Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 20: Đánh nhẹ chút



Giang Vọng Hạ nói, cô sẽ nói chuyện này với nhà họ Kiều.

Giang Ngôn Nhất nói: “Được.”

Ông ngoại ruột của Kiều Mạn Mạn, ông ngoại trên danh nghĩa Giang Vọng Hạ gọi suốt 10 năm, Giang Vũ, thân thể không tốt lắm. Năm đó con gái nhỏ yêu thương nhất chạy trốn vì tình yêu, bỏ nhà đi, không đến hai ngày tóc bạc trắng đầu, bằng mắt thường có thể thấy già yếu đi rất nhiều.

Ông cụ năm đó 50 tuổi, nhìn qua giống như đã hơn 60 tuổi.

Giang Vũ năm nay 73 tuổi, theo dân gian, con số này là con số không may mắn.

Cân nhắc đến thân thể của ông cụ, Giang Ngôn Nhất thương lượng với nhà họ Giang tạm thời không nói cho ông cụ biết sự tồn tại của Kiều Mạn Mạn, lo lắng ông cụ bị k1ch thích.

Giang Vọng Hạ nói với ba mẹ sẽ cùng Kiều Mạn Mạn đến thăm ông ngoại.

Họ không có ý kiến gì.

Kiều Minh nói: “Có cần ba cùng hai con qua đó không? Đúng lúc mấy ngày nay ba đều rảnh.”

Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Thân thể của ông ngoại không tốt, không thích hợp đón khách. Con và Kiều Mạn Mạn qua đó thôi là được rồi.”

Kiều Minh: “Vậy thì để Tiểu Tắc đưa hai đứa qua, hoặc là gọi chú Lý.”

Chú Lý xem như là quản gia của nhà họ Kiều. Có lúc ba mẹ Kiều và Kiều Tắc không rảnh đón Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn, đều nhờ chú ấy đảm nhận việc đưa đón hai cô chủ về nhà.

Giang Vọng Hạ đáp một tiếng: “Dạ.”

Thông báo cho ba mẹ xong, Giang Vọng Hạ đi tìm Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn vội vàng hỏi lúc nào thì qua đó, qua đó mấy ngày? Có thể ở lâu thêm chút không?

Trong suy nghĩ của Kiều Mạn Mạn, đến nhà ông ngoại = Đến nhà ông ngoại ở mấy ngày = Không cần bổ túc, đối với cô ấy mà nói, chỉ cần không phải đi học thì đều là chuyện tốt.

Giang Vọng Hạ cạn lời.

Cô nói: “Ngày kia đi, ngày mai tớ vẫn phải huấn luyện, tớ phải xin huấn luyện viên nghỉ phép đã.”

Kiều Mạn Mạn “Ừ” một tiếng, ủ rũ, mất tinh thần.

Cũng có nghĩa là ngày mai vẫn phải học bổ túc.

Mệt tim.

Ông bà nội ngoại của Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn vẫn còn, thân thể tương đối khỏe mạnh, không có bệnh tật gì đáng nói. Đều đã có mấy thế hệ con cháu, lại thêm Kiều Mạn Mạn xinh đẹp đáng yêu, vẻ ngoài lanh lợi, bốn cụ đều rất thích cô ấy.

Giang Vọng Hạ trầm ngâm, nhắc nhở cô ấy: “Ông ngoại là người có hơi nghiêm túc, lớn tuổi rồi, nhìn qua có phần hung dữ. Thân thể ông cũng không tốt lắm.”

Kiều Mạn Mạn hoàn toàn không hiểu ý của Tiểu Hạ nói, chỉ nghĩ là nhắc nhở cô ấy một chút, thông báo cho cô ấy, nên chỉ gật đầu “Ừ ừ”, sau đó lại mặt mày cau có tiếp tục làm bài tập.

