ như lúc ở bệnh viện, anh gọi cô lại.
 

Ví dụ như lúc anh biết tình trạng của bà ngoại cô thì đi mua xe lăn cho ông ngoại cô thuê.
 
Lại như...
 
Cô của bây giờ, làm anh nhớ tới bản thân mình nhiều năm về trước, lúc ấy, có một khoảng thời gian anh cũng ở trong trạng thái như vậy. Không phải anh muốn cứu vớt ai, anh biết mình chỉ là một người bình thường, ngay cả chuyện sống tiếp trên đời cũng phải cố gắng hết sức, nhưng ở tận đáy lòng lại có một giọng nói thúc giục anh, đừng quan tâm nguyên nhân muốn làm thì cứ làm. Anh nắm chặt lọ sữa chua, quanh quẩn ở dưới lầu thật lâu, lâu đến nổi khu chung cư càng lúc càng vắng. Cuối cùng anh xoay người đi vào chung cư, gọi số điện thoại trên tờ quảng cáo cho thuê nhà ở cạnh phòng cô.
 
Hơn một tuần sau, Giang Nhược Kiều mới phát hiện người ở cạnh nhà mình.
 
Hóa ra, hàng xóm mới lại là Lục Dĩ Thành.
 
Cô dựa vào cửa, nhìn anh ngượng ngùng dọn hành lý vào trong.
 
Đồ đạc của Lục Dĩ Thành cũng không nhiều, một cái vali màu xanh nước biển kiểu cũ, cộng thêm nồi, chén, gáo, chậu và chăn nệm.
 
Anh bận bịu ra ra vào vào.
 
Giang Nhược Kiều dứt khoát dựa vào cửa nhìn anh bận rộn.
 
Cuối cùng, cô cũng không hỏi vì sao anh dọn đến đây, mà anh cũng không nói vì sao mình dọn từ ký túc xá của trường đến chỗ này.
 
Có điều kẻ ngốc cũng biết chắc chắn là anh có lý do, vì dù sao từ đây đến đại học A cũng không gần.
 
Đồng cảm? Hay thương hại cô?
 
Giang Nhược Kiều chưa từng nghĩ mình còn có thể gặp được Bồ tát.
 
Sau khi làm hàng xóm, quan hệ giữa hai người cũng không ‘thăng cấp’ nhanh chóng giống như trong phim truyền hình. Hai người vẫn không mặn không nhạt, thỉnh thoảng chạm mặt thì chào hỏi một tiếng... Nhưng từ sau khi Lục Dĩ Thành dọn đến, con dao gọt trái cây mà Giang Nhược Kiều giấu ở mép giường đã về lại nhà bếp. Cô không quen thuê chung với người lạ cho nên toàn sống một mình. Tuy rằng bây giờ an ninh tốt nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác, cô gắn cameras trước cửa, còn mua đồ chặn cửa chống trộm, chuyện gì nghĩ tới được đều đã làm rồi. Cô còn đặt dao gọt trái cây dưới mép giường. 
 
Bây giờ Lục Dĩ Thành dọn đến sát vách.
 
Dường như cô cũng không cần đặt dao gọt trái cây ở đó nữa.
 
Cô cũng khá ngạc nhiên với lòng tin của mình với nhân phẩm của Lục Dĩ Thành.
 
Rõ ràng trong mắt người khác, anh mới giống phần tử nguy hiểm có tính đe dọa đến cô...
 
Dù sao thì hành vi cố ý dọn đến sát vách rất không bình thường.
 
Năm thứ hai làm hàng xóm.
 
Cuối cùng bọn họ cũng thêm Wechat, trở thành bạn bè trong mắt người khác.
 
Nhưng quan hệ thì vẫn không nóng không lạnh như trước. Thỉnh thoảng anh sẽ nấu canh rồi cho cô một bát, lúc Giang Nhược Kiều thi đậu nghiên cứu sinh tại chức, cô cũng mời anh ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn xem như chúc mừng. Lúc Lục Dĩ Thành nhận được học bổng cũng sẽ mời cô đi ăn, có lẽ trong mắt người khác, bọn họ càng giống... Bạn ăn cùng hơn. Cô không biết anh muốn làm gì, cũng không biết anh muốn gì nhưng cô phải thừa nhận, Lục Dĩ Thành đã trở thành một người khá quan trọng trong giai đoạn hiện tại của cuộc đời cô.
 
Bước ngoặt là ngày Giang Nhược Kiều tham gia một bữa tiệc.
 
Cô không ngờ sẽ gặp lại Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh.
 
