Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 41: Chương 41:



“Sếp Lục, cậu nói xem tôi thật sự sai rồi hả?”
 
Lục Dĩ Thành nghe thấy vậy, vẫn im lặng.
 
Anh không tiện lên tiếng đánh giá về những chuyện kiểu này và cũng không thể nói Tưởng Diên là đúng hay sai.
 
Nhưng Tưởng Diên cũng không để ý đến sự im lặng của Lục Dĩ Thành, bởi vì anh ta vốn đã đoán trước được điều này. Tưởng Diên đi đến đứng ở vị trí khá gần Lục Dĩ Thành, ngẩng đầu dựa vào tường giống như chiếc cung tên không có sức lực. 
 
Anh ta hạ giọng nói: “Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi sai, cho rằng tôi không nên đưa Lâm Khả Tinh đến đây. Nhưng các cậu không biết rõ mọi chuyện, đối với tôi mà nói, Lâm Khả Tinh thật sự chỉ là một cô em gái mà thôi.” 
 
Anh ta nở nụ cười giễu cợt: “Nếu như Đỗ Vũ ở đây, cậu ta nghe thấy tôi nói những lời này chắc sẽ phát điên lên mất. Nhưng dù các cậu có tin hay không, tôi thật sự chỉ coi em ấy là em gái thôi.”
 
“Mẹ của em ấy rất quan tâm đến tôi và mẹ tôi, có ơn huệ với chúng tôi. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn sống trong nhà em ấy.” Tưởng Diên hạ giọng nói: “Bà Lâm đối xử với tôi rất tốt, ông Lâm cũng vậy. Nếu như không có hai người họ, tôi và mẹ tôi sẽ không được sống thảnh thơi suốt bao nhiêu năm qua như vậy. Năm đó sau khi ba tôi xảy ra chuyện, nếu như nhà họ Lâm không giữ chúng tôi lại, những người đó sẽ không buông tha cho tôi và mẹ tôi. Cuộc sống nhàn hạ suốt mười năm qua là được nhà họ Lâm ban cho. Cậu nói xem, tôi có thể rời bỏ em ấy không? Nếu như tôi bỏ đi, nếu như sau này tôi không có quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa thì tôi có còn là người nữa không? Tôi còn có lương tâm nữa không?”
 
Lục Dĩ Thành không muốn nghe những chuyện này.
 
Anh không có hứng thú về nguồn gốc của Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh.
 
Và cũng không muốn nghe Tưởng Diên có khổ tâm gì.
 
Vốn dĩ những chuyện này không liên quan gì đến anh.
 
Lâm Dĩ Thành đứng lên, suy nghĩ thêm có nên về phòng hay không. Có lẽ Tư Nghiên đã gọi xong cuộc điện thoại của thằng bé rồi.
 
Ai ngờ, bỗng nhiên Tưởng Diên nói một câu suýt chút nữa ngăn cản bước chân của anh.
 
Dưới ánh trăng, Tưởng Diên giống như đang lẩm bẩm một mình: “Nếu như cậu là tôi, cậu cũng sẽ làm như vậy thôi.”
 
Lục Dĩ Thành dừng bước, quay đầu nhìn. Trong bóng tối, dường như anh đang đứng một nửa trong bóng tối, một nửa ngoài sáng.
 
Tưởng Diên nở nụ cười chế giễu, cũng đứng dậy chuẩn bị quay người đi.
 
Lục Dĩ Thành gọi anh ta lại, giọng nói vẫn thản nhiên như trước: “Tôi sẽ không làm như vậy.”
 
Tưởng Diên sững sờ, liếc mắt nhìn anh: “Gì cơ?”
 
“Tôi nói tôi sẽ không làm như vậy.” Lục Dĩ Thành mặc chiếc áo T-shirt màu trắng phối cùng với quần ngủ màu xám rộng rãi dài đến đầu gối, vẻ mặt thản nhiên: “Đừng có áp đặt quan điểm của mình lên người khác. Tôi chắc chắn sẽ để ý tới những chuyện của bản thân, đương nhiên cũng sẽ không làm như vậy với người khác. Mặc dù yêu đương hẹn hò không có sự ràng buộc và bảo vệ của pháp luật giống như vợ chồng, nhưng tôi thấy bất kỳ mối quan hệ nào cũng phải có chuẩn mực đạo đức nhất định ngay từ ban đầu. Nếu như tôi không thể từ chối một người đóng vai cô em gái không cùng huyết thống trong cuộc sống của mình, vậy tôi sẽ không hẹn hò với một cô gái khác. Bởi như làm như vậy là bất công với đối phương.”
 
Tưởng Diên kinh ngạc trước những lời nói đó của Lục Dĩ Thành. 

 
Lục Dĩ Thành rất ít khi đánh giá chuyện gì đó, anh thường hay nói anh không phải người trong cuộc, không biết toàn bộ mọi chuyện nên sẽ đánh giá rất phiến diện và không hợp lý.
 