Giang Vọng Hạ: “…”

Cô không nói ra được câu “Ông ngoại ruột của cậu rất dữ, cậu đừng có bị dọa”, “Ông ngoại ruột của cậu có thể sẽ rất ghét cậu” với bé ngốc không tim không phổi này.

Nói thế này có hơi đả thương người khác, có lẽ Kiều Mạn Mạn sẽ không tin. Người lớn trong nhà sao có thể vô duyên vô cớ ghét một đứa trẻ con chứ?

Giang Vọng Hạ không suy nghĩ nữa.

Thôi bỏ đi.

Xem tình hình gặp ông ngoại như thế nào đi.



Nếu ba mẹ Kiều cùng hai cô con gái đi gặp ông ngoại nhà họ Giang thì không ổn lắm. Không giống với hai cô con gái tự mình đi gặp ông ngoại, ba mẹ Kiều qua đó, là khách, Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn qua đó, là con cháu tới thăm người lớn.

Nhưng Kiều Tắc không yên tâm để hai em gái đi xe, cho dù đó có là nơi Tiểu Hạ sống từ nhỏ đến lớn đi chăng nữa, chỉ cách 4 tiếng đồng hồ, anh vẫn không yên tâm.

Kiều Tắc quyết định trốn không đi làm, đưa hai em gái về thành phố A.

Giang Vọng Hạ bình tĩnh nói: “Anh, anh không muốn đi làm thì cứ nói thẳng đi.”

Kiều Tắc không đồng tình: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”

Kiều Tắc: “Sao lại nói anh không muốn đi làm, rõ ràng là do hai đứa quan trọng hơn đi làm nhiều mà. Anh thà không đi làm, cũng phải đích thân đưa hai đứa về thành phố A, nếu không anh không yên tâm.”

Giang Vọng Hạ: “Giả tạo.”

Kiều Tắc nghiêm túc giảng giải với em gái ruột: “… Sao lại có người nói anh trai mình như em chứ, em tuyệt đối đừng có nói thế trước mặt ba mẹ.”

Không thì ba mẹ sẽ sắp xếp nhiều công việc cho anh hơn.

Kiều Tắc không phải nhà tư bản, càng giống nhân viên xã hội chăm chỉ làm thuê hơn. Nếu phải nói có chỗ nào khác biệt, thì khác biệt ở chỗ, nhân viên xã hội 996 ít nhất vẫn có một ngày nghỉ, mà anh thì gần như quanh năm không nghỉ.

Người làm thuê có ngày lễ theo lịch chung, nếu không nghỉ thì sẽ được gấp ba lần lương. Còn anh vào những ngày lễ chung lại phải ngồi ăn tối với sếp, không lương, không nghỉ.

Thật sự quá đau khổ.

Giang Vọng Hạ nhìn Kiều Tắc, hỏi: “Anh có tin được lời anh nói không?”

Biểu cảm Kiều Tắc nghiêm túc, gật đầu.

Giang Vọng Hạ quay đầu nhìn Kiều Mạn Mạn, không nói gì nữa, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, im lặng hỏi: Cậu có tin lời anh trai cậu nói không?

Kiều Mạn Mạn ngây người, nhìn anh trai, rồi lại nhìn Tiểu Hạ, không biết nên giúp ai.

Cô ấy hơi khó chịu khi bị Tiểu Hạ nhìn, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Kiều Mạn Mạn đột nhiên đổi chủ đề: “A, đám mây kia nhìn trông giống Tiểu Bạch quá đi.”

Giang Vọng Hạ: “Không giống.”

Giang Vọng Hạ: “Tớ thấy giống Kiều Tắc không muốn đi làm với Kiều Mạn Mạn không muốn đi học hơn.”

Kiều Tắc:.

Kiều Mạn Mạn:.

Vợ của Giang Vũ qua đời đã lâu, vợ chồng hai người có tổng cộng ba người con, lần lượt hai trai và một gái. Hai người con trai đã lập gia đình, có con cái của riêng mình.