Trông hai người vừa tình cảm cũng thật xứng đôi. Cô không nghĩ gì cả, trên đường trở về, bởi vì trời quá lạnh nên hơi khó đi. Trong lòng thầm nghĩ, sau khi trở về cô phải xin Lục Dĩ Thành mấy củ gừng, nấu trà gừng uống thôi... Có điều chắc chắn anh sẽ hỏi cô, vì sao lại uống trà gừng? Không, có lẽ anh sẽ nấu luôn cho cô. Giang Nhược Kiều nghĩ đến đây lại bước nhanh hơn mà không hề nhận ra có một chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau. Lúc đó cô thật sự vừa bối rối vừa nghi ngờ, cô dừng lại, chiếc xe kia cũng ngừng theo.
 
Cửa sổ xe mở ra, hóa ra là Tưởng Diên.
 
Thật ra lúc gặp lại Tưởng Diên, cô đã không thích cũng không hận, có chăng chỉ là hơi hối hận, hối hận năm đó đã quen với anh ta. Nếu cho cô chọn lại lần nữa, cô nhất định sẽ không để người nhà anh ta có cơ hội làm tổn thương ông bà ngoại của mình.
 
Tưởng Diên nhìn cô bằng ánh mắt hận thù: “Cầu xin anh, anh sẽ tha cho em.”
 
Giây phút đó, Giang Nhược Kiều đột nhiên trở nên thông minh.

 
Nhớ tới ánh mắt sâu xa lúc nãy của ông chủ.
 
Được rồi, không sao cả.
 
Cô nhỏ nhẹ trả lời đầy buồn bã: “Tưởng Diên, có phải anh còn thích tôi đúng không?”
 
Ánh mắt của người đàn ông ngồi trong xe vốn nên tỏ ra lạnh nhạt lại hơi bối rối, dường như định phản bác gì đó nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô: “Nếu đúng như vậy thì thật xin lỗi, tôi đã yêu người khác rồi.”
 
Tưởng Diên đi rồi.
 
Trong mắt Giang Nhược Kiều, chuyện này thật sự quá buồn cười.
 
Sao ngày xưa cô lại không có mắt như mù thế chứ? Sao lại quen với người này? Rõ ràng là giây trước còn ôm vợ sắp cưới ngọt ngào, giây sau lại thốt ra một câu thật giả lẫn lộn với cô. 
 
Chính là cái gọi ‘giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm’.
 
Cũng bởi vì chuyện này mà Giang Nhược Kiều lại nhớ tới ông bà ngoại. Cô lang thang không mục tiêu, đi tới một quán cà phê, chỉ tiếc người ta đã sắp đóng cửa nên cô đành phải đứng dưới mái hiên. Cô nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện. Di động reo liên tục, cô rất muốn tắt nhưng lúc nhìn thấy là Lục Dĩ Thành gọi đến, cô lại nhận.
 
“Cậu chưa về à?” Giọng anh ở đầu bên kia vẫn ôn nhu như thường ngày: “Tôi gõ cửa mà không thấy ai ra mở cả.”
 
Anh lại giải thích: “Phụ huynh học sinh tặng tôi ít đặc sản thành phố Khê, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ thích.”
 
Giang Nhược Kiều vừa định mở miệng đã cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, giọng nói mang theo nức nở: “Tôi không ăn đâu.”
 
Cô là người thành phố Khê.
 
Chẳng lẽ còn muốn ăn đặc sản thành phố Khê, rốt cuộc anh có biết người địa phương đâu có ăn đặc sản bán ra cho bên ngoài không đấy?
 
Như kẻ khờ vậy.
 
Cô vừa lên tiếng, Lục Dĩ Thành đã bị dọa sợ, khăng khăng hỏi cô: “Cậu đang ở đâu?”
 
Cô phiền không chịu nổi bèn nói địa chỉ cho anh.
 
Ngay cả cô cũng không nhận ra, ở chung với nhau lâu như thế, ở trước mặt Lục Dĩ Thành cô vẫn giữ lại rất nhiều, rất nhiều tính tình và sự cáu kỉnh mà Giang Nhược Kiều trước kia mới có. 
 
Lục Dĩ Thành tới đó bằng tốc độ nhanh nhất.
 
Anh mở dù, đi đến chỗ cô.
 
Lục Dĩ Thành nhỏ giọng nói: “Mưa lớn như vậy cũng không sao, tôi đưa cậu về nhà.”
 
Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cuối cùng Giang Nhược Kiều vẫn che chung một chiếc dù lao vào màn mưa cùng với anh.
 
Anh nói: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ nắng to, trời sẽ đẹp lắm đấy.”
 
Cô khoác áo khoác của anh rất dày và ấm áp, lúc nói chuyện đã không còn run rẩy và bất lực: “Trời sẽ nắng hả?”
 
Cô hỏi anh như vậy.
 
“Phải.”
 
Giang Nhược Kiều à, sau cơn mưa trời lại nắng thôi!
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.