Sau khi nói xong, Lục Dĩ Thành cũng thấy hối hận.
 
Anh có gì hay để nói về chuyện vốn dĩ không liên quan đến mình chứ.
 
Nhưng nếu như bắt anh phải nói gì đó, anh sẽ nói ra những điều mình muốn nói.
 
Người mà nhà họ Lâm có ơn huệ là Tưởng Diên và mẹ anh ta chứ không phải Giang Nhược Kiều. Cô không có quan hệ gì với nhà họ Lâm cũng như Lâm Khả Tinh cả, cô không cần phải gánh vác chuyện này và cũng có đủ lý do để từ chối, thậm chí là chia tay.
 
Lục Dĩ Thành nói: “Nếu như là tôi, tôi sẽ không để bạn gái của mình phải biết ơn nhà họ Lâm cùng với mình, chuyện này không liên quan đến cô ấy và cũng không liên quan gì đến tình cảm của chúng tôi. Và tôi cũng sẽ không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra. Tưởng Diên, nếu như cậu hỏi tôi thì đây chính là quan điểm của tôi.”
 
Tưởng Diện cúi đầu im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng nói: “Cậu nói đúng, là tôi… Vượt quá giới hạn rồi.”
 
Anh ta không nên, không nên để cái ơn huệ này ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Nhược Kiều.
 
Anh ta là anh ta, người nhận ơn huệ của nhà họ Lâm là anh ta và mẹ mình, chứ không phải Nhược Kiều.
 
Dựa vào cái gì anh ta lại bắt cô phải biết ơn với nhà họ Lâm cùng mình chứ?
 
Nhược Kiều không hiểu và không chấp nhận là điều đương nhiên.
 
Là anh ta… Không đúng, là lỗi của anh ta.
 
Anh ta đã thông suốt, nói với Lục Dĩ Thành: “Cảm ơn cậu, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Đỗ Vũ. Hôm nay tôi đã nặng tay rồi.” Im lặng một lúc, anh ta lại nói: “Tôi sẽ xin lỗi Nhược Kiều và sẽ bù đắp cho cô ấy, cố gắng để cô ấy cho tôi một cơ hội. Ngoài ra, tôi sẽ chú ý giữ chừng mực với Khả Tinh, sau này sẽ ít qua lại với em ấy không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
 
Đương nhiên anh ta cũng muốn xin lỗi Khả Tinh.
 
Nói đến cùng, là một mình anh ta gây ra sai lầm này, không liên quan gì đến Nhược Kiều và càng không liên quan gì đến Khả Tinh.
 
Nhưng anh ta cũng không thể nào đối xử với Khả Tinh như trước.
 
Lục Dĩ Thành không nói gì, lúc này ánh sáng dần chuyển sang hướng khác, cả cơ thể anh chìm trong bóng đêm.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nhược Kiều thay chiếc váy liền vô cùng thời thượng, cũng tự trang điểm sắc sảo, cầm tập tài liệu đã chuẩn bị ổn thỏa, lái xe đến công ty phiên dịch đó.
 
Công ty đó nằm ở tòa nhà trung tâm CBD.
 

Giao thông ở nơi này rất thuận tiện, cứ cách năm trăm mét là có một trạm xe buýt. Công ty đó nằm ở tầng mười lăm tòa nhà trung tâm, cô nhìn những gương mặt cao ráo, sáng sủa, xinh đẹp đi đi lại lại mà trong lòng vô cùng ao ước. 
 
Thật ra đến thời điểm này bạn sẽ nhận ra, yêu đương hay chia tay gì đó chỉ chiếm một phần nhỏ nhoi trong cuộc sống, thậm chí còn không quan trọng bằng buổi phỏng vấn chuẩn bị diễn ra của cô.
 
Lên đến tầng mười lăm, cô gái ngồi trước bàn lễ tân biết cô đến để phỏng vấn, vì vậy đưa một biểu kê khai thông tin cho cô rồi đưa cô đến phòng họp, sau đó lại photo giấy chứng nhận và thẻ căn cước công dân của cô.
 
Lúc này Giang Nhược Kiều mới biết, hôm nay mình đến không hẳn là hỏng vấn, mà là thi sơ khảo.
 
Ở Bắc Kinh có rất nhiều nhân tài, vì vậy một vài vị trí trong công ty có rất nhiều người tranh giành nhau.
 
Vốn dĩ một sinh viên đại học vẫn còn chưa tốt nghiệp như cô sẽ không qua nổi vòng sơ khảo, vì trong yêu cầu của công ty về vị trí này đã viết rất rõ. Cho dù chỉ kiêm chức cũng yêu cầu phải hoàn thành tất cả khóa học chính quy. 
 