Kiều Tắc dựa theo thành viên nhà họ Giang, mua một ít trái cây và quà gặp mặt, còn hỏi Giang Vọng Hạ xem đã đủ chưa.

Giang Vọng Hạ muốn nói, mỗi lần cô đến nhà ông ngoại đều là tay không đến, tay không về, làm sao cô biết có đủ không.

Cô nói: “Anh nói đủ rồi thì đủ rồi đi.”

“Anh là anh trai, chuyện anh không biết, làm sao em biết được?”

Kiều Tắc: “… Thôi được, thế thì cứ như này trước đi.”

Trước đây Kiều Tắc đón Kiều Mạn Mạn về nhà, Kiều Mạn Mạn đều ngồi ở ghế phụ. Anh cũng đã đón Giang Vọng Hạ mấy lần, Giang Vọng Hạ cũng ngồi ở ghế phụ.

Đây là lần đầu tiên anh đồng thời chở hai em gái.

Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn rất ăn ý, không ai ngồi ghế phụ, đều ý thức ngồi ghế sau.

Không biết tại sao, Kiều Mạn Mạn cảm thấy hôm nay Tiểu Hạ có hơi sai sai, giống như tâm trạng không tốt, lại giống như nhìn ai cũng không thuận mắt, là cảm giác không nói nên lời.

Đến nhà ông ngoại, họ còn có thể thuận đường đi gặp ba Giang, sao tâm trạng Tiểu Hạ lại không tốt vậy?

Cô ấy không nghĩ ra được.

Có thể là do lãng phí thời gian, không thể huấn luyện và học cờ vây?

Cô ấy chỉ có thể nghĩ ra hai cách giải thích này thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy lại gần Giang Vọng Hạ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, thành phố A có gì chơi vui không? Lần trước đến tìm mọi người, không có thời gian đi chơi.”

“Cậu có thời gian thì dẫn tớ đi chơi nhé? Hoặc là đi ngắm trường học trước kia của cậu cũng được?”

Giang Vọng Hạ không nhận ra rằng tâm trạng của mình không tốt, lúc Kiều Mạn Mạn lại gần vô thức liếc qua một cái, hơi nghiêng người sang phía còn lại theo bản năng.

Cô cảm thấy Kiều Mạn Mạn đang muốn nói gì đó nhưng lại không nói, có thể là đang buồn chán.

Cô thuận theo Kiều Mạn Mạn nói: “Được chứ.”

Kiều Mạn Mạn không nghe thấy câu trả lời, không khỏi chớp chớp mắt, chỉ đành hỏi thêm: “Thế thành phố A có gì chơi vui không? Cậu muốn dẫn tớ đi đâu chơi?”

Đi đâu chơi?

Giang Vọng Hạ thật sự không biết có nơi nào ở thành phố A đáng để chơi.

Cô ngẫm nghĩ, lặng lẽ cầm di động lên, mở nhóm chat nhỏ ba người.

Giang Vọng Hạ: Người đang trên đường cao tốc, đã sắp đến thành phố A. Đang cần một vị hướng dẫn viên quen thuộc với từng con phố, ngóc ngách trong thành phố A, ai trả giá thấp hơn sẽ được chọn.

Trần Linh Vũ:?

Lương Thi Tình:?

Giang Vọng Hạ: Có chút chuyện, phải về một chuyến.

Giang Vọng Hạ: Tớ về cùng Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn.

Trần Linh Vũ và Lương Thi Tình tỏ vẻ đã hiểu, bắt đầu ra giá thấp tranh cử vị trí “Hướng dẫn viên du lịch”. Lương Thi Tình bày tỏ cô ấy có thể làm miễn phí, Trần Linh Vũ nói cậu không những làm miễn phí mà còn cho không 50 tệ.

Sau đó, Trần Linh Vũ tranh cử thành công vị trí “Hướng dẫn viên du lịch” với mức lương -50 tệ.

Lương Thi Tình cực kỳ tức giận, tức tới mức muốn viết một bài văn nhỏ tố cáo cậu “đấu giá ác ý”, “phá giá thị trường.”

Trần Linh Vũ nói, với sự quen biết giữa họ, chỉ cần cô ấy sẵn sàng trả phí đăng ký 100 tệ, cậu là hướng dẫn viên du lịch có thể đưa cô ấy đi chơi cùng.

Lương Thi Tình:??

Lương Thi Tình: Cậu nhìn tớ có giống kẻ coi tiền như rác không?

Cậu cho Tiểu Hạ 50 tệ, quay đầu lại đòi cô ấy nộp phí đăng ký 100 tệ. Dạo này người môi giới đều kiếm tiền ngang nhiên như thế sao?

Thật là rất không chuẩn mực.



Sau 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng ba người Giang Vọng Hạ đã tới thành phố A, về nhà Giang Ngôn Nhất trước, sau đó mới tính toán cùng đến nhà ông ngoại.

Kiều Mạn Mạn vẫn cảm thấy bỡ ngỡ với người ba ruột trên danh nghĩa như cũ, nhưng vẫn nở nụ cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”

Giang Ngôn Nhất nhìn thấy khuôn mặt rất giống với khuôn mặt trong ký ức, hơi hoảng hốt.

Ông gật đầu đáp một tiếng.

Nhà ông ngoại cách chỗ Giang Ngôn Nhất ở không tính là gần, mất hơn nửa tiếng đi xe.

Giang Ngôn Nhất là người lớn dẫn hai cháu gái ngoại qua, Kiều Tắc cũng nối gót theo sau. Giang Ngôn Nhất lớn tuổi, nhiệm vụ làm tài xế rơi lên người anh, không có lý nào lại để người lớn lái xe cho người trẻ cả.

Dọc đường, Kiều Tắc chủ động hỏi thăm Giang Ngôn Nhất chuyện trước đây của Tiểu Hạ.

Giang Ngôn Nhất chọn ra vài điều thú vị để nói.

Giang Vũ sống ở ngoại ô, trong sân nơi ông cụ ở có rất nhiều loại hoa và cây xanh. Trước cửa trồng hai cây hoa quế thơm ngát, nhìn bằng mắt thường có thể thấy cao hơn 3m, môi trường sinh thái rất tốt, rất thích hợp để dưỡng lão.

Hai người con trai đều đã lập gia đình, công việc bận rộn, quan trọng hơn là có vài đứa cháu đến ở cùng ông cụ.

Con trai lớn Giang Trạch có ba người con, người con lớn nhất tên là Giang Diệu Văn, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh ông nội, có quan hệ thân thiết với ông nội nhất.

Trong lòng Giang Diệu Văn, ông nội là người còn thân thiết hơn cả ba ruột.

Giang Diệu Văn 20 tuổi, năm ba đại học, nghỉ hè phải đi thực tập, ngày nghỉ sẽ qua đây chăm sóc ông nội.

Giang Diệu Văn chào hỏi với mấy người Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ. Sau khi trò chuyện với họ một lúc, nhìn thời gian rồi đi đánh thức ông nội đang ngủ trưa.

Kiều Mạn Mạn gặp được ông ngoại ruột của cô ấy rồi, ba ruột của người mẹ đã sinh ra cô ấy.

Có lẽ sức khỏe không tốt, tay chân cũng không nhanh nhẹn, ông ngoại phải chống nạng để đi lại, chắc cũng tầm tuổi ông bà nội của nhà họ Kiều, nhưng về sức lực có vẻ kém hơn nhiều so với ông bà nội nhà họ Kiều.

Nhìn qua không giống mới ngoài 70 tuổi mà giống ngoài 90 tuổi hơn.

Đôi mắt đục ngầu ố vàng nhìn qua có hơi đáng sợ, ánh mắt thoáng cái đã tập trung lên Kiều Mạn Mạn trong nhóm người, nhìn chằm chằm cô ấy.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy không được tự nhiên, tay chân luống cuống.