Bây giờ cô vẫn chưa tốt nghiệp, may mà sếp của công ty này là bạn tốt của bà chủ tiệm Hán phục, hơn nữa cô còn là sinh viên của trường đại học A nên mới được đặc cách. 
 
Cô ngồi một lúc trong phòng họp, sau đó cô gái ở quầy lễ tân mang đề thi đến cho cô, nói là đề thi viết nhưng giống một bài thi hơn.
 
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như đang ngồi trong trường thi vậy.
 
Dưới góc độ của cô, những câu hỏi thi này rất khó, còn khó hơn rất nhiều so với các bài thi ở trường. 
 
Cô xốc lại tinh thần, may mà cô mặc dù là người đa số không có quan điểm, nhưng vẫn luôn ghi nhớ phải nâng cao bản thân. Vì vậy không hề vì đã đỗ đại học mà buông thả bản thân, dù sao cô cũng được cho là học bá, nếu như thi trượt bài kiểm tra nhiều như cơm bữa thì chẳng phải là thất bại sao? Cho nên dù thành tích chuyên ngành của cô không quá xuất sắc như Lục Dĩ Thành, nhưng cũng có thể mang ra áp dụng được…
 
Cô vô cùng chăm chú, tập trung trả lời xong tất cả câu hỏi.
 
Còn một câu cuối cùng là dùng tiếng Anh để viết một bài văn ngắn về kế hoạch nghề nghiệp của mình.
 
Hôm nay cô rất bất ngờ, nhưng cũng không thất vọng.
 
Dù sao người ta nẻ mặt bà chủ, còn vì cô là sinh viên trường đại học A nên mới đặc cách, nhưng cũng giữ vững lập trường của mình là để cô thi viết trước. Nếu như lãnh đạo hài lòng với bài thi viết của cô, cô mới chính thức được phỏng vấn. Nhưng nói thật thì, càng như vậy Giang Nhược Kiều càng thấy yên tâm.
 
Cô đã tra thông tin về công ty này ở trên mạng, trụ sở chính của công ty này không phải ở Bắc Kinh mà ở Thân Thành.
 
Trong giới làm việc cần phải có danh tiếng nhất định. Dù cô chỉ kiêm chức, nhưng cô tin rằng lý lịch tương lai của mình sẽ phong phú hơn.
 
Sau khi ra khỏi công ty, Tưởng Diên hay Lâm Khả Tinh gì đó dường như không còn quan trọng đến vậy. Giang Nhược Kiều cũng đã nghĩ thông suốt, cho dù câu truyện này có diễn ra như thế nào, cho dù có hiệu ứng bươm bướm hay không thì cô vẫn có thể kiểm soát được. Cô nên chú trọng vào những điều trước mắt thì tốt hơn.
 

Trong nguyên tác, câu truyện này đã dày vò cô, khiến cô thất bại thảm hại và vô cùng đáng thương. Nhưng có không dày vò cô đến chết, cô vẫn sống sót.
 
Như vậy, dù sau này có tệ như thế nào cũng không khác gì với nguyên tác.
 
Tại Nông Gia Lạc.
 
Ba người Vân Giai không muốn để ý đến bốn anh chàng kia, họ dậy từ sớm, giải quyết bữa sáng trong phòng.
 
Bốn chàng trai đi ra ngoài sân, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, trong lòng không mấy dễ chịu. Ngày hôm qua còn vui vẻ với nhau, nhưng hôm nay lại… 
 
Ngày hôm qua Tưởng Diên xin lỗi Đỗ Vũ, dù Đỗ Vũ nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng không phải là người không có đạo đức. Anh ta cũng nhắm mắt xin lỗi Tưởng Diên, hai người coi như lại thân thiết như cũ. 
 
Tưởng Diên không nuốt nổi bữa sáng, anh ta rất lo lắng cho Giang Nhược Kiều. Lúc này anh ta đưa tay ra, lúng ta lúng túng nói với Đỗ Vũ: “Lão út, cậu cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi gọi điện cho Nhược Kiều.”
 
Đỗ Vũ: “...”
 
Tưởng Diên giải thích: “Tôi chỉ muốn chắc chắn bây giờ cô ấy có ổn hay không.”
 
Đỗ Vũ không còn cách nào khác, đành đưa điện thoại cho Tưởng Diên.
 
Trái tim Tưởng Diên nhảy đến tận cổ họng, bấm số điện thoại của Giang Nhược Kiều. Nhưng chỉ mấy giây sau, giọng nói phụ nữ cứng nhắc vang lên nhắc nhở anh ta, đầu dây bên kia không nghe máy, sau đó là mục để lại lời nhắn. Không nghi ngờ gì nữa, Giang Nhược Kiều nhìn thấy số điện thoại của Đỗ Vũ là từ chối nghe thẳng thừng.
 
Đỗ Vũ: “...”
 