Đúng lúc này, Giang Vọng Hạ chủ động nhẹ giọng gọi một tiếng “ông ngoại”, Kiều Mạn Mạn cũng gọi “ông ngoại”, ông cụ mới hoàn hồn lại, không nhịn được ho khan hai tiếng.

“A, cháu là Kiều Mạn Mạn đấy à.”

Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, ông ngoại, tên cháu là Mạn Mạn.”

Cô ấy không nói là “Kiều Mạn Mạn.”

Giang Vũ được Giang Diệu Văn đỡ, ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với hai cháu gái, nhưng phần lớn vẫn là nói chuyện với Giang Ngôn Nhất.

Kiều Tắc là người ngoài duy nhất ở đây, nhìn có vẻ không hợp.

Giang Vọng Hạ cảm thấy có lẽ ông ngoại muốn nói chuyện với Kiều Mạn Mạn, nghĩ có thể Kiều Tắc sẽ thấy không được tự nhiên, bèn chào hỏi với ba nuôi và ông ngoại, nói ra ngoài với anh trai một chút.

Ông ngoại ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn cô.

Cuối cùng, ông cụ gật đầu: “Được.”

Kiều Tắc là người trưởng thành, đã tốt nghiệp đại học, không còn ngu ngốc đơn thuần nữa, đi theo ba mẹ tham gia rất nhiều buổi giao lưu, học được khả năng nhìn mặt đoán ý.

Kiều Tắc và Kiều Mạn Mạn không ở chung với ông bà nội, cũng không ở chung với ông bà ngoại. Có đôi khi hai ba tháng mới đi thăm họ một lần, nhưng các cụ gặp được con cháu vẫn luôn vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy họ đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, buột miệng gọi tên họ.

Họ sẽ tươi cười vẫy tay gọi con cháu lại: “Tiểu Tắc lại đến thăm chúng ta đấy à?”

Họ luôn chỉ nói một câu rập khuôn: “Mạn Mạn, sao cháu lại gầy rồi, có phải không ăn no không? Bà nội đã nói với cháu rồi, đừng có học mấy đứa con gái khác giảm béo, sẽ hại cho thân thể đấy!”

Chứ không phải giống như vừa rồi, ông ngoại nhìn thấy các cô không có biểu cảm gì, không nói gì.

Lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn gặp ông ngoại, không quen biết, cho nên có thể hiểu được, nhưng Tiểu Hạ không như vậy.

Ông ngoại không có ý muốn thân cận với Tiểu Hạ.

Kiều Tắc không nói mấy lời an ủi buồn nôn, chỉ nói: “Lần trước dẫn em đi gặp ông bà nội, sau đó ông bà nói với anh, em rất ưu tú, rất giỏi, họ rất thích em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh nói: “Ông bà ngoại đang đi du lịch. Tháng chín trước khi khai giảng sẽ về, đến lúc đó lại dẫn em đến thăm họ.”

“Lần trước gọi video với ông bà, họ có nói đã xem video thi đấu trên mạng của em, khen em rất ngầu. Còn hỏi đến lúc gặp có thể ký tên chụp ảnh chung không?”

Anh muốn nói với Tiểu Hạ, ông ngoại nhà họ Giang không thích cô thì cứ không thích thôi, người thích cô rất nhiều.

Anh không muốn Tiểu Hạ buồn.

Thực tế, Giang Vọng Hạ không buồn, hoặc nói là cô không quá buồn.

Rất sớm từ lúc 6 tuổi khi nhận ra ông ngoại không thích mình, cô đã quyết định sẽ không thích ông ngoại, nếu đã không thích thì sẽ không cảm thấy buồn.