Anh ta thở dài: “Được rồi, chúng ta đều bị giận cá chém thớt rồi. Cậu xem, Giang Nhược Kiều cũng không thèm nghe điện thoại của tôi.”
 
Tưởng Diên nhìn Vương Kiếm Phong, khát khao bùng cháy.
 
Vương Kiếm Phong bất đắc dĩ đưa điện thoại cho anh ta.
 
Tưởng Diên vội vàng gọi vào số điện thoại của Giang Nhược Kiều, kết quả vẫn như vậy.
 
Cũng vào lúc này, Tưởng Diên mới thật sự hiểu ra bản chất của chuyện chia tay. 
 
Ai cũng thấy rất rõ Giang Nhược Kiều đến là thật sự, thật sự chia tay với Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lục Dĩ Thành đang ăn cháo.
 
Lục Dĩ Thành thầm thở dài. Ngày hôm qua anh đã né tránh, chắc chắn hôm nay không thể né tránh được nữa.
 
Tưởng Diên mượn điện thoại của Lục Dĩ Thành. Lục Dĩ Thành cụp mắt nói: “Chờ một chút, tôi trả lời tin nhắn quan trọng đã.”
 
Nói rồi anh ấn mở khóa, xóa số điện thoại của Giang Nhược Kiều trong danh bạ.
 
Sau đó anh lại ấn vào mục tin nhắn, anh cần phải xóa tất cả những tin nhắn của cô gửi đến. Nhưng… Anh do dự một lúc, không xóa nữa. Anh tin Tưởng Diên chỉ muốn gọi điện thoại, sẽ không kiểm tra những thứ khác đâu.

 
Lục Dĩ Thành đưa điện thoại cho Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên nhớ lại số điện thoại của Giang Nhược Kiều, trên màn hình nhanh chóng hiện lên một dãy số.
 
Giang Nhược Kiều đang đứng trong quán cafe dưới tầng công ty mình vừa phỏng vấn đợi cốc Americano, bực bội từ chối cuộc gọi của Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong. 
 
Điện thoại lại lần nữa reo lên, vẻ mặt cô vô cùng khó chịu. Nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên Lục Dĩ Thành, cô chần chừ một lúc, Lục Dĩ Thành gọi đến sao?
 
Có thể là Tưởng Diên mượn điện thoại của anh, nhưng cũng có thể là anh gọi đến.
 
Lục Dĩ Thành tìm cô, lỡ là chuyện quan trọng gì thì sao? Chuyện liên quan đến Tư Nghiên?
 
Giang Nhược Kiều lưỡng lự một lúc, sau đó nghe máy.
 
Chưa để cô nói gì, giọng nói sốt ruột vang lên từ đầu dây bên kia: “Nhược Kiều, em đang ở đâu?”
 
Cô mặt không cảm xúc, thẳng thừng tắt máy.
 
Xui xẻo!
Dưới sân Nông Gia Nhạc, Lục Dĩ Thành vẫn đang lắng tai nghe động tĩnh ở bên kia. Nghe thấy Tưởng Diên nói chuyện, anh nhắm mắt lại, cô nghe điện thoại à?
 
Nhưng một giây sau, Tưởng Diên lại vô cùng thất vọng. Cô cúp máy rồi.
 
Đỗ Vũ vừa tò mò vừa ngạc nhiên: “Sao rồi? Giang Nhược Kiều nghe máy hả? Cô ấy phân biệt đối xử thật đó.”
 
Tại sao cô tắt máy của anh ta và Lão Vương, nhưng lại nghe máy của sếp Lục?
 
Cô kỳ thị bọn họ hả?
 
Lục Dĩ Thành vô thức nhắm chặt tay.
 
Vương Kiếm Phong lên tiếng nói: “Cậu bị điên à, hai người chúng ta đều có số điện thoại của Giang Nhược Kiều, cô ấy chỉ cần nhìn số hiển thị sẽ biết là chúng ta. Sếp Lục không trao đổi số với Giang Nhược Kiều, cô ấy thấy số lạ nên tất nhiên sẽ nghe máy.”
 
Đỗ Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế.”
 
Cũng đúng, lúc đầu anh ta trao đổi phương thức liên lạc với Giang Nhược Kiều là vì muốn theo đuổi Vân Giai.
 
Vương Kiếm Phong và Giang Nhược Kiều đều là thành viên trong hội học sinh, vì vậy hai người đều có phương thức liên lạc của nhau.

 
Tưởng Diên không quan tâm đến điều này, anh ta thất vọng trả lại điện thoại cho Lục Dĩ Thành, giọng nói khàn khàn, quầng mắt cũng thâm sạm giống như cả đêm qua không ngủ: “Cảm ơn cậu.”
 
Lục Dĩ Thành mím chặt môi, một lúc sau mới lên tiếng đáp lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.