Cô cảm thấy có chút buồn cười vì lời an ủi của Kiều Tắc, nhưng mặt vẫn nghiêm lại, cố ý nói: “Ký tên? Thế thì không được, sau này em là quán quân Olympic, quán quân thế giới đấy. Chữ ký của em rất đáng giá.”

Ý là ký tên cũng được, nhưng phải trả tiền.

Kiều Tắc kinh ngạc, không thể tin được quay đầu nhìn cô: “Giang Vọng Hạ, em bị ám ảnh tiền bạc à? Ông ngoại bà ngoại tìm em chụp ảnh, ký tên cũng phải trả tiền?”

Giang Vọng Hạ nâng cằm lên, gật đầu.

Kiều Tắc: “… Chắc kiếp trước em là con heo đất đấy.”

Ông ngoại đúng là không thích Giang Vọng Hạ, nhưng không đối xử tệ với cô.

Lúc đó học bạ của cô xảy ra vấn đề không thể đi học, là ông ngoại dựa vào quan hệ giải quyết. Khi đó công việc của ba nuôi là ông ngoại tìm giúp.

Thậm chí, căn nhà mà ba nuôi và cô ở cũng là ông ngoại bỏ tiền ra mua, giấy chứng nhận bất động sản để tên cô.

Đối tốt với cô về vật chất, bởi vì cô là con gái của Giang Dĩ Đông.

Không thích cô, bởi vì rõ ràng trong cơ thể đều chảy cùng một dòng máu, vẻ ngoài lại hoàn toàn không giống Giang Dĩ Đông.

Vẻ ngoài không giống Giang Dĩ Đông, có nghĩa là giống ba cô. Đây chính là người đàn ông mà ông cụ hận thấu xuống, là người đàn ông đó hại Giang Dĩ Đông, ông cụ không có cách nào thích con của người đàn ông đó.

Giang Ngôn Nhất nói: “Ông ngoại bị bệnh rồi, bệnh này khiến ông ấy không có cách nào thích Tiểu Hạ.”

“Ông ngoại không thích Tiểu Hạ, không phải vấn đề của Tiểu Hạ.”

Lúc ấy ông không chỉ nói một câu này, còn nói rất nhiều rất nhiều. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất với cô là câu nói này.

Không phải vấn đề của Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ sẽ không nói những chuyện kia ra, nhận ra được Kiều Tắc đang an ủi mình, bèn lộ ra dáng vẻ được an ủi, còn xảo trá đòi anh một khoản tiền tiêu vặt.

Kiều Tắc lại châm chọc: “Em là hòm trữ tiền hình thú nuốt vàng đúng không?”



Giang Diệu Văn đi ra từ trong phòng, thấy Giang Vọng Hạ đang đứng cùng với Kiều Tắc dưới tán cây hoa quế. Lại gần, nghe được hai người đang thảo luận xem thân cây hoa quế to bao nhiêu.

Anh ấy muốn nói, lại nghe đề tài của hai người nhảy sang thảo luận cây hoa quế cao 3m giá bao nhiêu, bèn nuốt lời đã đến bên miệng trở lại.

Anh ấy rất lo lắng họ đánh chủ ý muốn đào cây hoa quế này đi.

Kiều Tắc và Giang Vọng Hạ nhận ra có người tới, ngừng nói chuyện.

Đối với việc anh ấy chủ động tìm mình, Giang Vọng Hạ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, biểu cảm nhàn nhạt gọi một tiếng “anh họ”, hỏi anh ấy có chuyện gì, hỏi có phải ông ngoại và ba hàn huyên xong rồi, họ có thể đi vào đúng không.

Giang Diệu Văn trả lời: “Họ còn đang nói chuyện bên trong.”

Nói xong, anh ấy nhìn Kiều Tắc: “Tiểu Hạ, anh có chuyện muốn nói với em.”

Ý là muốn để Kiều Tắc tránh đi một lát.

Kiều Tắc nghe hiểu ý, nói với em gái: “Bên kia có người đang câu cá, anh qua đó nói chuyện với người ta chút.”

Giang Vọng Hạ thấy Kiều Tắc rời đi, chuyển ánh mắt lên người Giang Diệu Văn, yên lặng tỏ ý hỏi anh ấy có chuyện gì.

Cô không chủ động mở lời.

Hai người chênh nhau 4 tuổi, tuổi tác tương đương, nhưng lại không có chút thân thiết nào.

Giang Diệu Văn rất thân thiết với ông nội, ông nội không thích Tiểu Hạ, tự nhiên anh ấy cũng không chơi cùng Tiểu Hạ.

Logic của một đứa trẻ rất đơn giản và thô thiển.

Giang Diệu Văn trầm mặc, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho cô, ý bảo cô nhận lấy: “Trong này có khoảng 300 ngàn, ý của ông nội là cho Kiều Mạn mạn 100 ngàn, còn lại em cứ nhận đi.”

“Mật mã là sinh nhật cô nhỏ. Đây là của hồi môn ông nội dự định cho cô, kết quả lại không dùng đến.”

Trong khoảng thời gian này, Giang Vọng Hạ đã nhận mấy cái thẻ ngân hàng. Mấy lần trước đều nhận rất sảng khoái, lần này lại do dự.

Suy nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh cảm thấy em nên nhận sao?”

Giang Diệu Văn: “Ông nội hy vọng em nhận nó.”

Giang Vọng Hạ: “Nếu như em không nhận thì sao?”

Giang Diệu Văn không vui không buồn: “Có thể ông nội sẽ không ra đi yên ổn.”

“Ông có lỗi với em, không phải ông muốn em tha thứ, mà chỉ muốn em biết rằng ông có lỗi với em.”

“Đem nỗi hận đối với con gái, con rể chuyển lên người em, là ông không đúng. Em đã chịu sự hận thù sai lầm này đến 10 năm, ông không xứng đáng được tha thứ.”

Giang Vọng Hạ trầm mặc, rất lâu sau mới nói: “Anh họ, anh cảm thấy em nên nhận sao?”

Giang Diệu Văn: “Nhận đi.”

Anh ấy nhỏ giọng dặn dò: “Nhân lúc ông nội còn chưa… Ừm, em rút tiền ra nhanh đi, chuyển vào tài khoản của em.”

“Chú nhỏ thiếu nợ cờ bạc, chú ấy đã đánh chủ ý lên người ông nội rồi.”

Người già qua đời, đây chính là di sản.

Thừa kế và phân chia di sản, phân thế nào cũng không tới lượt Giang Vọng Hạ.

Giang Vọng Hạ nhận thẻ ngân hàng, Giang Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm. Hai người không nói gì nữa, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.

Giang Diệu Văn sờ mũi: “Cái đó…”

Giang Vọng Hạ liếc anh ấy một cái.

Giang Diệu Văn hơi không tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Lúc còn bé không quan tâm em, không đưa em đi chơi, anh xin lỗi em, anh không nên làm như vậy.”

Giang Vọng Hạ thấy thái độ thành khẩn nhận lỗi của anh họ, cũng hơi ngượng ngùng.

Cô nói: “À, không sao, tất cả đều đã qua rồi.”

Cô gượng gạo xin lỗi Giang Diệu Văn: “Nói ra thì, khi còn nhỏ em ra tay không biết nặng nhẹ.”

“Nếu biết anh không phải anh họ của em, lúc đó em đã đánh anh nhẹ đi chút rồi.”

“Thật xin lỗi.”

Giang Diệu Văn: “…”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

<<Đánh nhẹ chút>>

-

Bởi vì mọi người quan tâm, vậy sẽ nói một chút, cuối cùng Kiều Mạn Mạn sẽ không yêu đương với Kỳ Mộ.

Không nhận được bao lì xì tập hợp lại chút qwq.

Chương này tiếp tục ngẫu hứng phát bao lì xì qwq.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.